- New Vietnamese Bible 2014
Ru-tơ
RU-TƠ
Ru-tơ
Ru
RU-TƠ
Giới Thiệu
Câu chuyện của Ru-tơ xảy ra vào thời các thẩm phán. Ru-tơ là một phụ nữ Mô-áp lấy chồng Y-sơ-ra-ên. Sau khi chồng qua đời Ru-tơ vẫn trung thành với mẹ chồng và tận hiến cho Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Sau đó Ru-tơ tái giá với một người bà con của chồng và trở thành tổ mẫu của vua Đa-vít, vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử Do Thái.
Vào thời các thẩm phán dân Y-sơ-ra-ên từ bỏ Đức Chúa Trời và gặp nhiều tai họa. Trong khi đó câu chuyện Ru-tơ cho thấy một người đàn bà ngoại quốc đến với Đức Chúa Trời và trở thành một phần của tuyển dân Ngài.
Bố Cục
1. Na-ô-mi và Ru-tơ trở về Bết-lê-hem 1:1-22
2. Ru-tơ gặp Bô-ô 2:1–3:18
3. Bô-ô cưới Ru-tơ 4:1-22
Gia Đình Ê-li-mê-léc Qua Mô-áp
Trong thời các thẩm phán trị vì, có một cơn đói kém trong xứ; có một người ở Bết-lê-hem, xứ Giu-đa, đưa vợ và hai con trai mình qua nước Mô-áp sinh sống. Người chồng tên là Ê-li-mê-léc, vợ tên Na-ô-mi, hai con trai tên là Mạc-lôn và Ki-li-ôn. Họ vốn là người Ê-phơ-rát, ở Bết-lê-hem, xứ Giu-đa. Họ đến nước Mô-áp và định cư tại đó. Nhưng Ê-li-mê-léc, chồng của Na-ô-mi, qua đời, để bà và hai con lại. Hai người con này lấy phụ nữ Mô-áp làm vợ. Một cô tên là Ọt-ba và một cô tên là Ru-tơ. Họ sống tại đó khoảng mười năm. Kế đó, cả Mạc-lôn và Ki-li-ôn đều qua đời, để Na-ô-mi lại không chồng không con.
Na-ô-mi Và Các Nàng Dâu Mô-áp
Bấy giờ Na-ô-mi và hai con dâu mình chỗi dậy, rời nước Mô-áp để hồi hương, vì lúc ở Mô-áp bà có nghe rằng CHÚA đã đoái thăm dân Ngài và ban cho họ thực phẩm. Vậy bà cùng hai nàng dâu rời bỏ nơi mình đang sống, lên đường trở về xứ Giu-đa. Nhưng Na-ô-mi nói cùng hai con dâu mình rằng: “Các con hãy trở về nhà của mẹ các con đi. Cầu xin CHÚA đối xử tốt với các con, như các con đã đối xử tốt với những người đã qua đời và với mẹ. Nguyện xin CHÚA ban phước cho các con, người nào cũng được an vui trong nhà chồng mới của mình.” Rồi bà hôn họ và họ khóc nức nở.
Họ nói với bà: “Không, chúng con sẽ đi với mẹ, cùng về quê hương của mẹ.”
Nhưng Na-ô-mi đáp: “Hãy trở về đi, các con gái của mẹ, tại sao các con muốn đi với mẹ? Trong lòng mẹ đâu còn con trai nữa để có thể làm chồng các con? Hãy về đi, các con gái của mẹ. Hãy đi đi. Vì mẹ đã quá già để lấy chồng nữa. Ví dù mẹ nghĩ rằng mẹ vẫn còn hy vọng tái giá. Dù mẹ lấy chồng tối nay và có con trai; liệu các con có thể đợi cho đến khi chúng khôn lớn sao? Các con há có thể không lấy chồng khác sao? Không đâu, các con gái của mẹ ơi, nỗi sầu khổ của mẹ còn đắng cay hơn của các con nhiều. Bởi vì CHÚA đã đưa tay ra nghịch lại mẹ.”
Bấy giờ họ lại khóc lớn tiếng nữa. Rồi Ọt-ba ôm hôn và từ giã mẹ chồng mình, nhưng Ru-tơ cứ bám lấy bà. Na-ô-mi bèn nói: “Con xem đó, chị dâu con đã trở về cùng dân tộc nó và cùng các thần của nó; con cũng hãy đi theo chị dâu con đi.”
Nhưng Ru-tơ đáp: “Xin mẹ đừng ép con rời xa mẹ, hay bắt con phải trở về mà không theo mẹ. Vì mẹ đi đâu, con sẽ theo đó. Mẹ ở nơi nào, con cũng sẽ ở nơi đó. Dân tộc của mẹ là dân tộc của con, Đức Chúa Trời của mẹ là Đức Chúa Trời của con. Mẹ chết nơi nào, con cũng muốn chết và được chôn nơi đó. Ngoài sự chết, ví bằng có điều chi phân cách con với mẹ, nguyện xin CHÚA giáng họa trên con.”
Khi Na-ô-mi thấy Ru-tơ đã quyết chí theo mình, bà không nói thêm với nàng một điều gì nữa.
Vậy hai người lên đường đi về Bết-lê-hem. Khi họ vừa đến Bết-lê-hem, cả thành đều xôn xao về hai người. Các bà hỏi nhau: “Có phải đây là Na-ô-mi chăng?”
Na-ô-mi đáp: “Xin đừng gọi tôi là Na-ô-mi1:20 Na-ô-mi nghĩa là ngọt ngào nữa, nhưng hãy gọi tôi là Ma-ra,1:20 Ma-ra nghĩa là đắng cay vì Đấng Toàn Năng đã đãi tôi cách đắng cay. Tôi ra đi đầy dẫy, nhưng CHÚA đã đem tôi về tay không. Tại sao còn gọi tôi là Na-ô-mi làm chi, trong khi CHÚA đã đãi tôi cách khắc nghiệt, và Đấng Toàn Năng đã giáng họa trên tôi?”
Vậy, Na-ô-mi cùng với Ru-tơ, con dâu mình là người Mô-áp, từ nước Mô-áp trở về. Họ đến Bết-lê-hem nhằm đầu mùa gặt.
Ru-tơ Gặp Bô-ô
Bấy giờ Na-ô-mi có một người bà con bên chồng, một người khá giàu có, thuộc giòng họ Ê-li-mê-léc, tên là Bô-ô.
Ru-tơ, người Mô-áp, thưa cùng Na-ô-mi: “Xin mẹ cho con ra đồng mót lúa. Con sẽ đi sau người nào mà con được ơn trước mặt họ.”
Na-ô-mi nói cùng nàng: “Con hãy đi, con gái ta.”
Vậy Ru-tơ đi. Nàng theo sau những thợ gặt và mót lúa. Không ngờ nàng đến nhằm cánh đồng của Bô-ô, là người giòng họ Ê-li-mê-léc. Bấy giờ, Bô-ô từ Bết-lê-hem ra, nói với các thợ gặt: “Nguyện xin CHÚA ở cùng các người.”
Họ đáp: “Nguyện xin CHÚA ban phước cho ông.”
Rồi Bô-ô hỏi người đầy tớ trông coi các thợ gặt: “Người thiếu nữ kia là con ai vậy?”
Người đầy tớ trông coi các thợ gặt trả lời: “Cô ấy là người Mô-áp, đã theo Na-ô-mi từ nước Mô-áp trở về. Cô ấy có xin rằng: ‘Làm ơn cho tôi theo sau các thợ gặt để mót các gié lúa.’ Cô ấy đến đây mót lúa từ sáng đến giờ, ngoại trừ chỉ nghỉ dưới chòi một chút.”
Bấy giờ Bô-ô nói cùng Ru-tơ: “Hãy nghe đây, con gái ta, đừng đi đến ruộng khác mót lúa, hay rời khỏi đám ruộng này, nhưng hãy theo sát các cô thợ gặt của ta. Hãy để ý xem các thợ gặt của ta gặt ở đám ruộng nào, con hãy theo họ đến đám ruộng đó. Ta đã dặn các tá điền không được khuấy phá con. Nếu con có khát, hãy lại uống nước trong các vò do các tá điền ta mang đến kia.”
Ru-tơ bèn sấp mặt xuống đất và nói rằng: “Bởi đâu mà con được ơn trước mặt ông như thế này, làm sao ông lại để ý đến con, trong khi con là một người ngoại quốc?”
Bô-ô đáp: “Tất cả những gì con đã làm cho mẹ chồng con, từ lúc chồng con qua đời, người ta đều thuật lại cho ta nghe cả rồi. Thể nào con đã lìa cha mẹ con và xứ sở con mà đến sống cùng một dân tộc mà con chưa biết trước. Nguyện CHÚA ban thưởng cho con vì những việc con làm. Nguyện CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, Đấng con đã chọn đến núp dưới bóng cánh Ngài, ban thưởng cho con thật đầy đủ.”
Ru-tơ đáp: “Thưa ông, nguyện con tiếp tục được ơn trước mặt ông, vì ông đã yên ủi con và dùng những lời tử tế nói cùng kẻ tôi tớ ông, mặc dù con biết mình không bằng một tớ gái của ông.”
Đến bữa ăn, Bô-ô nói cùng nàng: “Con hãy lại đây, mời con ăn bánh và chấm bánh vào nước giấm chua này.” Vậy nàng ngồi bên cạnh các thợ gặt, và Bô-ô cũng đem bắp rang mời nàng ăn. Nàng ăn no nê và để dành phần còn dư lại. Xong, nàng đứng dậy mót lúa tiếp.
Bô-ô dặn các đầy tớ: “Hãy để cho nàng mót lúa, dẫu nàng có mót giữa những bó lúa, cũng đừng trách nàng. Các ngươi cũng hãy rút những gié lúa trong bó ra, bỏ rơi, để cho nàng mót, và đừng quở trách nàng điều gì.”
Vậy nàng mót đến chiều tối. Rồi nàng đập lúa mình đã mót và gom được chừng một ê-pha2:17 Khoảng 22l lúa mạch. Nàng mang số lúa mình đã mót được vào trong thành. Mẹ chồng nàng thấy số lúa nàng đã mót được. Bấy giờ nàng lấy thức ăn dư nàng đã đem về ra, mời mẹ chồng ăn.
Mẹ chồng nàng hỏi: “Hôm nay con mót lúa ở đâu? Con đã làm việc ở ruộng của ai? Phước cho người đã lưu ý đến con.”
Vậy nàng nói cho mẹ chồng nghe mình đã làm việc ở ruộng của ai. Nàng đáp: “Tên của người chủ ruộng mà con đã làm việc hôm nay là Bô-ô.”
Na-ô-mi bèn nói cùng dâu mình: “Nguyện CHÚA là Đấng không ngừng ban phước cho người sống và người chết, ban phước cho người ấy.” Na-ô-mi lại nói tiếp: “Người ấy là bà con của chúng ta, cũng là người có quyền chuộc lại sản nghiệp cho chúng ta.”
Ru-tơ, người Mô-áp, nói cùng bà: “Người ấy cũng bảo con: ‘Hãy theo thợ gặt của ta, cho đến khi xong mùa gặt.’ ”
Na-ô-mi nói cùng nàng: “Hỡi con gái của mẹ, mẹ thấy tốt hơn là con cứ theo các cô thợ gặt của người ấy, vì con có thể gặp rắc rối nếu con đi mót lúa ở ruộng khác.”
Vậy nàng cứ đi theo sát các cô thợ gặt của Bô-ô, mà mót lúa cho đến cuối mùa gặt lúa mạch và lúa mì. Và như thế nàng sống với mẹ chồng mình.
Ru-tơ Và Bô-ô Ở Sân Đạp Lúa
Na-ô-mi, mẹ chồng nàng, nói với nàng: “Hỡi con gái của mẹ, mẹ cần phải lo cho con một chỗ an thân, để con sẽ được hạnh phúc. Này, con đã theo các tớ gái của Bô-ô, bà con của chúng ta để làm việc. Tối nay, người ấy sẽ đập lúa mạch ở sân đập lúa. Bây giờ con hãy tắm rửa, xức dầu thơm, mặc bộ đồ đẹp nhất, rồi xuống sân đập lúa; nhưng đừng để ai biết, đợi cho đến khi người ấy ăn uống xong. Khi người ấy nằm xuống, hãy để ý xem người nằm chỗ nào; bấy giờ con hãy đến, giở mền dưới chân người và nằm xuống, rồi người sẽ bảo con điều phải làm.”
Nàng đáp cùng bà: “Mọi điều mẹ bảo, con sẽ làm theo.”
Vậy nàng đến sân đập lúa và làm y theo điều mẹ chồng nàng đã dạy bảo. Khi Bô-ô đã ăn uống xong, lòng đầy sảng khoái, người đến nằm ngủ nơi chân đống lúa mạch. Nàng bèn sẽ lén đến giở mền dưới chân người và nằm xuống. Đến nửa đêm, Bô-ô giật mình, trở giấc, và thấy, kìa nằm dưới chân mình là một phụ nữ. Người hỏi: “Người là ai?”
Nàng đáp: “Con là Ru-tơ, đứa tớ gái của ông, xin ông hãy giăng mền ra đắp trên tớ gái ông; vì ông là người có quyền chuộc lại sản nghiệp cho con.”
Người đáp: “Hỡi con gái ta, nguyện CHÚA ban phước cho con. Việc trung thành con làm lần cuối này còn trọng hơn việc con đã làm trước kia. Con chẳng theo những thanh niên trẻ, bất kể nghèo hay giàu. Vậy bây giờ, hỡi con gái ta, đừng sợ, ta sẽ làm cho con mọi điều con yêu cầu, vì tất cả mọi người trong dân ta đều biết rằng con là một thiếu phụ hiền đức. Nhưng bây giờ, dầu ta đúng là người bà con gần, vẫn còn có một người bà con khác gần hơn ta. Con hãy cứ ở đây đêm nay; đến sáng mai, nếu người ấy muốn chuộc lại sản nghiệp con thì tốt; nhưng nếu người ấy không muốn chuộc sản nghiệp con lại, thì ta chỉ CHÚA Hằng Sống mà thề rằng: Ta sẽ chuộc sản nghiệp của con lại cho con. Hãy nằm xuống và ngủ cho đến sáng.”
Vậy nàng nằm ngủ nơi chân người cho đến sáng, nhưng nàng dậy sớm trước khi mọi người có thể nhận ra nhau, vì Bô-ô có nói rằng: “Không nên để cho người ta biết là đã có một phụ nữ đến sân đạp lúa.” Bấy giờ Bô-ô nói: “Hãy giơ vạt áo con đang mặc ra và giữ chặt.” Vậy nàng giơ vạt áo ra, người bèn trút vào đó sáu đấu lúa mạch, và bảo nàng đem về; rồi người trở vào thành.
Nàng về nhà gặp mẹ chồng mình, bà hỏi: “Sự việc ra sao con?”3:16 Nt: “Ai đó?” hay “Người là ai?” Nàng kể lại cho bà mọi điều Bô-ô đã làm cho nàng và tiếp rằng: “Người ấy có cho con sáu đấu lúa mạch này, vì nói rằng: ‘Đừng đi tay không về gặp mẹ chồng.’ ”
Bà nói: “Hỡi con gái ta, hãy chờ xem, để mọi sự diễn tiến ra sao. Vì hôm nay, nếu chưa giải quyết xong việc này, người ấy sẽ không nghỉ đâu.”
Hôn Nhân Của Bô-ô Và Ru-tơ
Bô-ô đi đến cửa thành và ngồi xuống, chẳng bao lâu thì người bà con có quyền chuộc tài sản mà Bô-ô đã nói, đi qua. Bô-ô bèn nói: “Mời anh đến đây và ngồi xuống.” Người ấy lại gần và ngồi xuống. Bô-ô mời mười vị trưởng lão trong thành lại và nói: “Kính mời quý vị ngồi đây.” Các trưởng lão bèn ngồi xuống. Bấy giờ Bô-ô nói với người có quyền chuộc sản nghiệp rằng: “Na-ô-mi đã từ nước Mô-áp trở về, muốn bán miếng đất thuộc về Ê-li-mê-léc, là bà con chúng ta. Nên tôi nghĩ tôi phải cho anh biết và xin anh rằng: trước mặt những người ngồi đây và trước mặt quý vị trưởng lão trong dân, xin anh hãy mua miếng đất ấy đi. Nếu anh muốn chuộc sản nghiệp đó, xin anh hãy chuộc nó đi. Còn không, xin anh hãy nói ra cho tôi biết. Vì trước anh, không ai có quyền đó; còn sau anh, quyền đó thuộc về tôi.”
Người ấy đáp: “Tôi sẽ chuộc miếng đất ấy.”
Bô-ô lại nói: “Ngày anh làm sở hữu chủ cánh đồng lúa của Na-ô-mi cũng là ngày anh phải tiếp nhận Ru-tơ, người Mô-áp, góa phụ của người đã chết, để nối danh người chết trên sản nghiệp người.”
Nghe thế, người có quyền chuộc sản nghiệp nói: “Nếu vậy, tôi không thể chuộc sản nghiệp ấy được, vì nó có thể tổn hại đến sản nghiệp của tôi. Xin anh hãy nhận lấy quyền chuộc sản nghiệp ấy đi. Vì tôi không thể chuộc nó được.”
Khi ấy, trong dân Y-sơ-ra-ên có tục lệ về việc chuộc mua hay đổi chác rằng: Để xác quyết sự giao dịch, người này phải cởi một chiếc giầy của mình mà trao cho người kia. Đây là cách mà người Y-sơ-ra-ên thỏa thuận với nhau trong việc khế ước ngày xưa. Vậy, người có quyền chuộc sản nghiệp nói cùng Bô-ô: “Xin anh hãy chuộc mua sản nghiệp đó đi.” Rồi người cởi chiếc giầy của mình ra.
Bấy giờ Bô-ô nói cùng các vị trưởng lão và cả dân chúng rằng: “Hôm nay quý vị là những người làm chứng rằng tôi chuộc miếng đất nơi tay của Na-ô-mi, cùng tất cả những gì thuộc về Ê-li-mê-léc, và tất cả những gì thuộc về Ki-li-ôn và Mạc-lôn. Tôi cũng xin nhận Ru-tơ, người Mô-áp, vợ của Mạc-lôn, để làm vợ tôi, và để nối danh người chết trên sản nghiệp người, hầu cho danh của người chết sẽ không bị mất giữa vòng bà con mình và giữa dân cư của thành mình. Hôm nay xin quý vị làm chứng cho.”
Bấy giờ cả dân chúng đang ở tại cổng thành và các trưởng lão đều nói rằng: “Chúng tôi xin làm chứng. Cầu xin CHÚA ban phước cho người nữ vào nhà ngươi sẽ như Ra-chên và Lê-a, là hai người cùng nhau xây dựng nhà Y-sơ-ra-ên. Nguyện ngươi được cường thịnh ở Ép-ra-ta và nổi danh ở Bết-lê-hem. Nguyện các con cái CHÚA cho ngươi do người nữ này sinh ra sẽ làm cho nhà ngươi giống như nhà của Pha-rết, mà Ta-ma đã sinh cho Giu-đa.”
Gia Phổ Của Đa-vít
Vậy Bô-ô lấy Ru-tơ làm vợ. Khi họ sống với nhau, CHÚA cho nàng có thai, và nàng sinh được một con trai. Bấy giờ các bà nói với Na-ô-mi rằng: “Thật đáng chúc tụng CHÚA, là Đấng không để cho bà chẳng có người chuộc lại sản nghiệp của bà. Nguyện danh của người ấy được tôn trọng trong Y-sơ-ra-ên. Người ấy sẽ khôi phục lại cuộc đời bà và là người giúp đỡ bà dưỡng già. Vì con dâu bà thương yêu bà, con dâu ấy quý cho bà hơn bảy con trai. Con dâu bà đã sinh con cho người ấy.”
Na-ô-mi bồng đứa trẻ đặt vào lòng mình và làm người vú nuôi nó. Các bà trong xóm đặt tên cho nó và nói rằng: “Một đứa con trai đã sinh ra cho Na-ô-mi.” Họ đặt tên nó là Ô-bết. Ô-bết là cha của Y-sai, Y-sai là cha của Đa-vít.
Đây là dòng dõi của Pha-rết:
Pha-rết sinh Ếch-rôn,
Ếch-rôn sinh Ram,
Ram sinh A-mi-na-đáp,
A-mi-na-đáp sinh Na-ách-son,
Na-ách-son sinh Sanh-môn,
Sanh-môn sinh Bô-ô,
Bô-ô sinh Ô-bết,
Ô-bết sinh Y-sai,
và Y-sai sinh Đa-vít.
1
A Family Tragedy: Famine and Death During the time of the judges there was a famine in the land of Judah. So a man from Bethlehem in Judah went to live as a resident foreigner in the region of Moab, along with his wife and two sons.
(Now the man’s name was Elimelech, his wife was Naomi, and his two sons were Mahlon and Kilion. They were of the clan of Ephrath from Bethlehem in Judah.) They entered the region of Moab and settled there.
Sometime later Naomi’s husband Elimelech died, so she and her two sons were left alone.
So her sons married Moabite women.(One was named Orpah and the other Ruth.) And they continued to live there about ten years.
Then Naomi’s two sons, Mahlon and Kilion, also died. So the woman was left all alone– bereaved of her two children as well as her husband!
So she decided to return home from the region of Moab, accompanied by her daughters-in-law, because while she was living in Moab she had heard that the LORD had shown concern for his people, reversing the famine by providing abundant crops.
Ruth Returns with Naomi Now as she and her two daughters-in-law began to leave the place where she had been living to return to the land of Judah,
Naomi said to her two daughters-in-law,“Listen to me! Each of you should return to your mother’s home! May the LORD show you the same kind of devotion that you have shown to your deceased husbands and to me!
May the LORD enable each of you to find security in the home of a new husband!” Then she kissed them goodbye and they wept loudly.
But they said to her,“No! We will return with you to your people.”
But Naomi replied,“Go back home, my daughters! There is no reason for you to return to Judah with me! I am no longer capable of giving birth to sons who might become your husbands!
Go back home, my daughters! For I am too old to get married again. Even if I thought that there was hope that I could get married tonight and conceive sons,
surely you would not want to wait until they were old enough to marry! Surely you would not remain unmarried all that time! No, my daughters, you must not return with me. For my intense suffering is too much for you to bear. For the LORD is afflicting me!”
Again they wept loudly. Then Orpah kissed her mother-in-law goodbye, but Ruth clung tightly to her.
So Naomi said,“Look, your sister-in-law is returning to her people and to her god. Follow your sister-in-law back home!”
But Ruth replied,“Stop urging me to abandon you! For wherever you go, I will go. Wherever you live, I will live. Your people will become my people, and your God will become my God.
Wherever you die, I will die– and there I will be buried. May the LORD punish me severely if I do not keep my promise! Only death will be able to separate me from you!”
When Naomi realized that Ruth was determined to go with her, she stopped trying to dissuade her.
So the two of them journeyed together until they arrived in Bethlehem. Naomi and Ruth Arrive in BethlehemWhen they entered Bethlehem, the whole village was excited about their arrival. The women of the village said,“Can this be Naomi?”
But she replied to them,“Don’t call me‘Naomi’! Call me‘Mara’ because the Sovereign One has treated me very harshly.
I left here full, but the LORD has caused me to return empty-handed. Why do you call me‘Naomi,’ seeing that the LORD has opposed me, and the Sovereign One has caused me to suffer?”
So Naomi returned, accompanied by her Moabite daughter-in-law Ruth, who came back with her from the region of Moab.(Now they arrived in Bethlehem at the beginning of the barley harvest.)
2
Ruth Works in the Field of Boaz Now Naomi had a relative on her husband’s side of the family named Boaz. He was a wealthy, prominent man from the clan of Elimelech.
One day Ruth the Moabite said to Naomi,“Let me go to the fields so I can gather grain behind whoever permits me to do so.” Naomi replied,“You may go, my daughter.”
So Ruth went and gathered grain in the fields behind the harvesters. Now she just happened to end up in the portion of the field belonging to Boaz, who was from the clan of Elimelech.
Boaz and Ruth Meet Now at that very moment, Boaz arrived from Bethlehem and greeted the harvesters,“May the LORD be with you!” They replied,“May the LORD bless you!”
Boaz asked his servant in charge of the harvesters,“To whom does this young woman belong?”
The servant in charge of the harvesters replied,“She’s the young Moabite woman who came back with Naomi from the region of Moab.
She asked,‘May I follow the harvesters and gather grain among the bundles?’ Since she arrived she has been working hard from this morning until now– except for sitting in the resting hut a short time.”
So Boaz said to Ruth,“Listen carefully, my dear! Do not leave to gather grain in another field. You need not go beyond the limits of this field. You may go along beside my female workers.
Take note of the field where the men are harvesting and follow behind with the female workers. I will tell the men to leave you alone. When you are thirsty, you may go to the water jars and drink some of the water the servants draw.”
Ruth knelt before him with her forehead to the ground and said to him,“Why are you so kind and so attentive to me, even though I am a foreigner?”
Boaz replied to her,“I have been given a full report of all that you have done for your mother-in-law following the death of your husband– how you left your father and your mother, as well as your homeland, and came to live among people you did not know previously.
May the LORD reward your efforts! May your acts of kindness be repaid fully by the LORD God of Israel, from whom you have sought protection!”
She said,“You really are being kind to me, sir, for you have reassured and encouraged me, your servant, even though I will never be like one of your servants!”
Later during the mealtime Boaz said to her,“Come here and have some food! Dip your bread in the vinegar!” So she sat down beside the harvesters. Then he handed her some roasted grain. She ate until she was full and saved the rest.
When she got up to gather grain, Boaz told his male servants,“Let her gather grain even among the bundles! Don’t chase her off!
Make sure you pull out ears of grain for her and drop them so she can gather them up. Don’t tell her not to!”
So she gathered grain in the field until evening. When she threshed what she had gathered, it came to about thirty pounds of barley!
Ruth Returns to Naomi She carried it back to town, and her mother-in-law saw how much grain she had gathered. Then Ruth gave her the roasted grain she had saved from mealtime.
Her mother-in-law asked her,“Where did you gather grain today? Where did you work? May the one who took notice of you be rewarded!” So Ruth told her mother-in-law with whom she had worked. She said,“The name of the man with whom I worked today is Boaz.”
Naomi said to her daughter-in-law,“May he be rewarded by the LORD because he has shown loyalty to the living on behalf of the dead!” Then Naomi said to her,“This man is a close relative of ours; he is our guardian.”
Ruth the Moabite replied,“He even told me,‘You may go along beside my servants until they have finished gathering all my harvest!’”
Naomi then said to her daughter-in-law Ruth,“It is good, my daughter, that you should go out to work with his female servants. That way you will not be harmed, which could happen in another field.”
So Ruth worked beside Boaz’s female servants, gathering grain until the end of the barley harvest as well as the wheat harvest. After that she stayed home with her mother-in-law.
3
Naomi Instructs Ruth At that time, Naomi, her mother-in-law, said to her,“My daughter, I must find a home for you so you will be secure.
Now Boaz, with whose female servants you worked, is our close relative. Look, tonight he is winnowing barley at the threshing floor.
So bathe yourself, rub on some perfumed oil, and get dressed up. Then go down to the threshing floor. But don’t let the man know you’re there until he finishes his meal.
When he gets ready to go to sleep, take careful notice of the place where he lies down. Then go, uncover his legs, and lie down beside him. He will tell you what you should do.”
Ruth replied to Naomi,“I will do everything you have told me to do.”
Ruth Visits Boaz So she went down to the threshing floor and did everything her mother-in-law had instructed her to do.
When Boaz had finished his meal and was feeling satisfied, he lay down to sleep at the far end of the grain heap. Then Ruth crept up quietly, uncovered his legs, and lay down beside him.
In the middle of the night he was startled and turned over. Now he saw a woman lying beside him!
He said,“Who are you?” She replied,“I am Ruth, your servant. Marry your servant, for you are a guardian of the family interests.”
He said,“May you be rewarded by the LORD, my dear! This act of devotion is greater than what you did before. For you have not sought to marry one of the young men, whether rich or poor.
Now, my dear, don’t worry! I intend to do for you everything you propose, for everyone in the village knows that you are a worthy woman.
Now yes, it is true that I am a guardian, but there is another guardian who is a closer relative than I am.
Remain here tonight. Then in the morning, if he agrees to marry you, fine, let him do so. But if he does not want to do so, I promise, as surely as the LORD lives, to marry you. Sleep here until morning.”
So she slept beside him until morning. She woke up while it was still dark. Boaz thought,“No one must know that a woman visited the threshing floor.”
Then he said,“Hold out the shawl you are wearing and grip it tightly.” As she held it tightly, he measured out about sixty pounds of barley into the shawl and put it on her shoulders. Then he went into town,
and she returned to her mother-in-law. Ruth Returns to NaomiWhen Ruth returned to her mother-in-law, Naomi asked,“How did things turn out for you, my daughter?” Ruth told her about all the man had done for her.
She said,“He gave me these sixty pounds of barley, for he said to me,‘Do not go to your mother-in-law empty-handed.’”
Then Naomi said,“Stay put, my daughter, until you know how the matter turns out. For the man will not rest until he has taken care of the matter today.”
4
Boaz Settles the Matter Now Boaz went up to the village gate and sat there. Then along came the guardian whom Boaz had mentioned to Ruth! Boaz said,“Come here, what’s-your-name, and sit down.” So he came and sat down.
Boaz chose ten of the village leaders and said,“Sit down here!” So they sat down.
Then Boaz said to the guardian,“Naomi, who has returned from the region of Moab, is selling the portion of land that belongs to our relative Elimelech.
So I am legally informing you: Acquire it before those sitting here and before the leaders of my people! If you want to exercise your right to redeem it, then do so. But if not, then tell me so I will know. For you possess the first option to redeem it; I am next in line after you.” He replied,“I will redeem it.”
Then Boaz said,“When you acquire the field from Naomi, you must also acquire Ruth the Moabite, the wife of our deceased relative, in order to preserve his family name by raising up a descendant who will inherit his property.”
The guardian said,“Then I am unable to redeem it, for I would ruin my own inheritance in that case. You may exercise my redemption option, for I am unable to redeem it.”
(Now this used to be the customary way to finalize a transaction involving redemption in Israel: A man would remove his sandal and give it to the other party. This was a legally binding act in Israel.)
So the guardian said to Boaz,“You may acquire it,” and he removed his sandal.
Then Boaz said to the leaders and all the people,“You are witnesses today that I have acquired from Naomi all that belonged to Elimelech, Kilion, and Mahlon.
I have also acquired Ruth the Moabite, the wife of Mahlon, as my wife to raise up a descendant who will inherit his property so the name of the deceased might not disappear from among his relatives and from his village. You are witnesses today.”
All the people who were at the gate and the elders replied,“We are witnesses. May the LORD make the woman who is entering your home like Rachel and Leah, both of whom built up the house of Israel! May you prosper in Ephrathah and become famous in Bethlehem.
May your family become like the family of Perez– whom Tamar bore to Judah– through the descendants the LORD gives you by this young woman.”
A Grandson is Born to Naomi So Boaz married Ruth and slept with her. The LORD enabled her to conceive and she gave birth to a son.
The village women said to Naomi,“May the LORD be praised because he has not left you without a guardian today! May he become famous in Israel!
He will encourage you and provide for you when you are old, for your daughter-in-law, who loves you, has given him birth. She is better to you than seven sons!”
Naomi took the child and placed him on her lap; she became his caregiver.
The neighbor women named him, saying,“A son has been born to Naomi.” They named him Obed. Now he became the father of Jesse– David’s father!
Epilogue: Obed in the Genealogy of David These are the descendants of Perez: Perez was the father of Hezron,
Hezron was the father of Ram, Ram was the father of Amminadab,
Amminadab was the father of Nachshon, Nachshon was the father of Salmah,
Salmon was the father of Boaz, Boaz was the father of Obed,
Obed was the father of Jesse, and Jesse was the father of David.