- New Vietnamese Bible 2014
2 Sa-mu-ên
2 SA-MU-ÊN
2 Sa-mu-ên
2Sa
2 SA-MU-ÊN
Giới Thiệu
Nối tiếp theo 1 Sa-mu-ên, sách này ghi lại triều đại của vua Đa-vít, vị vua vĩ đại nhất của toàn dân Y-sơ-ra-ên. Thoạt đầu, vua Đa-vít cai trị bộ tộc Giu-đa ở miền nam (chương 1–4), trong khi vua Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, cai trị các bộ tộc miền bắc. Sau khi vua Ích-bô-sết qua đời, các bộ tộc miền bắc họp lại tôn vua Đa-vít làm vua của họ. Thế là vua Đa-vít cai trị toàn dân Y-sơ-ra-ên, từ bắc vô nam (chương 5–20). Các chương 21–24 thu thập một vài biến cố xảy ra dưới triều vua Đa-vít, nhưng chưa được ghi lại trong các chương trên.
2 Sa-mu-ên cho chúng ta thấy vua Đa-vít là một người tài trí vượt bực và có đức tin lớn. Tuy nhiên vua Đa-vít cũng có những lúc yếu đuối và sa ngã. Nhưng vua Đa-vít vĩ đại ở chỗ vua biết nhận lỗi của mình: Vua xưng tội với CHÚA, được Ngài tha tội, và chấp nhận hậu quả do tội lỗi mình gây ra.
Dân Y-sơ-ra-ên ghi nhớ công lao vĩ đại của vua Đa-vít và lời Đức Chúa Trời hứa Ngài sẽ lập ngôi nước vua Đa-vít vững bền mãi mãi (7:16). Sau này, khi đất nước nguy vong, dân Y-sơ-ra-ên luôn mong đợi một vị vua cứu tinh sanh ra từ dòng dõi vua Đa-vít. Đó là lý do vì sao Đức Giê-su, là Đấng Cứu Thế Đức Chúa Trời sai đến, được gọi là “Con vua Đa-vít” (Ma-thi-ơ 20:29-34; 21:9).
Bố Cục
1. Vua Đa-vít cai trị xứ Giu-đa 1:1–4:12
2. Vua Đa-vít cai trị toàn nước Y-sơ-ra-ên 5:1–20:26
3. Những năm đầu 5:1–10:19
4. Vua Đa-vít và Bát-sê-ba 11:1–12:25
5. Những năm hoạn nạn 12:26–20:26
6. Phụ lục: một vài biến cố dưới triều vua Đa-vít 21:1–24:25
Đa-vít Nghe Tin Vua Sau-lơ Chết
Sau khi vua Sau-lơ chết, Đa-vít cũng vừa đánh thắng quân A-ma-léc xong, trở về Xiếc-lác, ở lại đó hai ngày. Ngày thứ ba, có một người từ trại quân vua Sau-lơ đến, áo quần xé rách, đầu rắc bụi đất, khi đến gần Đa-vít, người ấy sấp mình xuống đất, vái lạy. Đa-vít hỏi: “Anh từ đâu đến?” Anh ta đáp: “Tôi vừa chạy thoát từ trại quân Y-sơ-ra-ên.” Đa-vít hỏi tiếp: “Tình hình thế nào? Anh thuật cho tôi biết.” Anh ta đáp: “Quân Y-sơ-ra-ên thua chạy khỏi chiến trường, nhiều chiến sĩ đã ngã xuống, ngay cả vua Sau-lơ và Giô-na-than, con vua, cũng đã chết.”
Đa-vít gạn hỏi thanh niên đưa tin: “Sao anh biết vua Sau-lơ và Giô-na-than, con vua, đã chết?”
Thanh niên đưa tin đáp: “Tình cờ tôi ở trên núi Ghinh-bô-a, thấy vua Sau-lơ tựa mình trên cây giáo, còn chiến xa và kỵ binh địch thì bám sát theo vua. Vua quay lại, thấy tôi, và gọi tôi. Tôi thưa: ‘Tâu bệ hạ, có tôi đây.’
Vua hỏi tôi: ‘Ngươi là ai?’
Tôi thưa: ‘Tâu bệ hạ, tôi là người A-ma-léc.’
Vua bảo tôi: ‘Hãy đến gần bên ta và kết liễu đời ta, vì ta bị xây xẩm, dù ta hãy còn tỉnh.’
Tôi biết vua không thể nào sống nổi sau khi ngã vì trọng thương nên tôi đến gần bên vua và kết liễu đời vua. Kế đến, tôi gỡ vương miện khỏi đầu vua và vòng đeo tay ra khỏi tay vua, mang đến đây cho chúa tôi.”
Đa-vít liền nắm áo mình xé rách ra. Tất cả những người ở với chàng cũng làm y như vậy. Họ đấm ngực than khóc và kiêng ăn cho đến chiều để tỏ lòng thương tiếc vua Sau-lơ, và Giô-na-than, con vua, và đội quân của CHÚA và nhà Y-sơ-ra-ên, vì những người này đã ngã xuống ngoài trận địa.
Sau đó, Đa-vít hỏi thanh niên đưa tin: “Anh gốc gác ở đâu?”
Anh ta đáp: “Tôi là con một người A-ma-léc định cư trong xứ này.”
Đa-vít quát lên: “Sao ngươi không sợ mà dám tra tay giết vị vua được CHÚA xức dầu?”
Đa-vít gọi một trong các thuộc hạ và bảo: “Hãy đến, giết nó đi!” Trong khi người này đánh anh ta chết, Đa-vít nói: “Máu ngươi đổ lại trên đầu ngươi, vì chính miệng ngươi làm chứng chống lại ngươi khi ngươi nói: ‘Chính tôi đã kết liễu đời vị vua được CHÚA xức dầu.’ ”
Đa-vít Ngâm Điếu Ca Khóc Vua Sau-lơ Và Giô-na-than
Bấy giờ Đa-vít ngâm bài điếu ca này khóc vua Sau-lơ và hoàng tử Giô-na-than. Đa-vít truyền dạy cho dân Giu-đa bài điếu ca Cây Cung được ghi chép trong sách Người Công Chính:
Ôi, Y-sơ-ra-ên, vinh quang ngươi, ngã chết trên đồi!
Than ôi, dũng sĩ nay ngã gục!
Đừng rao tin này trong thành Gát,
Đừng loan tin ra trong các đường phố Ách-ca-lôn,
Kẻo các cô gái dân Phi-li-tin vui mừng,
Kẻo các cô gái dân không cắt bì hớn hở!
Ôi, đồi núi Ghinh-bô-a,
Ước gì sương móc không còn sa, mưa cũng chẳng rơi trên các ngươi nữa!
Ước gì các ngươi không còn đồng ruộng phì nhiêu nữa!
Vì nơi đó, thuẫn khiên các dũng sĩ bị vứt bỏ,
Thuẫn khiên vua Sau-lơ không còn ai chùi dầu cho bóng nữa!
Cây cung của Giô-na-than không hề rút về,
Mà không vấy máu kẻ thương vong;
Cây gươm của vua Sau-lơ không hề trở về vô hiệu,
Nhưng lúc nào cũng dính mỡ các chiến sĩ.
Ôi, vua Sau-lơ và Giô-na-than, thật đáng yêu, đáng quý!
Khi sống cũng như lúc chết,
Cha con chẳng hề lìa nhau!
Họ nhanh hơn chim đại bàng,
Dũng mãnh hơn sư tử!
Hỡi các cô gái Y-sơ-ra-ên,
Hãy thương khóc vua Sau-lơ!
Vua đã cho các cô mặc vải điều sang trọng,
Cài trang sức vàng trên áo các cô!
Than ôi, dũng sĩ nay ngã gục giữa chiến trận!
Giô-na-than ngã chết trên đồi!
Anh Giô-na-than ơi! Vì anh, lòng tôi đau như cắt!
Tôi quý mến anh vô cùng!
Tình bạn của anh đối với tôi thật tuyệt vời,
Hơn hẳn tình yêu của phụ nữ.
Than ôi, dũng sĩ nay ngã gục!
Vũ khí chiến tranh nay tan tành!
Dân Giu-đa Tấn Phong Đa-vít Làm Vua
Sau đó Đa-vít cầu hỏi ý CHÚA: “Con có nên đi lên một thành nào trong xứ Giu-đa không?” CHÚA bảo: “Con hãy đi.” Đa-vít hỏi tiếp: “Con nên đi lên thành nào?” Ngài bảo: “Con hãy đi lên Hếp-rôn.”
Đa-vít đi lên đó cùng với hai bà vợ, bà A-hi-nô-am người Gít-rê-ên và bà A-bi-ga-in, vợ góa của Na-banh người Cạt-mên. Đa-vít cũng đưa những người theo chàng cùng với gia đình họ lên định cư trong các thành vùng phụ cận Hếp-rôn. Những người thuộc bộ tộc Giu-đa đến Hếp-rôn và tại đó, họ xức dầu tấn phong Đa-vít làm vua xứ Giu-đa.
Vua Đa-vít Sai Sứ Giả Đi Gia-bết
Người ta báo tin cho vua Đa-vít: “Chính dân thành Gia-bết ở Ga-la-át đã chôn cất vua Sau-lơ.” Vua Đa-vít sai sứ giả đến chào thăm hữu nghị dân thành Gia-bết ở Ga-la-át: “Cầu xin CHÚA ban phước cho anh em vì anh em đã trung thành với chúa mình là vua Sau-lơ và chôn cất vua. Giờ đây, cầu xin CHÚA đối xử với anh em theo đức thành tín và chân thật của Ngài. Chính ta đây cũng sẽ trọng thưởng anh em vì anh em đã làm việc ấy. Vậy bây giờ, anh em hãy can đảm lên, hãy tỏ ra là người có khí phách, vì chúa của anh em là vua Sau-lơ đã mất, còn ta thì dân Giu-đa đã xức dầu tấn phong ta làm vua.”
Ích-bô-sết Được Tôn Làm Vua Y-sơ-ra-ên
Trong khi đó, ông Áp-ne, con ông Ne và là tướng chỉ huy quân đội của vua Sau-lơ, đưa ông Ích-bô-sết2:8 Có nghĩa “người hổ nhục”, tên nguyên thủy là “Ích-ba-anh” con vua Sau-lơ, trốn sang Ma-ha-na-im. Tại đó, ông Áp-ne tôn ông Ích-bô-sết làm vua địa phận Ga-la-át, dân A-se, địa phận Gít-rê-ên, Ép-ra-im, Bên-gia-min, và toàn xứ Y-sơ-ra-ên.
Ông Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, được bốn mươi tuổi khi lên ngôi, và trị vì Y-sơ-ra-ên trong hai năm. Chỉ có dân Giu-đa theo vua Đa-vít. Thời gian vua Đa-vít đóng đô ở Hếp-rôn và cai trị dân Giu-đa là bảy năm sáu tháng.
Giu-đa Và Y-sơ-ra-ên Giao Chiến Tại Ghíp-ôn
Một lần kia, tướng Áp-ne, con ông Ne, cùng với một đơn vị cận vệ của vua Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, ra đi từ Ma-ha-na-im, tiến về hướng Ghíp-ôn. Ông Giô-áp, con bà Xê-ru-gia, cũng ra đi với một đơn vị cận vệ của vua Đa-vít. Hai phe gặp nhau tại hồ Ghíp-ôn, mỗi phe đóng một bên hồ.
Ông Áp-ne đề nghị với ông Giô-áp: “Ta cho các thanh niên ra đấu sức đọ tài đi!”
Ông Giô-áp đồng ý: “Được, hãy để họ đấu sức.”
Các thanh niên lần lượt tiến ra, 12 người Bên-gia-min, thuộc phe vua Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, và 12 người thuộc phe vua Đa-vít. Mỗi người túm lấy đầu đối thủ và đâm gươm mình vào hông đối thủ, cho nên cả hai phe đều cùng nhau ngã gục. Người ta gọi nơi đó là Cánh đồng Đá Tảng2:16 Hoặc “Cánh đồng Lưỡi gươm” Cánh đồng này ở Ghíp-ôn.
Tiếp theo đó, một cuộc giao tranh khốc liệt diễn ra ngay hôm ấy. Ông Áp-ne và quân Y-sơ-ra-ên bị quân của vua Đa-vít đánh bại.
Ba người con của bà Xê-ru-gia cũng có mặt hôm ấy: ông Giô-áp, ông A-bi-sai, và ông A-xa-ên. Ông A-xa-ên chạy nhanh như dê rừng, nên ông chạy thẳng đuổi theo ông Áp-ne, không quay qua bên phải hoặc bên trái. Ông Áp-ne ngoái cổ lại hỏi: “Có phải A-xa-ên đó không?”
Ông này đáp: “Phải.”
Ông Áp-ne bảo: “Cậu hãy đuổi theo ai khác bên phải hoặc bên trái. Hãy bắt một tên lính, lột áo nó đi!” Nhưng ông A-xa-ên không chịu ngưng đuổi theo ông Áp-ne.
Ông Áp-ne lại khuyên nài: “Đừng đuổi theo tôi nữa! Sao cậu lại bắt tôi phải giết cậu? Làm thể nào tôi còn nhìn mặt anh cậu là Giô-áp được?”
Nhưng ông A-xa-ên không chịu quay sang phía khác nên ông Áp-ne đành phải quay mũi giáo ngược về phía sau, đâm ngay vào bụng ông A-xa-ên, xuyên thấu lưng. Ông A-xa-ên ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Mọi người chạy đến nơi ông A-xa-ên ngã xuống chết đều dừng lại.
Nhưng ông Giô-áp và ông A-bi-sai tiếp tục đuổi theo ông Áp-ne. Mặt trời vừa lặn khi họ đến đồi Am-ma, phía đông Ghi-ách trên đường vào sa mạc Ghíp-ôn.
Binh sĩ thuộc bộ tộc Bên-gia-min tập hợp thành một đội ngũ chặt chẽ chung quanh ông Áp-ne và dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi.
Ông Áp-ne gọi vọng sang ông Giô-áp: “Lẽ nào chúng ta để cho gươm đao chém giết mãi sao? Ông biết rõ việc này sẽ kết thúc bi thảm dường nào! Đến bao giờ ông mới ra lệnh cho binh sĩ ngưng đuổi theo anh em mình nữa?”
Ông Giô-áp đáp: “Có Đức Chúa Trời Hằng sống chứng cho tôi, nếu ông không lên tiếng, tôi quyết chắc phải đến sáng mai binh sĩ mới ngưng đuổi theo quân của ông!”
Đoạn ông cho thổi tù và. Toàn quân dừng lại. Họ không đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên nữa, và cuộc giao tranh chấm dứt.
Suốt đêm ấy, ông Áp-ne và binh sĩ của ông đi xuyên qua vùng A-ra-ba,2:29 Vùng thung lũng sông Giô-đanh, bằng phẳng và khô hạn vượt qua sông Giô-đanh, tiếp tục đi suốt buổi sáng hôm sau mới về tới Ma-ha-na-im.
Sau khi ngưng đuổi theo ông Áp-ne, ông Giô-áp tập hợp toàn quân lại kiểm điểm, thì thấy bên phe vua Đa-vít thiếu 19 người cộng với ông A-xa-ên. Ngược lại, binh sĩ của vua Đa-vít giết được 360 người Bên-gia-min là binh sĩ của ông Áp-ne. Họ đem xác ông A-xa-ên về Bết-lê-hem, chôn cất trong mộ của cha ông. Đoạn ông Giô-áp và binh sĩ của ông đi suốt đêm, và về đến Hếp-rôn khi trời hừng sáng.
Các Con Vua Đa-vít Sanh Tại Hếp-rôn
Giao tranh kéo dài giữa phe vua Sau-lơ và phe vua Đa-vít. Trong khi vua Đa-vít ngày càng vững mạnh, thì dòng dõi vua Sau-lơ ngày càng suy yếu.
Tại Hếp-rôn, các bà vợ vua Đa-vít sanh được con trai cho vua.
Con trưởng là Am-nôn, do bà A-hi-nô-am, người Gít-rê-ên, sanh ra.
Con thứ hai là Ki-lê-áp, do bà A-bi-ga-in, vợ góa ông Na-banh, người Cạt-mên, sanh ra.
Con thứ ba là Áp-sa-lôm, do bà Ma-a-ca, ái nữ vua Tan-mai, xứ Gơ-sua, sanh ra.
Con thứ tư là A-đô-ni-gia, do bà Ha-ghít sanh ra;
con thứ năm là Sơ-phát-gia, do bà A-bi-tanh sanh ra.
Con thứ sáu là Gít-rơ-am, do bà vợ vua Đa-vít tên là Éc-la.
Đó là những người con trai do các bà vợ vua Đa-vít sanh cho vua tại Hếp-rôn.
Ông Áp-ne Nổi Giận Vì Bị Vua Ích-bô-sết Bắt Lỗi
Trong khi chiến tranh tiếp diễn giữa triều vua Sau-lơ và triều vua Đa-vít, ông Áp-ne củng cố địa vị của mình giữa những người ủng hộ nhà Sau-lơ. Vua Sau-lơ trước kia có một nàng hầu tên là Rít-ba, con ông A-gia. Vua Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, trách ông Áp-ne: “Tại sao ông đi lại với nàng hầu của cha tôi?”
Ông Áp-ne nghe vua Ích-bô-sết trách, giận lắm, nói: “Tôi là đầu chó của Giu-đa sao? Tôi vẫn trung thành với triều vua Sau-lơ, cha của vua, với anh em và bạn bè của vua Sau-lơ cho đến ngày nay. Tôi đã không nộp vua vào tay vua Đa-vít, thế mà bây giờ vua trách tôi về tội dính dáng đến một người đàn bà! Nguyện Đức Chúa Trời phạt Áp-ne cách nặng nề nếu tôi không làm cho vua Đa-vít theo như điều CHÚA hứa với người! Ngài đã hứa chuyển vương quyền từ nhà Sau-lơ sang nhà Đa-vít, và lập Đa-vít làm vua cai trị cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ Đan đến Bê-e-sê-ba!” Vua Ích-bô-sết không dám đáp lại ông Áp-ne một lời nào vì vua sợ ông.
Ông Áp-ne Điều Đình Với Vua Đa-vít
Ông Áp-ne tức khắc sai sứ đến yết kiến vua Đa-vít, tâu: “Đất nước này thuộc về ai? Xin vua lập giao ước với tôi, tôi sẽ giúp đem toàn dân Y-sơ-ra-ên quay về với vua.”
Vua Đa-vít đáp: “Được, ta sẽ lập giao ước với ông. Ta chỉ xin ông một điều: ông sẽ không được vào chầu ta nếu ông không dẫn theo bà Mi-canh, ái nữ vua Sau-lơ, khi ông đến xin yết kiến ta.” Vua Đa-vít cũng sai sứ đến yết kiến vua Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, tâu: “Xin vua trả Mi-canh, vợ tôi, lại cho tôi. Tôi đã cưới nàng với sính lễ một trăm bao quy đầu của người Phi-li-tin.”
Vua Ích-bô-sết sai người đến nhà chồng bà là Phan-ti-ên, con ông La-ít, đem bà về. Chồng bà tiễn bà đi; ông vừa đi vừa khóc theo sau bà đến tận Ba-hu-rim. Bấy giờ ông Áp-ne bảo: “Ông trở về đi.” Ông đành quay về.
Ông Áp-ne đã bàn trước với các trưởng lão Y-sơ-ra-ên: “Lâu nay, anh em vẫn ao ước được ông Đa-vít làm vua. Bây giờ là lúc anh em phải hành động. Vì CHÚA có phán về ông Đa-vít như thế này: ‘Ta sẽ dùng đầy tớ Ta là Đa-vít giải cứu dân Y-sơ-ra-ên Ta ra khỏi tay quân Phi-li-tin và khỏi tay mọi kẻ thù khác.’ ”
Ông Áp-ne cũng bàn như vậy với người Bên-gia-min. Đoạn ông đi Hếp-rôn trình lên vua Đa-vít tất cả những nguyện vọng của dân Y-sơ-ra-ên và toàn thể bộ tộc Bên-gia-min. Khi ông Áp-ne đến Hếp-rôn yết kiến vua Đa-vít, ông dẫn theo hai mươi người. Vua Đa-vít mở tiệc khoản đãi ông Áp-ne và những người đi theo ông. Mãn tiệc, ông Áp-ne tâu với vua Đa-vít: “Tôi sẽ đi tập hợp toàn dân Y-sơ-ra-ên về với bệ hạ. Họ sẽ lập giao ước với bệ hạ, rồi bệ hạ sẽ cai trị toàn quốc, như bệ hạ hằng mong ước.” Vua Đa-vít cho ông Áp-ne về, và ông ra đi bình an.
Ông Áp-ne Bị Ám Sát
Ngay khi ấy, ông Giô-áp và binh sĩ của vua Đa-vít trở về sau một trận đột kích, mang theo nhiều chiến lợi phẩm. Lúc bấy giờ ông Áp-ne không có mặt tại Hếp-rôn với vua Đa-vít, vì vua đã cho ông về, và ông đã ra đi bình an. Khi ông Giô-áp và toàn quân về đến nơi, ông Giô-áp hay tin ông Áp-ne, con ông Ne, có đến yết kiến vua, và vua đã cho ông về, và ông đã ra đi bình an.
Ông Giô-áp liền vào chầu vua, tâu: “Bệ hạ làm gì vậy? Áp-ne đến gặp bệ hạ, sao bệ hạ lại để cho nó ra về? Và nó đã đi rồi! Hẳn bệ hạ thừa biết Áp-ne, con ông Ne? Nó đến chỉ để gạt bệ hạ, để dò biết đường đi nước bước của bệ hạ, để tìm hiểu mọi việc bệ hạ làm.”
Chầu vua Đa-vít xong, ông Giô-áp lui ra, và tức khắc sai sứ đuổi theo cho kịp ông Áp-ne. Tới bể nước Xi-ra, họ mời ông quay về. Vua Đa-vít chẳng hay biết gì cả. Khi ông Áp-ne về đến Hếp-rôn, ông Giô-áp dẫn ông đi tách ra một bên cổng thành như để nói chuyện riêng. Tại đó, ông Giô-áp đâm kiếm ngay vào bụng ông Áp-ne, giết ông chết để đền nợ máu cho ông A-xa-ên, em mình.
Sau khi nghe biết sự việc, vua Đa-vít tuyên bố: “CHÚA biết ta và ngôi nước ta hoàn toàn vô tội trong vụ đổ máu của ông Áp-ne, con ông Ne. Ước gì máu đó đổ lại trên đầu ông Giô-áp và trên cả nhà cha ông! Ước gì dòng họ Giô-áp không hề thiếu người bị bệnh hoa liễu, hoặc bệnh phong hủi, hoặc đàn ông mà chỉ biết làm công việc của đàn bà,3:29 nt: cầm con suốt; ctd: chống nạng hoặc người chết vì gươm đao, hoặc người đói khổ thiếu ăn.”
Như vậy, ông Giô-áp và anh là ông A-bi-sai đã giết chết ông Áp-ne, vì ông này đã giết chết em của họ là ông A-xa-ên trong trận Ghíp-ôn.
Tang Lễ Ông Áp-ne
Vua Đa-vít truyền cho ông Giô-áp và toàn quân có mặt ở đó: “Anh em hãy xé rách áo mình, quấn bao vải thô, đấm ngực than khóc đi trước cỗ đòn ông Áp-ne.” Chính vua Đa-vít cũng đi theo sau cỗ đòn đám ma.
Khi chôn cất ông Áp-ne tại Hếp-rôn, vua òa lên khóc bên mộ ông Áp-ne; toàn quân đều khóc theo. Vua ngâm điếu văn khóc ông Áp-ne:
“Sao Áp-ne phải chết như một kẻ điên rồ?
Tay không bị trói,
Chân không bị xiềng,
Nhưng ông đã ngã xuống,
Như người ta ngã vì bị kẻ gian ám hại!”
Toàn quân tiếp tục khóc.
Sau đó, toàn quân đến nài xin vua Đa-vít ăn chút gì khi còn ban ngày, nhưng vua thề: “Nguyện Đức Chúa Trời phạt ta nặng nề nếu ta nếm chút bánh hay bất cứ món gì trước khi mặt trời lặn!”
Toàn quân ghi nhận điều ấy và tán thành, như toàn quân vẫn tán thành mọi điều vua làm. Ngày hôm ấy, toàn quân và toàn dân Y-sơ-ra-ên biết rằng vua không có ra lệnh ám sát tướng Áp-ne, con ông Ne.
Vua nói với triều thần: “Hẳn anh em biết rằng hôm nay, một vị tướng, một vĩ nhân trong Y-sơ-ra-ên đã ngã xuống. Dù ta đây được xức dầu làm vua, ta cảm thấy yếu mềm so với những người này là con bà Xê-ru-gia; họ quá bạo tàn! Nguyện CHÚA báo trả kẻ ác xứng hiệp với lòng dạ gian ác của nó!”
Vua Ích-bô-sết Bị Ám Sát
Nghe tin ông Áp-ne chết tại Hếp-rôn, vua Ích-bô-sết, con trai vua Sau-lơ, rủn chí sờn lòng, và toàn dân Y-sơ-ra-ên đều kinh hãi. Vua Ích-bô-sết, con trai vua Sau-lơ, có hai sĩ quan cầm đầu đội quân du kích. Một người tên là Ba-a-na, và người kia là Rê-cáp. Cả hai đều là con ông Rim-môn, người Bê-ê-rốt, thuộc bộ tộc Bên-gia-min, vì thành Bê-ê-rốt được kể là một thành trong địa phận Bên-gia-min.4:2 Xem Giôs 18:25 Dân thành Bê-ê-rốt đã trốn đến thành Ghít-ta-dim4:3 Thành này cũng thuộc về địa phận Bên-gia-min; xem Nê 11:33 và định cư ở đó cho đến ngày nay.
Ông Giô-na-than, con vua Sau-lơ, có để lại một người con trai bại hai chân, tên là Mê-phi-bô-sết.4:4 Tên nguyên thủy là Mơ-ríp-ba-anh; xem 1Sử 8:34; 9:40 Cậu bé được năm tuổi khi có người từ thành Gít-rê-ên về báo tin vua Sau-lơ và ông Giô-na-than tử trận. Chị vú nuôi ẵm cậu chạy trốn. Trong khi hấp tấp chạy trốn, chị đánh rơi cậu, cho nên cậu bị què.
Rê-cáp và Ba-a-na, hai người con của ông Rim-môn người Bê-ê-rốt, lên đường và đến nhà vua Ích-bô-sết vào lúc nóng nực nhất trong ngày. Vua đang nằm ngủ trưa. Bà gác cổng đang nhặt sạn cho sạch lúa. Bà ngủ gà ngủ gật rồi ngủ luôn. Rê-cáp và anh là Ba-a-na lẻn vào bên trong nhà.
Vua đang nằm ngủ trên giường, trong phòng ngủ. Chúng đâm vua chết, rồi chặt đầu vua. Chúng mang đầu vua đi suốt đêm xuyên qua vùng đồng bằng A-ra-ba. Chúng mang đầu vua Ích-bô-sết đến chầu vua Đa-vít tại Hếp-rôn và tâu: “Đây là đầu của Ích-bô-sết, con vua Sau-lơ, là kẻ thù của bệ hạ, là người tìm hại mạng sống bệ hạ. Ngày hôm nay, CHÚA đã báo thù vua Sau-lơ và dòng dõi vua cho bệ hạ.”
Nhưng vua Đa-vít đáp lại Rê-cáp và anh là Ba-a-na, hai con trai của ông Rim-môn, người Bê-ê-rốt: “Có CHÚA hằng sống, là Đấng giải cứu ta khỏi mọi cảnh nguy khốn, làm chứng cho ta. Người báo cho ta biết tin vua Sau-lơ chết, tưởng rằng mình báo tin mừng, nhưng ta đã truyền bắt và xử tử nó tại Xiếc-lác! Đó là cách ta thưởng nó về tin mừng của nó. Huống chi bọn gian ác giết một người vô tội đang ngủ trên giường, ngay trong nhà mình! Ta sẽ đòi máu người đó nơi tay các ngươi, và ta sẽ diệt các ngươi khỏi mặt đất!”
Vua Đa-vít truyền lệnh, quân lính liền giết chúng, chặt cả tay chân và treo chúng lên cạnh hồ nước tại Hếp-rôn. Nhưng đầu vua Ích-bô-sết thì quân lính đem chôn trong mộ của ông Áp-ne tại Hếp-rôn.
Vua Đa-vít Cai Trị Toàn Nước Y-sơ-ra-ên
Tất cả các bộ tộc Y-sơ-ra-ên đến Hếp-rôn chầu vua Đa-vít và tâu: “Chúng tôi đây là cốt nhục của bệ hạ. Trước kia, ngay dưới triều vua Sau-lơ, chính bệ hạ đã cầm đầu quân Y-sơ-ra-ên đi chinh chiến. CHÚA cũng đã phán với bệ hạ: ‘Chính con sẽ chăn dắt dân Y-sơ-ra-ên Ta, chính con sẽ lãnh đạo dân Y-sơ-ra-ên.’ ”
Tất cả các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đến Hếp-rôn chầu vua. Vua Đa-vít lập giao ước với họ tại Hếp-rôn, trước mặt CHÚA. Rồi họ xức dầu tấn phong Đa-vít làm vua Y-sơ-ra-ên.
Vua Đa-vít được ba mươi tuổi khi lên ngôi, và vua trị vì bốn mươi năm. Tại Hếp-rôn, vua cai trị dân Giu-đa bảy năm sáu tháng, và tại Giê-ru-sa-lem, vua cai trị toàn thể dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa ba mươi ba năm.
Vua Đa-vít Chiếm Thành Giê-ru-sa-lem
Vua tiến quân lên tấn công thành Giê-ru-sa-lem. Người Giê-bút là dân địa phương nói với vua Đa-vít: “Ông không vào đây được. Ngay cả người mù và người què cũng đủ sức đẩy lui ông.” Ý họ muốn nói là: “Đa-vít không bao giờ vào đây được.” Tuy nhiên, vua Đa-vít chiếm đóng đồn Si-ôn, nay gọi là Thành Đa-vít.
Lúc ấy, vua Đa-vít nói: “Người nào đánh dân Giê-bút phải chui qua cống dẫn nước ngầm, đánh người què và người mù, là những người thù ghét Đa-vít. Vì thế có câu: ‘Người mù và người què không được vào đền thờ.’ ”
Vua Đa-vít ngự trong đồn và đặt tên đồn là Thành Đa-vít. Vua Đa-vít xây dựng vùng chung quanh đó, từ gò Mi-lô trở vào trong. Vua Đa-vít ngày càng vững mạnh vì CHÚA là Đức Chúa Trời Vạn Quân ở với vua.
Vua Hi-ram thành Ty-rơ sai sứ giả đến thăm hữu nghị vua Đa-vít, mang theo gỗ bá hương, thợ mộc, thợ đẽo đá; và họ xây dinh thự cho vua Đa-vít. Bấy giờ vua Đa-vít nhận thức rõ rằng CHÚA đã lập vua lên cai trị dân Y-sơ-ra-ên và khiến cho ngôi nước vua được tôn trọng là vì lợi ích của dân Ngài là dân Y-sơ-ra-ên.
Các Con Vua Đa-vít Sanh Tại Giê-ru-sa-lem
Sau khi dời từ Hếp-rôn về Giê-ru-sa-lem, vua Đa-vít cưới thêm vợ và nàng hầu; những bà này sanh thêm con trai con gái cho vua Đa-vít. Đây là tên những người con sanh tại Giê-ru-sa-lem: Sa-mua, Sô-báp, Na-than, Sa-lô-môn, Díp-ha, Ê-li-sua, Nê-phết, Gia-phia, Ê-li-sa-ma, Ên-gia-đa, và Ê-li-phê-lết.
Vua Đa-vít Chiến Thắng Quân Phi-li-tin
Khi người Phi-li-tin nghe tin vua Đa-vít được xức dầu làm vua dân Y-sơ-ra-ên, toàn quân Phi-li-tin kéo lên tìm bắt vua Đa-vít. Vua Đa-vít nghe tin liền đi xuống ẩn trong đồn. Quân Phi-li-tin kéo đến và bủa ra trong thung lũng Rê-pha-im. Vua Đa-vít cầu hỏi ý CHÚA: “Con có nên đi lên đánh quân Phi-li-tin không? CHÚA có giao chúng vào tay con không?”
CHÚA đáp: “Con hãy đi. Chắc chắn Ta sẽ giao quân Phi-li-tin vào tay con.”
Vua Đa-vít đến Ba-anh Phê-ra-xim, đánh bại chúng tại đó. Vua Đa-vít nói: “CHÚA phá vỡ hàng ngũ quân thù trước mặt tôi như nước lũ vỡ bờ.” Vì thế vua đặt tên nơi đó là Ba-anh Phê-ra-xim. Vua Đa-vít và binh sĩ đem về các thần tượng quân Phi-li-tin bỏ lại đó trong khi chạy trốn.
Quân Phi-li-tin lại kéo đến và bủa ra trong thung lũng Rê-pha-im một lần nữa. Vua Đa-vít lại cầu hỏi ý CHÚA. Ngài bảo: “Con không nên đi thẳng lên, nhưng hãy đi vòng phía sau chúng và đánh bọc hậu đối ngang lùm cây dương. Ngay khi con nghe tiếng chân bước trên ngọn cây dương, con hãy tấn công ngay, vì lúc bấy giờ CHÚA ra trận đánh quân Phi-li-tin trước con.” Vua Đa-vít làm theo y như lệnh CHÚA truyền. Nhờ vậy, vua đánh đuổi được quân Phi-li-tin từ Ghê-ba đến tận Ghê-xe.
Vua Đa-vít Quyết Định Dời Rương Giao Ước Về Thành Giê-ru-sa-lem
Vua Đa-vít lại tập hợp toàn quân tinh nhuệ trong Y-sơ-ra-ên, số là 30,000 người. Vua dẫn toàn quân đến thành Ba-a-la trong xứ Giu-đa6:2 Gọi là thành Ki-ri-át Giê-a-rim trong 1Sa 6:21; 7:1 để thỉnh Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời về. Rương Giao Ước mang danh của CHÚA Vạn Quân. Ngài đặt ngôi của Ngài trên các thần hộ giá, trên nắp rương. Họ đặt Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời lên một cỗ xe mới, đem ra khỏi nhà ông A-bi-na-đáp ở trên đồi. Ông U-xa và ông A-hi-giô, hai người con của ông A-bi-na-đáp, dẫn chiếc xe mới đi. Họ dẫn xe ra khỏi nhà ông A-bi-na-đáp ở trên đồi, trên xe có Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời, ông U-xa đi bên cạnh rương6:4 Dịch theo LXX; Nt: chép nhảy chữ nên không có phần này và ông A-hi-giô đi trước rương. Vua Đa-vít và toàn dân Y-sơ-ra-ên vui mừng nhảy múa trước mặt CHÚA, theo tiếng đàn của đủ loại nhạc cụ bằng gỗ tùng như đàn hạc và đàn lia, có đệm theo tiếng trống con, chũm chọe, thanh la.
Khi đến sân đạp lúa của Na-côn, bò vấp chân, nên ông U-xa giơ tay ra đỡ Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời. CHÚA nổi giận với ông U-xa. Đức Chúa Trời đánh phạt ông ngay tại chỗ vì cử chỉ sơ ý đó.6:7 1Sử 13:10: vì ông giơ tay ra đỡ Rương Giao Ước Ông chết ngay đó, cạnh bên Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời.
Vua Đa-vít buồn bực vì CHÚA đã đánh chết ông U-xa, khiến cho dòng dõi ông bị đứt đoạn; vua gọi nơi đó là Pê-rết U-xa6:8 Nghĩa là “dòng dõi U-xa bị đứt đoạn” tên này vẫn còn cho đến nay.
Ngày hôm ấy, vua Đa-vít sợ CHÚA và tự nhủ: “Làm sao tôi dám đem Rương Giao Ước của CHÚA về với tôi được?” Vua Đa-vít không muốn đem Rương Giao Ước của CHÚA về thành Đa-vít với mình nên chuyển hướng, đưa rương về nhà ông Ô-bết-Ê-đôm, quê ở thành Gát. Rương Giao Ước của CHÚA ở ba tháng trong nhà của ông Ô-bết-Ê-đôm, người thành Gát. CHÚA ban phước cho ông Ô-bết-Ê-đôm và cả gia đình ông.
Rương Giao Ước Về Thành Giê-ru-sa-lem
Có người báo tin cho vua Đa-vít: “Vì Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời, CHÚA có ban phước cho gia đình ông Ô-bết-Ê-đôm và mọi tài sản của ông.” Vua liền đi thỉnh Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời từ nhà ông Ô-bết-Ê-đôm lên thành Đa-vít với lễ tiệc liên hoan. Khi những người khiêng Rương Giao Ước của CHÚA đi được sáu bước, vua dâng một con bò đực béo tốt làm sinh tế.
Để tôn vinh CHÚA, vua Đa-vít quấn chiếc ê-phót bằng vải lanh ngang hông, ra sức nhảy múa quay cuồng, trong khi vua và toàn dân Y-sơ-ra-ên thỉnh Rương Giao Ước của CHÚA về giữa tiếng reo mừng với tiếng tù và.
Khi Rương Giao Ước của CHÚA vào thành Đa-vít, bà Mi-canh, ái nữ vua Sau-lơ, nhìn qua cửa sổ, thấy vua Đa-vít nhảy múa quay cuồng trước mặt CHÚA. Bà đem lòng khinh dể vua.
Người ta đem Rương Giao Ước của CHÚA đặt vào chỗ dành riêng cho rương trong lều vua Đa-vít dựng sẵn, rồi vua Đa-vít dâng lên CHÚA sinh tế toàn thiêu và sinh tế liên hoan. Khi vua Đa-vít dâng các sinh tế toàn thiêu và sinh tế liên hoan xong, vua nhân danh CHÚA Vạn Quân chúc phước cho dân. Rồi vua phân phát cho toàn dân, cho toàn thể đám đông người Y-sơ-ra-ên, cả nam lẫn nữ, mỗi người một ổ bánh mì, một miếng thịt nướng và một cái bánh nho khô. Sau đó, mọi người ai nấy về nhà mình.
Vua Đa-vít cũng về nhà chúc phước cho gia đình mình. Bà Mi-canh, ái nữ vua Sau-lơ, ra đón vua Đa-vít. Bà nói: “Hôm nay vua Y-sơ-ra-ên thật đã tự làm cho mình nên tôn trọng khi vua nhảy múa để lộ thân hình mình ra trước mặt bọn nữ tỳ của triều thần y như một người chẳng ra gì!”
Vua Đa-vít đáp: “Ta nhảy múa để tôn vinh CHÚA, là Đấng đã chọn ta thay vì thân phụ nàng và cả gia đình thân phụ nàng. Ngài lập ta lên chỉ huy dân Y-sơ-ra-ên của CHÚA. Vì thế ta vui mừng nhảy múa để tôn vinh CHÚA. Và ta sẽ làm cho mình nên khinh hèn hơn nữa, ta sẽ tự hạ mình xuống thấp hơn nữa. Còn bọn nữ tỳ nàng vừa nhắc đến, chính họ sẽ tôn trọng ta.”
Vì vậy, bà Mi-canh, ái nữ vua Sau-lơ, không có con cho đến ngày qua đời.
Lời Đức Chúa Trời Hứa Ban Cho Vua Đa-vít Và Dòng Dõi Vua
Sau khi vua ngự về cung, và CHÚA cho vua được an ninh mọi bề, không còn quân thù quấy nhiễu, vua nói với tiên tri Na-than: “Này, ta sống trong cung xây bằng gỗ bá hương, còn Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời lại ngự giữa các bức màn!” Ông Na-than tâu với vua: “Xin bệ hạ cứ thực hiện mọi điều bệ hạ suy tính trong lòng, vì CHÚA ở với bệ hạ.”
Nhưng ngay đêm ấy, CHÚA bảo ông Na-than: “Con hãy đi nói với tôi tớ Ta là Đa-vít: ‘CHÚA phán như vầy: Con định xây đền thờ cho Ta ngự sao? Từ ngày Ta đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập cho đến nay, Ta chưa hề ngự trong một đền thờ nào cả, nhưng Ta chỉ ngự trong lều hoặc đền tạm khi Ta đi đây đó. Bất cứ nơi nào Ta đi với toàn dân Y-sơ-ra-ên, có bao giờ Ta trách các vị lãnh đạo mà Ta đã lập lên chăn dắt dân Y-sơ-ra-ên Ta: Sao các ngươi không xây cho Ta một đền thờ bằng gỗ bá hương?’
Vậy bây giờ, con hãy bảo tôi tớ Ta là Đa-vít: ‘CHÚA Vạn Quân phán như vầy: Chính Ta đã đem con ra từ đồng cỏ, nơi con chăn chiên, và lập con lên cai trị dân Y-sơ-ra-ên Ta. Ta đã từng ở với con mọi nơi con đi, và Ta đã diệt trừ mọi kẻ thù con cho khuất mắt con. Hơn nữa, Ta sẽ ban cho con danh tiếng lẫy lừng như danh các bậc vĩ nhân trên đất. Ta sẽ ban cho dân Y-sơ-ra-ên Ta một chỗ ở, Ta sẽ cho chúng đâm rễ tại đó, để chúng sống vững vàng, không còn run sợ nữa, và bọn gian ác không còn áp bức chúng nữa như trước kia, khi Ta lập các thẩm phán cai trị dân Y-sơ-ra-ên Ta. Và Ta sẽ cho con được an ninh, không còn quân thù quấy nhiễu nữa.
Và CHÚA báo cho con biết rằng chính CHÚA sẽ dựng nhà cho con. Khi ngày đời con đã mãn, và con nằm xuống với tổ tiên, Ta sẽ lập một người từ dòng dõi con, do chính con sanh ra, lên nối ngôi con, và Ta sẽ làm cho ngôi nước nó vững bền. Chính nó sẽ xây đền thờ cho danh Ta ngự, và Ta sẽ lập ngôi nước nó vững bền mãi mãi. Ta sẽ làm cha nó, và nó sẽ làm con Ta. Khi nó phạm lỗi, Ta sẽ sửa phạt nó như cha mẹ dùng roi đòn răn dạy con. Nhưng tình thương của Ta sẽ không rời khỏi nó như đã rời khỏi Sau-lơ mà Ta đã dẹp bỏ để con được lên ngôi. Nhà con sẽ không thiếu người nối dõi, Ta sẽ cho vương quốc con tồn tại mãi mãi, và Ta sẽ lập ngôi nước con vững bền đời đời.’ ”
Tiên tri Na-than lặp lại cho vua Đa-vít nghe mọi điều đúng như lời Chúa phán trong khải tượng.
Bài Cầu Nguyện Của Vua Đa-vít
Bấy giờ vua Đa-vít đi vào lều, chầu trước mặt CHÚA, và thưa: “Kính lạy CHÚA là Chúa của con, con là ai, và gia đình con là gì, mà Ngài đã đưa con tới địa vị này? Ôi, lạy CHÚA là Chúa của con, dù vậy, Ngài vẫn cho đó là chuyện nhỏ mọn, và Ngài còn phán dạy con là tôi tớ Ngài về triều đại của con trong tương lai, và ôi, lạy CHÚA là Chúa của con, Ngài còn cho con nhìn thấy trước các thế hệ sắp đến.
Đa-vít còn biết thưa gì với Ngài nữa? Ôi, lạy CHÚA là Chúa của con, Ngài biết tôi tớ của Ngài. Vì lời hứa của Ngài, và tùy theo ý muốn Ngài, Ngài đã thực hiện tất cả những việc lớn lao này và bày tỏ cho tôi tớ Ngài.
Lạy CHÚA là Chúa của con, Ngài thật cao cả vĩ đại, vì không ai có thể sánh với Ngài, và ngoài Ngài ra, không có Đức Chúa Trời nào khác, theo như mọi điều chính tai chúng con đã nghe! Có ai giống như dân Y-sơ-ra-ên của Ngài, một dân tộc duy nhất trên đất được Đức Chúa Trời giải cứu để làm thành dân riêng của Ngài? Danh Ngài được tôn trọng khi Ngài thực hiện những việc lớn lao đáng sợ cho dân Ngài và đất của Ngài, khi Ngài đuổi những dân tộc khác và thần của họ ra khỏi đất trước mặt dân của Ngài mà Ngài đã vì chính mình Ngài giải cứu ra khỏi Ai-cập. Ngài đã lập vững dân Y-sơ-ra-ên của Ngài thành dân riêng của Ngài cho đến đời đời, và lạy CHÚA, Ngài đã trở thành Đức Chúa Trời của họ.
Kính lạy CHÚA là Đức Chúa Trời, giờ đây con kính xin Ngài mãi mãi thực hiện lời Ngài đã hứa về tôi tớ Ngài và triều đại của tôi tớ Ngài. Xin Ngài làm theo như lời Ngài đã hứa. Nguyền xin danh Ngài được muôn đời ca ngợi: ‘CHÚA Vạn Quân là Đức Chúa Trời cai trị dân Y-sơ-ra-ên!’ Cầu xin Ngài lập cho vững triều đại của tôi tớ Ngài là Đa-vít!
Kính lạy CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên, vì chính Ngài đã tỏ cho tôi tớ Ngài biết rằng Ngài sẽ dựng cho con một triều đại, nên tôi tớ Ngài mới thu hết can đảm dâng lên Ngài lời cầu xin này. Kính lạy CHÚA là Chúa của con, chính Ngài là Đức Chúa Trời. Lời Ngài phán chắc chắn sẽ thành tựu, và Ngài đã hứa ban cho tôi tớ Ngài phước lành này. Giờ đây, con kính xin Ngài vui lòng ban phước cho dòng dõi của tôi tớ Ngài, để chúng còn mãi trước mặt Ngài, vì chính Ngài, ôi CHÚA là Chúa của con, đã hứa như vậy. Cầu xin Ngài mãi mãi ban phước cho triều đại của tôi tớ Ngài!”
Vua Đa-vít Chiến Thắng Các Nước Lân Bang
Sau đó, vua Đa-vít đánh bại người Phi-li-tin, bắt chúng phải phục tùng, và đoạt quyền bá chủ các đô thị bị lệ thuộc khỏi tay chúng.
Vua cũng đánh bại người Mô-áp, và dùng dây đo chúng. Vua bắt chúng nằm rạp xuống đất, rồi cứ đo hai dây thì giết, và đủ trọn một dây thì tha cho sống. Vậy dân Mô-áp trở thành chư hầu và triều cống vua Đa-vít.
Vua Đa-vít đánh bại vua Ha-đa-rê-xe, con vua Rê-hốp, nước Xô-ba;8:3 Phía bắc thành Đa-mách, thuộc nước Sy-ri khi vua này đang trên đường đến vùng sông Ơ-phơ-rát để trùng tu đài kỷ niệm8:3 Xem 1Sa 15:12; 2Sa 18:18; 1Sử 18:3; có bản dịch: “để tái lập chủ quyền” của mình. Vua Đa-vít bắt làm tù binh 1,700 kỵ binh và 20,000 bộ binh của vua Xô-ba. Vua Đa-vít cũng cho cắt gân đầu gối của tất cả những con ngựa kéo xe, chỉ để lại đủ số ngựa kéo một trăm cỗ xe thôi.
Khi quân Sy-ri ở Đa-mách kéo đến tiếp viện vua Ha-đa-rê-xe nước Xô-ba, vua Đa-vít đánh bại chúng, giết được 22,000 ngàn quân. Vua Đa-vít đặt quan trấn thủ cai trị dân Sy-ri ở Đa-mách. Vậy dân Sy-ri trở thành chư hầu và triều cống vua Đa-vít. CHÚA cho vua Đa-vít đánh đâu thắng đó.
Vua Đa-vít tịch thu những cái khiên8:7 Ctd: “bao đựng mũi tên” bằng vàng của các sĩ quan hầu cận vua Ha-đa-rê-xe và đem về thành Giê-ru-sa-lem.
Vua Đa-vít cũng thu được rất nhiều đồng từ thành Bê-tác và thành Bê-rô-thai của vua Ha-đa-rê-xe.
Vua Tô-i thành Ha-mát nghe tin vua Đa-vít đánh bại toàn quân của vua Ha-đa-rê-xe. Vua Tô-i liền sai hoàng tử Giô-ram đến thăm hữu nghị và chúc mừng vua Đa-vít đã chiến thắng vua Ha-đa-rê-xe. Thật ra, chính vua Tô-i cũng đã từng giao chiến với vua Ha-đa-rê-xe. Hoàng tử Giô-ram đem biếu vua Đa-vít những tặng phẩm bằng bạc, vàng, và đồng.
Vua Đa-vít biệt riêng những tặng phẩm ấy dâng lên CHÚA, cũng như vua đã biệt riêng và dâng lên CHÚA bạc, vàng thu được từ tất cả những dân tộc bị vua chinh phục: Ê-đôm8:12 Dịch theo LXX và 1Sử 18:11-13; nt: “Sy-ri” Mô-áp, Am-môn, Phi-li-tin, A-ma-léc, và từ chiến lợi phẩm vua đoạt được của vua Ha-đa-rê-xe, con vua Rê-hốp, nước Xô-ba.
Danh tiếng vua Đa-vít vang lừng. Sau khi chiến thắng quân Sy-ri trở về, vua đánh bại 18,000 quân Ê-đôm tại Thung lũng Muối.
Vua đặt quan trấn thủ cai trị toàn xứ Ê-đôm. Toàn dân Ê-đôm trở thành chư hầu của vua Đa-vít. CHÚA cho vua Đa-vít đánh đâu thắng đó.
Nội Các Của Vua Đa-vít
Vua Đa-vít cai trị toàn nước Y-sơ-ra-ên, thi hành luật lệ cách công minh cho toàn dân. Ông Giô-áp, con bà Xê-ru-gia, chỉ huy quân đội. Ông Giô-sa-phát, con ông A-hi-lút, làm quan thái sư.8:16 Chức vụ này có thể kiêm bộ trưởng nội vụ và ngoại vụ Ông Xa-đốc, con ông A-hi-túp, và ông A-bia-tha, con ông A-hi-mê-léc làm thầy tế lễ; ông Sê-ra-gia làm tổng thư ký. Bê-na-gia, con ông Giê-hô-gia-đa, chỉ huy đoàn vệ binh hoàng gia người Kê-rết và Phê-lết; và các con trai vua Đa-vít làm thầy tế lễ.
Vua Đa-vít Giữ Lòng Thành Với Mê-phi-bô-sết, Con Trai Ông Giô-na-than
Một hôm, vua Đa-vít hỏi: “Trong gia đình vua Sau-lơ có người nào còn sống sót không? Ta muốn giữ lòng thành với người đó vì ông Giô-na-than.”
Gia-đình vua Sau-lơ trước kia có một người đầy tớ tên là Xi-ba. Người ta mời ông vào chầu vua Đa-vít. Vua hỏi ông: “Ngươi là Xi-ba phải không?”
Ông thưa: “Tâu bệ hạ, tôi đây là tôi tớ bệ hạ.”
Vua hỏi tiếp: “Trong gia đình vua Sau-lơ không còn người nào sao? Ta muốn giữ lòng thành với người đó theo như đã hứa trước mặt Đức Chúa Trời.”
Ông Xi-ba thưa: “Tâu bệ hạ, còn một người con trai của ông Giô-na-than, què hai chân.”
Vua tiếp: “Ông ấy ở đâu?”
Ông Xi-ba thưa: “Ông ấy hiện đang ở nhà ông Ma-ki, con ông A-mi-ên, tại Lô-đê-ba.”
Vua Đa-vít sai người đến nhà ông Ma-ki, con ông A-mi-ên, ở Lô-đê-ba, đón ông ấy về.
Khi Mê-phi-bô-sết, con ông Giô-na-than, cháu vua Sau-lơ, vào chầu vua Đa-vít, ông sấp mình xuống đất lạy vua.
Vua hỏi: “Cháu là Mê-phi-bô-sết phải không?”
Ông thưa: “Tâu bệ hạ, cháu đây là tôi tớ bệ hạ.”
Vua Đa-vít bảo: “Cháu đừng sợ. Vì ông Giô-na-than, cha cháu, ta sẽ giữ lòng thành với cháu. Ta sẽ trả lại cho cháu tất cả ruộng đất của vua Sau-lơ, ông nội cháu; hơn nữa, cháu sẽ dùng bửa cùng bàn với ta mãi mãi.”
Ông Mê-phi-bô-sết cúi sấp xuống đất, vái lạy: “Tôi tớ bệ hạ là gì mà bệ hạ lại quan tâm đến một con chó chết như cháu?”
Vua truyền đòi ông Xi-ba, đầy tớ vua Sau-lơ, đến và căn dặn: “Tất cả những gì thuộc về vua Sau-lơ và toàn thể gia đình vua, ta đều ban cho cháu nội của chủ ngươi. Vậy ngươi, con cái ngươi, và tôi tớ của ngươi hãy cày cấy ruộng đất cho ông ấy, và thu hoạch hoa màu để cung cấp lương thực cho gia đình9:10 Dịch theo LXX; nt: “cháu nội” của chủ ngươi. Nhưng ông Mê-phi-bô-sết, cháu nội của chủ ngươi, sẽ dùng bữa cùng bàn với ta luôn.” Ông Xi-ba có mười lăm con trai và hai mươi tôi tớ.
Ông Xi-ba thưa: “Tôi tớ của bệ hạ xin tuân theo mọi điều bệ hạ là chúa tôi truyền dạy.” Vậy ông Mê-phi-bô-sết dùng bữa cùng bàn với vua Đa-vít như một hoàng tử.
Ông Mê-phi-bô-sết có một con trai nhỏ tên là Mi-ca. Mọi người trong gia đình ông Xi-ba đều là tôi tớ của ông Mê-phi-bô-sết. Vậy ông Mê-phi-bô-sết sống tại thành Giê-ru-sa-lem vì ông được dùng bữa cùng bàn với vua luôn, dù ông bị què cả hai chân.
Sứ Giả Của Vua Đa-vít Bị Người Am-môn Làm Nhục
Chẳng bao lâu sau đó, vua dân Am-môn qua đời. Con vua là thái tử Ha-nun lên ngôi kế vị. Vua Đa-vít tự nhủ: “Ta muốn đối xử trung hậu với vua Ha-nun, con vua Na-hát, y như vua Na-hát đã đối xử trung hậu với ta.” Vua Đa-vít liền sai một số triều thần đi sứ đến chia buồn với vua Ha-nun về sự qua đời của vua cha là Na-hát.
Vậy triều thần vua Đa-vít đi sứ đến nước dân Am-môn. Nhưng các tướng lãnh dân Am-môn tâu với chúa mình là vua Ha-nun: “Bệ hạ tưởng Đa-vít thật sự kính trọng vua cha khi sai sứ đến chia buồn với bệ hạ sao? Không đâu! Đa-vít sai sứ thần đến với bệ hạ chỉ để dò xét và do thám thành đô với mục đích đánh chiếm thành sau này!” Vua Ha-nun truyền lệnh bắt các sứ thần của vua Đa-vít, đem cạo sạch râu một bên mặt, cắt bỏ một bên nửa áo quần của họ ngay phía mông, rồi thả họ về.
Vua Đa-vít nghe tin, sai người đi đón các sứ thần vì họ cảm thấy nhục nhã lắm. Vua bảo họ: “Các ngươi cứ ở lại thành Giê-ri-cô, chờ cho râu mọc lại, rồi hãy về.”
Đánh Thắng Quân Am-môn Và Quân Sy-ri
Dân Am-môn biết họ đã chọc cho vua Đa-vít căm thù, nên sai người đi thuê 20,000 bộ binh Sy-ri ở thành Bết-rê-hốp và Xô-ba, 1,000 quân của vua thành Ma-a-ca, và 12,000 quân của thành Tốp.
Vua Đa-vít nghe tin liền sai tướng Giô-áp ra trận với toàn quân chuyên nghiệp. Quân Am-môn kéo ra dàn trận tại lối vào cổng thành, trong khi quân Sy-ri ở Xô-ba và Rê-hốp, và quân thành Tốp và Ma-a-ca dàn quân riêng ngoài đồng.
Khi tướng Giô-áp thấy quân địch hãm đánh cả hai mặt, phía trước và phía sau, ông chọn đạo quân ưu tú nhất trong toàn quân tinh nhuệ của Y-sơ-ra-ên và dàn trận đánh quân Sy-ri. Ông giao số quân còn lại cho anh là ông A-bi-sai, và họ dàn trận đánh quân Am-môn. Ông căn dặn: “Nếu quân Sy-ri mạnh hơn em, anh đến cứu giúp em, còn nếu quân Am-môn mạnh hơn anh, em sẽ đến cứu giúp anh. Anh hãy can đảm lên, chúng ta hãy chiến đấu hết sức để bảo vệ dân tộc và các thành trì của Đức Chúa Trời. Xin CHÚA thực hiện ý tốt của Ngài!”
Ông Giô-áp và đạo quân của ông tiến công đánh quân Sy-ri; chúng thua trận, bỏ chạy. Khi quân Am-môn thấy quân Sy-ri bỏ chạy, chúng cũng bỏ chạy trước mặt ông A-bi-sai và trốn vô thành. Ông Giô-áp liền ngưng đánh quân Am-môn và trở về thành Giê-ru-sa-lem.
Quân Sy-ri thấy mình bị quân Y-sơ-ra-ên đánh bại nên tập hợp lực lượng. Vua Ha-đa-rê-xe sai người triệu tập quân Sy-ri từ phía bên kia sông Ơ-phơ-rát. Tướng Sô-bác, chỉ huy quân đội của vua Ha-đa-rê-xe, hướng dẫn chúng đến thành Hê-lam.
Vua Đa-vít nghe tin liền tập hợp toàn quân Y-sơ-ra-ên, vượt sông Giô-đanh, và kéo đến Hê-lam, nơi quân Sy-ri dàn trận sẵn sàng để nghênh chiến vua Đa-vít. Quân Sy-ri tấn công, nhưng chúng thua bỏ chạy trước mặt quân Y-sơ-ra-ên. Vua Đa-vít tiêu diệt 700 cỗ xe ngựa và 40,000 kỵ binh Sy-ri. Tướng Sô-bác chỉ huy quân đội Sy-ri bị trọng thương và tử trận. Khi tất cả các vua chư hầu của vua Ha-đa-rê-xe thấy quân Sy-ri bị quân Y-sơ-ra-ên đánh bại, họ cầu hòa với dân Y-sơ-ra-ên và trở thành chư hầu của Y-sơ-ra-ên.
Người Sy-ri sợ không dám tiếp viện dân Am-môn nữa.
Vua Đa-vít Phạm Tội Tà Dâm
Một năm sau khi các vua11:1 Nt: các sứ giả; xem 10:2, 6-8 ra quân11:1 Các dịch giả KT khác thường hiểu là: “Xuân về là lúc các vua thường ra quân” vua Đa-vít sai tướng Giô-áp và triều thần lãnh đạo toàn quân Y-sơ-ra-ên đi chinh chiến. Họ đánh bại quân Am-môn và vây hãm kinh đô Ráp-ba. Còn vua Đa-vít thì ở lại Giê-ru-sa-lem.
Một buổi chiều kia, vua Đa-vít nghỉ trưa xong, thức dậy, đi dạo trên sân thượng cung điện; từ sân thượng vua nhìn thấy một phụ nữ đang tắm. Nàng rất đẹp. Vua Đa-vít sai người dò hỏi về nàng. Người ta tâu: “Đó chính là bà Bát-sê-ba, con gái ông Ê-li-am, vợ ông U-ri-gia, người Hê-tít.” Vua Đa-vít sai người đón nàng vào cung. Lúc ấy, nàng vừa thanh tẩy mình sau kỳ kinh nguyệt. Khi nàng đến, vua nằm với nàng. Rồi nàng trở về nhà. Sau đó, nàng thụ thai và sai người báo tin cho vua Đa-vít: “Tôi có thai.”
Vua Đa-vít liền sai người mang lệnh vua cho tướng Giô-áp: “Hãy bảo U-ri-gia, người Hê-tít, về gặp ta.” Ông Giô-áp sai ông U-ri-gia về chầu vua Đa-vít. Khi ông U-ri-gia đến chầu vua, vua Đa-vít hỏi thăm tin tức về tướng Giô-áp, về binh sĩ, và tình hình chiến sự. Rồi vua Đa-vít bảo ông U-ri-gia: “Ngươi hãy về nhà nghỉ ngơi đôi chút”11:8 Nt: về nhà rửa chân đi Ông U-ri-gia rời khỏi cung điện. Vua sai người mang quà11:8 Ctd: thức ăn đến nhà cho ông. Nhưng ông U-ri-gia không về nhà. Ông nằm ngủ tại cổng hoàng cung chung với tất cả các cận vệ của chủ ông.
Khi vua Đa-vít hay tin ông U-ri-gia không có về nhà, vua hỏi ông: “Ngươi đi đường xa mới về, sao ngươi không về nhà?”
Ông U-ri-gia tâu với vua Đa-vít: “Rương Giao Ước và các chiến sĩ Y-sơ-ra-ên và Giu-đa đều ở trong lều;11:11 Ctd: đóng quân ở Xu-cốt trong khi tướng Giô-áp chủ tôi, và các đầy tớ của ông đều cắm trại ngoài đồng, lẽ nào tôi lại về nhà tôi, ăn uống và ngủ với vợ tôi sao? Tôi xin thề với bệ hạ tôi không bao giờ làm một chuyện như vậy!”
Vua Đa-vít bảo: “Hãy ở lại đây hôm nay nữa, rồi ngày mai ta sẽ cho ngươi đi.” Vậy ông U-ri-gia ở lại thành Giê-ru-sa-lem ngày hôm ấy. Ngày hôm sau, vua Đa-vít mời ông U-ri-gia đến. Ông dùng bữa với vua, vua ép ông uống cho thật say, nhưng đến chiều, ông vẫn không về nhà. Ông ra ngoài nằm ngủ trên chiếu của mình, bên cạnh mấy người cận vệ của vua.
Vua Đa-vít Phạm Tội Giết Người
Sáng hôm sau, vua Đa-vít viết thơ gởi ông U-ri-gia cầm về cho tướng Giô-áp. Trong thơ, vua viết như thế này: “Hãy đặt U-ri-gia ở ngay hàng đầu, chỗ trận chiến ác liệt nhất, rồi các ngươi hãy lui xa ra, để cho U-ri-gia bị trúng thương mà tử trận.”
Vậy, trong lúc vây thành, ông Giô-áp đặt ông U-ri-gia ở ngay chỗ ông biết quân địch có chiến sĩ hùng mạnh. Khi quân trong thành xông ra giao chiến với quân của ông Giô-áp, một vài người trong số các cận thần của vua Đa-vít, bị tử trận. Ông U-ri-gia, người Hê-tít, cũng tử trận.
Ông Giô-áp sai người báo cáo cho vua Đa-vít biết mọi sự về tình hình chiến trận. Ông dặn người đem tin: “Khi anh báo cáo cho vua nghe xong mọi việc về tình hình chiến trận, có thể vua nổi giận hỏi: ‘Tại sao các ngươi đến gần tường thành như vậy mà giao chiến? Các ngươi không biết rằng quân địch bắn từ trên tường thành xuống sao? Ai giết A-bi-mê-léc, con ông Giê-ru-bê-sết.11:21 Thẩm 7:1 gọi là Giê-ru-ba-anh, một tên khác của Ghi-đê-ôn Phải chăng một người đàn bà từ trên tường thành đã liệng thớt đá xuống trên đầu ông và ông chết tại Thê-bết? Tại sao các ngươi lại đến gần tường thành như vậy?’ Bấy giờ anh hãy tâu: ‘Tôi tớ vua là ông U-ri-gia, người Hê-tít, cũng tử trận.’ ”
Người lính đem tin lên đường; anh đến nơi, báo tin lại cho vua Đa-vít mọi điều ông Giô-áp căn dặn. Anh thưa với vua: “Lúc đầu quân địch mạnh hơn chúng tôi, chúng nó xông vào đánh chúng tôi ngoài đồng, nhưng sau đó chúng tôi đẩy lui chúng về đến cổng thành. Nhưng lính bắn cung từ trên tường thành bắn vào các đầy tớ của vua, và một vài người tử trận; đầy tớ vua là ông U-ri-gia, người Hê-tít, cũng tử trận.”
Vua Đa-vít bảo người đem tin: “Ngươi hãy khuyến khích tướng Giô-áp, khuyên ông đừng buồn phiền về chuyện này, vì lưỡi gươm chém giết khi nhằm người này, lúc người kia. Ngươi hãy khuyên ông ra sức chiến đấu, tấn công và phá hủy thành.”
Bà vợ ông U-ri-gia nghe tin chồng tử trận, liền than khóc chồng. Sau khi mãn tang, vua Đa-vít sai người đón bà về cung. Bà trở thành vợ vua, và sanh cho vua một con trai. Nhưng điều Đa-vít đã làm không đẹp lòng CHÚA.
Sứ Điệp Của Tiên Tri Na-than
CHÚA sai tiên tri Na-than đi gặp vua Đa-vít. Ông đến gặp vua và nói: “Có hai người ở trong cùng một thành, một người giàu, và một người nghèo. Người giàu có rất nhiều đàn chiên dê, và bò. Còn người nghèo chẳng có gì cả, ngoài một con chiên cái nhỏ mà ông đã mua. Ông nuôi nó, và nó lớn lên trong nhà ông, cùng với con cái ông. Nó ăn chung bánh với ông, uống chung chén với ông, và ngủ trong lòng ông. Ông coi nó như một đứa con gái.
Một ngày kia, có khách đi đường xa đến thăm người giàu. Ông này tiếc, không muốn bắt chiên dê, hoặc bò của mình làm thịt đãi người lữ khách đến thăm ông. Ông bắt con chiên cái của người nghèo làm thịt đãi khách.”
Vua Đa-vít bất bình giận dữ về việc làm của người giàu, nói với ông Na-than: “Có CHÚA hằng sống, kẻ nào làm chuyện đó thật đáng chết! Nó phải bồi thường gấp bốn lần12:6 Xuất 22:1; LXX: “bảy lần,” theo Châm 6:31 giá con chiên cái, vì nó đã làm chuyện đó, và không có lòng thương xót.”
Ông Na-than nói với vua Đa-vít: “Kẻ đó chính là bệ hạ! CHÚA, là Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: ‘Chính Ta đã xức dầu cho con làm vua dân Y-sơ-ra-ên, chính Ta đã giải cứu con khỏi tay vua Sau-lơ. Ta ban cho con quyền trên gia đình của chủ con, Ta giao những người vợ của chủ con vào lòng con, Ta ban cho con quyền cai trị dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa. Nếu bấy nhiêu chưa đủ, Ta có thể ban cho con nhiều hơn gấp mấy lần nữa. Tại sao con lại khinh dể mạng lịnh của CHÚA, làm điều ác trước mắt Ngài? Con đã dùng gươm giết U-ri-gia, người Hê-tít! Con lấy vợ nó làm vợ con, rồi con dùng gươm của quân Am-môn giết nó! Vậy, lưỡi gươm sẽ không bao giờ lìa khỏi nhà con, vì con đã khinh dể Ta, lấy vợ của U-ri-gia người Hê-tít làm vợ con.’
CHÚA phán như vầy: ‘Này, Ta sẽ khiến chính người nhà của con gây họa cho con. Ngay trước mắt con, Ta sẽ bắt các vợ của con và giao cho một người thân cận của con, và nó sẽ ngủ với các vợ của con giữa ban ngày, trước mắt mọi người. Con đã hành động lén lút, nhưng Ta sẽ làm việc này ngay giữa ban ngày, trước mặt toàn dân Y-sơ-ra-ên.’ ”
Vua Đa-vít thú nhận với ông Na-than: “Tôi có tội với CHÚA.” Ông Na-than đáp: “Phải, nhưng CHÚA đã tha thứ cho bệ hạ, và bệ hạ sẽ không chết. Tuy nhiên, vì bệ hạ đã tỏ ra khinh thường CHÚA12:14 nt: “kẻ thù của CHÚA”; các học giả thêm vào hai từ “kẻ thù” khi sao lại các cổ bản KT vì họ muốn tránh câu “khinh thường CHÚA”; xem 1Sa 25:22 trong vụ này, nên bé trai vừa sanh ra cho bệ hạ sẽ phải chết.”
Nói xong, ông Na-than trở về nhà.
Con Trai Bà Bát-sê-ba Chết
CHÚA khiến cho đứa bé bà vợ ông U-ri-gia vừa sanh ra cho vua Đa-vít lâm bệnh nặng. Vua Đa-vít nài xin Đức Chúa Trời chữa lành cho đứa bé; vua nhịn ăn, và ban đêm, vua về phòng nằm dưới đất suốt đêm. Các cận thần phục vụ lâu năm trong hoàng cung chầu chực bên cạnh vua, nài nỉ xin đỡ vua dậy, nhưng vua không chịu; vua cũng chẳng ăn chút gì với họ.
Đến ngày thứ bảy, đứa bé chết. Các cận thần sợ, không dám báo cho vua Đa-vít hay tin đứa bé chết, vì họ bảo nhau: “Khi đứa bé còn sống, vua đã chẳng chịu nghe chúng ta khuyên giải. Làm sao chúng ta dám báo cho vua hay là đứa bé chết? Vua có thể làm liều!”
Thấy triều thần thì thầm với nhau, vua Đa-vít biết là đứa bé đã chết.
Vua hỏi triều thần: “Đứa bé chết rồi, phải không?” Họ thưa: “Tâu phải.”
Vua Đa-vít chỗi dậy khỏi đất, tắm rửa, xức dầu thơm; thay quần áo xong, vua vào Lều của CHÚA, sấp mình xuống thờ phượng. Rồi vua trở về cung, truyền dọn thức ăn. Khi người ta dọn lên, vua dùng ngay.
Triều thần thưa với vua: “Chúng tôi không hiểu tại sao bệ hạ hành động như vậy. Khi đứa bé còn sống, bệ hạ nhịn ăn và khóc lóc. Nhưng ngay khi đứa bé chết, bệ hạ lại chỗi dậy và ăn.”
Vua đáp: “Khi đứa bé còn sống, ta nhịn ăn và khóc lóc, vì ta tự nhủ: ‘Biết đâu CHÚA thương xót ta và Ngài cho đứa bé được sống.’ Nhưng bây giờ nó chết rồi, ta còn nhịn ăn làm gì nữa? Ta có thể nào đem nó trở lại dương gian này được không? Chính ta sẽ đi đến nơi nó ở, chớ nó không thể trở về với ta được.”
Vua Sa-lô-môn Ra Đời
Vua Đa-vít an ủi bà Bát-sê-ba, vợ mình. Vua đến với nàng và ngủ với nàng. Nàng sanh một con trai, vua đặt tên là Sa-lô-môn. CHÚA yêu thương đứa bé và sai tiên tri Na-than đến báo cho vua Đa-vít biết CHÚA đặt tên đứa bé là Giê-đi-đê-gia, vì Ngài yêu thương nó.
Những Năm Hoạn Nạn
Trong khi đó, tướng Giô-áp tấn công thành Ráp-ba, kinh đô của dân Am-môn, và sắp chiếm được kinh thành. Ông Giô-áp sai lính về tâu với vua Đa-vít: “Tôi đang tấn công kinh đô Ráp-ba, và tôi đã chiếm được thành lũy bảo vệ nơi dự trữ nước của kinh thành. Bây giờ, xin bệ hạ tập hợp số binh sĩ còn lại, đến bao vây và chiếm kinh đô, kẻo chính tôi chiếm nó, và nó mang tên tôi.”
Vua Đa-vít tập hợp toàn quân, kéo đến đánh thành Ráp-ba, và chiếm được. Vua lột vương miện trên đầu tượng thần Minh-côm12:30 Dân Am-môn thờ thần Minh-côm; ctd: “trên đầu vua chúng” ra, đặt lên đầu mình; vương miện bằng vàng, nặng khoảng một ta-lâng,12:30 Khoảng 30kg và có một viên ngọc quý.12:30 Cổ bản A-ram, La-tinh và Syriac: nhiều viên ngọc quý Vua cũng đem đi rất nhiều chiến lợi phẩm lấy được từ trong thành. Vua cũng đưa dân trong thành đi lao động, bắt họ sử dụng cưa, bừa sắt, rìu sắt, và đúc gạch. Vua xử như vậy với mọi thành của dân Am-môn. Rồi vua Đa-vít và toàn quân trở về thành Giê-ru-sa-lem.
Am-nôn Làm Nhục Ta-ma, Em Gái Cùng Cha Khác Mẹ
Sau đó một thời gian, chuyện này xảy ra. Áp-sa-lôm, con trai vua Đa-vít, có một cô em gái xinh đẹp, tên là Ta-ma. Am-nôn, một người con trai khác của vua Đa-vít, yêu cô.
Am-nôn bị dày vò đến ốm tương tư vì công chúa Ta-ma, em gái mình13:2 Em cùng cha khác mẹ vì nàng là gái còn trinh, và Am-nôn thấy không có cách chi làm gì được nàng cả.
Nhưng Am-nôn có một người bạn rất khôn lanh, tên là Giô-na-đáp, con ông Sim-a;13:3 Theo 1Sa 16:9, “Sam-ma” ông này là anh vua Đa-vít. Giô-na-đáp hỏi Am-nôn: “Sao mà hoàng tử trông ngày càng xơ xác như vậy? Nói cho anh biết được không?”
Am-nôn đáp: “Em yêu Ta-ma, em gái của Áp-sa-lôm, em trai của em.”
Giô-na-đáp bày vẽ: “Chú lên giường nằm, giả bệnh. Khi vua cha đến thăm, chú thưa với cha: ‘Xin cha cho phép Ta-ma, em con, đến săn sóc miếng ăn cho con: em con sẽ nấu món ăn trước mắt con, cho con thấy, và sẽ tự tay dọn lên cho con ăn.’ ”
Vậy Am-nôn đi nằm và giả bệnh. Khi vua cha đến thăm, Am-nôn thưa: “Xin cha cho phép Ta-ma, em con, đến đây làm vài cái bánh nhỏ trước mắt con, rồi tự tay dọn lên cho con ăn.”
Vua Đa-vít sai người đến nhắn với công chúa Ta-ma, tại nhà nàng: “Con hãy đến nhà Am-nôn, nấu ăn cho anh con.” Công chúa Ta-ma đến nhà Am-nôn, thấy anh mình đang nằm trên giường. Nàng lấy bột, nhồi, nặn thành từng bánh nhỏ trước mắt anh mình, rồi đem hấp. Nàng cầm nồi, gắp bánh ra, dọn lên cho anh. Nhưng Am-nôn từ chối, không chịu ăn, và ra lệnh cho mọi người lui ra. Khi mọi người ra khỏi, Am-nôn nói với Ta-ma: “Em mang thức ăn vào phòng dọn cho anh.” Ta-ma đem những ổ bánh vừa làm xong vô phòng cho anh là Am-nôn. Khi nàng bưng bánh đến gần giường, Am-nôn chụp lấy nàng, bảo: “Em lại đây nằm với anh.”
Nhưng Ta-ma phản đối: “Đừng, anh! Đừng cưỡng ép em! Không ai làm như vậy trong nước Y-sơ-ra-ên! Đừng làm chuyện đồi bại dường ấy! Em sẽ mang nỗi hổ nhục này đi đâu? Còn anh, anh sẽ bị coi như một tên đồi bại trong nước Y-sơ-ra-ên! Bây giờ, xin anh thưa với vua cha, vua sẽ không từ chối gả em cho anh đâu!” Nhưng Am-nôn không chịu nghe nàng. Vì chàng mạnh hơn, nên đè nàng xuống và cưỡng hiếp nàng.
Bấy giờ Am-nôn đâm ra ghét nàng thậm tệ. Thật chàng còn ghét nàng nhiều hơn là chàng yêu nàng lúc trước. Sau đó Am-nôn đuổi nàng: “Đứng dậy! Ra khỏi đây!”
Nàng năn nỉ: “Đừng, anh! Đuổi em đi lại còn độc ác hơn tội ác anh vừa phạm đối với em.”
Nhưng Am-nôn không chịu nghe nàng. Chàng gọi người đầy tớ hầu hạ mình, bảo: “Đuổi cô này đi cho khuất mắt tôi! Cài then cửa lại sau khi cô ấy ra!” Người đầy tớ đuổi nàng ra và cài then cửa lại sau lưng nàng. Lúc ấy, nàng đang mặc chiếc áo dài, tay dài13:18 Có bản dịch: áo dài nhiều màu sặc sỡ Sáng 37:3, 23, 32 như các công chúa còn trinh thuở ấy thường mặc. Ta-ma rắc tro lên đầu, xé rách chiếc áo dài, tay dài nàng đang mặc, lấy hai tay bụm mặt lại vừa đi vừa khóc lớn tiếng.
Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi: “Có phải Am-nôn, anh của em, vừa làm nhục em không? Bây giờ, em nên giữ yên lặng; nó là anh của em. Cố gắng đừng bận tâm về chuyện đó nữa.” Vậy, Ta-ma sống cô đơn buồn thảm trong nhà Áp-sa-lôm, anh nàng.
Vua Đa-vít giận lắm khi nghe biết mọi việc xảy ra.13:21 LXX có ghi thêm: “nhưng vua không một lời quở trách Am-nôn, vì vua thương chàng lắm, bởi chàng là con trưởng nam.” Còn Áp-sa-lôm ghét Am-nôn đến nỗi không hề nói một lời gì, dù lành hay dữ, với Am-nôn, vì Am-nôn đã làm nhục Ta-ma, em gái chàng.
Áp-sa-lôm Trả Thù
Hai năm sau, Áp-sa-lôm tổ chức hớt lông bầy chiên của mình tại làng Ba-anh Hát-so, gần thành Ép-ra-im. Chàng mời tất cả các hoàng tử đến dự. Áp-sa-lôm vào chầu vua và tâu: “Hạ thần có tổ chức hớt lông chiên, kính mời phụ vương và triều thần đến dự.”
Vua đáp: “Không được, con. Tất cả chúng ta không thể cùng đi vì sẽ làm gánh nặng cho con.” Áp-sa-lôm nài nỉ, nhưng vua nhất quyết không đi. Vua chỉ chúc phước cho chàng thôi.
Áp-sa-lôm lại thưa: “Nếu phụ vương không đi được, xin phụ vương cho phép anh Am-nôn đi với chúng con.”
Vua hỏi: “Tại sao Am-nôn phải đi?” Áp-sa-lôm nài nỉ mãi, vua mới cho phép Am-nôn và tất cả các hoàng tử cùng đi. Áp-sa-lôm mở tiệc linh đình như tiệc yến vua đãi vậy.13:27 Câu này chỉ có trong LXX
Áp-sa-lôm ra lệnh cho các đầy tớ mình: “Các ngươi để ý xem chừng, khi Am-nôn hứng chí vì rượu đã ngà ngà, ta sẽ bảo các ngươi hạ nó. Các ngươi cứ giết nó, đừng sợ chi hết, vì chính ta đã ra lệnh cho các ngươi. Hãy mạnh dạn lên, hãy tỏ chí trượng phu!” Các đầy tớ của Áp-sa-lôm vâng lệnh chủ, giết Am-nôn. Tất cả các hoàng tử khác vội đứng lên, cưỡi la chạy trốn.
Khi họ còn đang trên đường thì có tin báo cho vua Đa-vít rằng Áp-sa-lôm đã giết tất cả các hoàng tử, không một ai sống sót. Vua Đa-vít liền đứng dậy, xé rách áo mình, và nằm xuống đất. Toàn thể triều thần đứng hầu chung quanh cũng xé áo họ ra.
Bấy giờ Giô-na-đáp, con ông Sim-a, và là cháu của vua Đa-vít, thưa: “Xin chúa tôi là bệ hạ đừng nghĩ rằng các đầy tớ đã giết hết các hoàng tử. Chỉ một mình Am-nôn chết thôi, vì Áp-sa-lôm đã quyết định việc ấy kể từ ngày Am-nôn cưỡng hiếp em nó là Ta-ma. Vậy, bây giờ, xin chúa tôi là bệ hạ đừng bận tâm đến tin đồn cho rằng tất cả các hoàng tử đều chết. Chỉ một mình Am-nôn chết thôi.”
Trong khi đó, Áp-sa-lôm đã trốn đi.
Người lính trẻ nơi vọng canh ngước mắt lên nhìn, thấy một đám đông đi xuống dọc theo sườn đồi, trên đường về Hô-rô-na-im13:34 Dịch theo LXX; nt: “trên con đường phía sau lưng mình” Người canh gác đến báo tin cho vua hay: “Tâu bệ hạ, tôi thấy nhiều người đàn ông đi trên đường về Hô-rô-na-im, đang tiến về đây”.13:34 Dịch theo LXX; câu này không có trong Nt
Giô-na-đáp thưa với vua: “Kìa, các hoàng tử về đến nơi, y như lời hạ thần tâu.”
Giô-na-đáp vừa nói xong, các hoàng tử bước vào. Họ òa lên khóc. Vua và toàn thể triều thần cũng khóc than thảm thiết.
Áp-sa-lôm đã trốn đến ở với vua Thanh-mai13:37 Ông ngoại của Áp-sa-lôm; xem 3:3 con vua A-mi-hút, xứ Ghê-sua. Vua Đa-vít khóc thương Am-nôn lâu ngày.
Áp-sa-lôm trốn đến Ghê-sua và ẩn trú ở đó ba năm. Nỗi buồn mất Am-nôn vừa nguôi ngoai, vua Đa-vít lại khắc khoải mong nhớ Áp-sa-lôm.
Ông Giô-áp Sắp Xếp Cho Áp-sa-lôm Trở Về
Ông Giô-áp, con bà Xê-ru-gia, biết lòng vua hướng về Áp-sa-lôm. Ông Giô-áp sai người đi Tê-kô-a mời một người đàn bà khôn khéo về. Ông bảo bà: “Bà hãy giả bộ để tang. Bà mặc áo tang, đừng xức dầu thơm, và giả làm như một người để tang nay đã lâu ngày. Bà đến xin gặp vua và thưa với vua những lời như sau.” Rồi ông Giô-áp chỉ dạy bà những lời phải nói.
Người đàn bà Tê-kô-a đến tâu với vua. Bà sấp mặt xuống đất lạy và thưa: “Tâu bệ hạ, xin bệ hạ cứu tôi!”
Vua hỏi bà: “Bà có vấn đề gì?”
Bà thưa: “Than ôi! Tôi là đàn bà góa, chồng tôi chết rồi. Nữ tỳ vua có hai con trai. Một hôm, chúng cãi nhau ngoài đồng. Vì không có ai khuyên can nên đứa này đánh đứa kia chết. Bây giờ toàn thị tộc nổi dậy chống lại nữ tỳ của vua. Họ bảo tôi: ‘Bà phải nộp đứa con đã giết chết anh em nó, để chúng tôi xử tử nó. Nó phải đền mạng cho đứa kia bị nó giết chết. Dù nó là người thừa kế, chúng ta vẫn cứ diệt luôn!’ Như vậy, họ sẽ dập tắt cụm than hồng còn lại, để chồng tôi không còn tên tuổi hoặc người nối dõi trên mặt đất.”
Vua bảo người đàn bà: “Bà an tâm về nhà. Ta sẽ giải quyết vụ này cho bà.”
Người đàn bà Tê-kô-a thưa tiếp: “Tâu vua chúa tôi, xin tội này đổ lại trên tôi và họ hàng nhà cha tôi, còn bệ hạ và ngôi vua thì vô can.”
Vua bảo: “Nếu có ai gây khó dễ cho bà, hãy đưa tới đây. Họ sẽ không dám đụng tới bà nữa.”
Bà lại thưa: “Xin bệ hạ nhớ đến CHÚA là Đức Chúa Trời của bệ hạ, mà can ngăn, đừng để cho người họ hàng chịu trách nhiệm báo thù cho đứa con đã chết của tôi phải phạm tội nặng nề, giết hại đứa con còn sót lại của tôi.”
Vua đáp: “Có CHÚA hằng sống chứng kiến, ta hứa rằng không một sợi tóc nào của con bà sẽ rơi xuống đất.”
Người đàn bà thưa tiếp: “Xin vua chúa tôi cho phép nữ tỳ của bệ hạ thưa thêm một lời.”
Vua bảo: “Bà cứ nói.”
Bà thưa: “Sao bệ hạ lại toan tính một chuyện có hại cho dân của Đức Chúa Trời như thế? Nghĩa là bệ hạ không cho phép người con bị đày của bệ hạ trở về. Khi bệ hạ phán hứa như vừa rồi, bệ hạ đã tự kết án chính mình. Chúng ta ai nấy rồi cũng phải chết, như nước đổ xuống đất, không hốt lại được. Nhưng Đức Chúa Trời sẽ không cất mạng sống của người sắp xếp cho kẻ bị đày trở về, và bây giờ, tâu vua chúa tôi, tôi đến đây thưa với vua chuyện này, vì người ta làm tôi sợ. Nữ tỳ bệ hạ tự nhủ: ‘Tôi sẽ thưa với vua; biết đâu vua sẽ ban cho nữ tỳ vua điều tôi xin. Vua chắc sẽ nhận lời và giải cứu nữ tỳ vua khỏi tay kẻ tìm cách diệt trừ cả tôi và con trai tôi ra khỏi dân14:16 Ctd: cơ nghiệp của Đức Chúa Trời.’
Nữ tỳ vua lại tự nhủ: ‘Xin lời của vua chúa tôi phán ra là quyết định tối hậu vì vua chúa tôi giống như thiên sứ của Đức Chúa Trời, biết phân biệt điều lành, điều dữ.’ Cầu xin CHÚA là Đức Chúa Trời của bệ hạ ở cùng bệ hạ.”
Vua bảo: “Đừng giấu ta việc ta sắp hỏi bà.”
Người đàn bà thưa: “Xin vua chúa tôi cứ hỏi.”
Vua hỏi: “Có bàn tay của Giô-áp nhúng vào tất cả việc này không?”
Bà thưa: “Tâu bệ hạ, tôi xin chỉ mạng sống vua chúa tôi mà thề rằng thật đúng y như lời vua chúa tôi nói. Chính đầy tớ của bệ hạ là tướng Giô-áp đã chỉ dạy tôi mọi điều tôi phải nói và làm. Chính vì muốn thay đổi tình thế14:20 nt: “lật ngược mặt kia của vấn đề” mà đầy tớ vua là tướng Giô-áp đã làm như thế. Vua chúa tôi thật khôn ngoan như thiên sứ của Đức Chúa Trời: Bệ hạ biết mọi việc xảy ra trên đất.”
Kế đó, vua bảo tướng Giô-áp: “Ta quyết định làm điều ngươi xin. Hãy đi, đem Áp-sa-lôm về đây.”
Tướng Giô-áp sấp mặt xuống đất, vái lạy, và tâu: “Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho bệ hạ! Hôm nay đầy tớ vua biết rõ vua chúa tôi hài lòng về tôi, vì vua quyết định thi hành điều tôi xin.”
Tướng Giô-áp đứng lên, đi ngay đến Ghê-sua, đem hoàng tử Áp-sa-lôm về thành Giê-ru-sa-lem. Nhưng vua bảo: “Nó phải đi thẳng về nhà nó, không được trình diện ta.” Vậy Áp-sa-lôm đi về nhà mình, không được gặp mặt vua.
Áp-sa-lôm Được Vua Cha Tha Thứ
Trong toàn quốc Y-sơ-ra-ên lúc bấy giờ, không có ai được khen ngợi nhiều về sắc đẹp của mình bằng hoàng tử Áp-sa-lôm: từ lòng bàn chân cho tới đỉnh đầu, không có một khuyết điểm nào. Cuối mỗi năm ông phải cắt tóc vì tóc đè nặng trên đầu. Khi ông cắt tóc và đem cân, tóc đầu ông nặng hơn hai trăm sê-ken,14:26 Khoảng 2kg theo quả cân của nhà vua.
Áp-sa-lôm có ba con trai và một con gái tên là Ta-ma. Cô rất xinh đẹp.
Hoàng tử Áp-sa-lôm sống tại Giê-ru-sa-lem hai năm trọn, nhưng không được trình diện vua cha. Áp-sa-lôm sai mời ông Giô-áp đến, định nhờ ông vào tâu vua giùm, nhưng ông Giô-áp không chịu đến. Áp-sa-lôm sai mời lần thứ nhì, ông Giô-áp cũng không chịu đến. Áp-sa-lôm bảo các đầy tớ mình: “Xem kìa, ruộng của Giô-áp trồng lúa mạch, ở ngay bên cạnh ruộng ta. Các ngươi hãy đi đốt cháy ruộng ông ta.” Vậy các đầy tớ của Áp-sa-lôm đi đốt cháy ruộng của ông Giô-áp.
Ông Giô-áp liền đi ngay đến nhà Áp-sa-lôm, hỏi: “Tại sao các đầy tớ của hoàng tử lại đi đốt cháy ruộng tôi?”
Áp-sa-lôm đáp: “Tôi sai người mời ông đến, để nhờ ông vào tâu vua giùm tôi: ‘Con rời Ghê-sua về đây làm gì? Thà con ở lại đó còn hơn.’ Bây giờ tôi muốn được gặp mặt vua. Nếu tôi có lỗi, xin vua cứ giết tôi đi!”
Ông Giô-áp vào tâu lên vua điều Áp-sa-lôm thỉnh cầu. Vua cho đòi Áp-sa-lôm vào. Áp-sa-lôm đến, quì sấp mặt xuống đất trước mặt vua mà lạy. Vua hôn Áp-sa-lôm.
Áp-sa-lôm Âm Mưu Phản Loạn
Sau đó, Áp-sa-lôm sắm cho mình một cỗ xe ngựa và 50 người chạy trước xe. Áp-sa-lôm thường dậy sớm, đứng ở bên đường vào cổng thành. Bất cứ người nào có việc thưa kiện đến xin vua xét xử, Áp-sa-lôm cũng gọi lại, hỏi: “Ông quê ở đâu, thành nào?” Sau khi người kia đáp: “Tôi tớ ngài thuộc bộ tộc này, bộ tộc nọ trong Y-sơ-ra-ên,” Áp-sa-lôm thường nói: “Tốt lắm, vụ kiện của ông đúng và chính đáng, nhưng tiếc là vua không có cử ai để nghe ông cả.” Áp-sa-lôm lại nói tiếp: “Ước gì có người cử tôi làm thẩm phán trong nước! Bấy giờ người nào có việc thưa kiện đến với tôi, tôi cũng sẽ xét xử công minh cho người đó.”
Và hễ có người nào đến gần, sấp mình xuống vái chào, Áp-sa-lôm liền dang tay ra, ôm chầm lấy người ấy mà hôn. Áp-sa-lôm cư xử như thế với mọi người Y-sơ-ra-ên đến xin vua xét xử. Vậy, Áp-sa-lôm đánh gạt được dân Y-sơ-ra-ên.
Sau bốn năm15:7 Dịch theo LXX và Syr; nt: bốn mươi năm Áp-sa-lôm thưa với vua: “Xin cho phép con đi Hếp-rôn để giữ trọn lời khấn nguyện với CHÚA. Vì lúc còn ở Ghê-sua, thuộc xứ Sy-ri, tôi tớ phụ vương có khấn nguyện: ‘Nếu CHÚA cho con trở về thành Giê-ru-sa-lem, con sẽ thờ phượng CHÚA tại Hếp-rôn’15:8 Dịch theo LXX; nt: không có “tại Hếp-rôn.” Vua bảo: ‘Con đi bình an.’ ” Vậy, Áp-sa-lôm đi Hếp-rôn.
Đồng thời, Áp-sa-lôm sai người bí mật đi khắp các bộ tộc Y-sơ-ra-ên và căn dặn họ: “Khi anh em nghe tiếng tù và thổi, hãy tung hô lên: ‘Áp-sa-lôm làm vua ở Hếp-rôn!’ ” Áp-sa-lôm có mời hai trăm quan khách ở Giê-ru-sa-lem cùng đi với mình, nhưng họ đi với thiện ý, không hề biết gì về mưu phản của ông. Khi chuẩn bị dâng tế lễ, Áp-sa-lôm sai người đi thành Ghi-lô mời ông A-hi-tô-phen đến. Ông là cố vấn của vua Đa-vít. Bọn âm mưu phản loạn thêm mạnh, và số người ủng hộ Áp-sa-lôm ngày càng đông.
Vua Đa-vít Trốn Khỏi Thành Giê-ru-sa-lem
Có người đến báo cho vua Đa-vít: “Dân Y-sơ-ra-ên theo phe Áp-sa-lôm.” Toàn thể triều thần đang ở với vua tại Giê-ru-sa-lem. Vua Đa-vít liền bảo họ: “Chúng ta phải đi trốn ngay, vì Áp-sa-lôm sẽ không để cho một ai trong chúng ta thoát chết đâu. Chúng ta phải đi nhanh, kẻo chẳng mấy chốc nó đuổi kịp chúng ta, đánh bại chúng ta, và dùng gươm giết mọi người trong thành.” Triều thần tâu với vua: “Vua chúa chúng tôi quyết định thể nào, chúng tôi đây là tôi tớ vua xin tuân theo.” Vậy vua ra đi cùng với mọi người trong hoàng cung. Vua chỉ để lại mười cung phi để giữ cung điện.
Vua ra đi, và mọi người đi theo. Họ dừng lại ở ngôi nhà cuối cùng. Tất cả các tôi tớ vua đi qua trước mặt vua, kể cả toàn thể người Kê-rết và Phê-lết trong toán vệ binh hoàng gia. Khi tất cả sáu trăm quân binh theo vua từ thành Gát đi qua trước mặt vua,
Vua hỏi ông Y-tai, người Gát: “Ngươi cũng đi theo chúng ta nữa sao? Hãy trở về ở với nhà vua, vì ngươi là người nước ngoài, và ngươi hiện cũng đang sống lưu vong, xa quê hương. Ngươi chỉ mới đến với ta hôm qua thôi. Không lẽ hôm nay ta lại bắt ngươi đi lang thang với chúng ta, trong khi chính ta cũng không biết ta sẽ đi về đâu? Ngươi hãy trở về, và dẫn theo các anh em ngươi. Cầu xin lòng thương xót và sự thành tín của CHÚA ở với ngươi.”15:20 Dịch theo LXX Ông Y-tai thưa: “Có CHÚA hằng sống chứng kiến, và trước mặt vua chúa tôi đang sống đây, tôi xin thề: vua chúa tôi ở đâu, tôi tớ ngài sẽ ở đó, dù sống hay chết.” Vua Đa-vít bảo ông: “Được, vậy thì hãy đi qua.” Ông Y-tai, người Gát, đi qua cùng với tất cả những quân binh theo ông và gia đình họ.
Khiêng Rương Giao Ước Trở Về Thành Giê-ru-sa-lem
Toàn dân trong thành Giê-ru-sa-lem khóc lớn tiếng khi đoàn quân đi qua. Vua đi qua khe Kít-rôn, và đoàn quân đi qua theo con đường dẫn vào sa mạc;15:23 Nt: không rõ nghĩa; có đề nghị sửa đổi: “vua dừng lại trong thung lũng Kít-rôn trong khi đoàn quân đi qua trước mặt vua, theo con đường lên núi Ô-liu, về hướng sa mạc.” Có cả thầy tế lễ Xa-đốc với tất cả các thầy Lê-vi khiêng Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời. Họ đặt Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời xuống, và thầy tế lễ A-bia-tha dâng tế lễ cho đến khi đoàn quân ra khỏi thành đi qua hết.
Vua bảo thầy tế lễ Xa-đốc: “Xin thầy đem Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời trở về thành. Nếu tôi được đẹp lòng CHÚA, Ngài sẽ đưa tôi về và cho tôi nhìn thấy rương và nơi rương ngự. Còn nếu Ngài phán: ‘Con không đẹp lòng Ta,’ thì xin Ngài xử với tôi theo ý tốt đẹp của Ngài.” Vua bảo tiếp: “Thầy có hiểu ý tôi không? Thầy và thầy tế lễ A-bia-tha hãy trở về thành bình an cùng với hai con, A-hi-mát, con thầy, và Giô-na-than, con thầy tế lễ A-bia-tha. Về phần tôi, tôi sẽ nán lại trong đồng vắng, gần các chỗ qua sông cho đến khi được tin hai thầy.” Vậy, hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha đưa Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời trở vào thành Giê-ru-sa-lem, và họ ở lại đó.
Vua Đa-vít Bảo Ông Hu-sai Về Thành Giê-ru-sa-lem Hoạt Động Do Thám
Trong lúc ấy, vua Đa-vít đi lên dốc núi Ô-liu, vừa đi vừa khóc, đầu trùm lại, và đi chân không. Tất cả những người đi theo vua cũng trùm đầu lại, vừa đi vừa khóc. Khi vua Đa-vít được tin ông A-hi-tô-phen ở trong nhóm âm mưu phản loạn cùng với Áp-sa-lôm, vua cầu: “Lạy CHÚA, xin làm cho lời bàn của A-hi-tô-phen ra ngu dại.”
Lên đến đỉnh núi, nơi người ta thờ phượng Đức Chúa Trời, vua Đa-vít gặp ông Hu-sai người Ạt-kít ra đón vua, áo xé rách và đầu phủ bụi đất. Vua Đa-vít bảo ông: “Nếu ngươi đi với ta, ngươi sẽ nên gánh nặng cho ta. Nhưng nếu ngươi trở về thành, nói với Áp-sa-lôm: ‘Tâu bệ hạ, tôi là tôi tớ bệ hạ; trước đây tôi là tôi tớ của cha bệ hạ, nhưng bây giờ tôi là tôi tớ bệ hạ,’ thì ngươi có thể giúp ta bằng cách phá hỏng lời bàn của A-hi-tô-phen. Kìa, hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha cũng ở đó với ngươi. Hãy báo cho hai thầy ấy biết mọi tin tức ngươi nghe được từ cung vua. Hai thầy cũng có hai người con ở đó, A-hi-mát con thầy Xa-đốc, và Giô-na-than, con thầy A-bia-tha. Ngươi có thể sai chúng báo cho ta mọi điều gì ngươi nghe được.” Vậy, ông Hu-sai, bạn vua Đa-vít, vào thành đúng ngay lúc Áp-sa-lôm về đến Giê-ru-sa-lem.
Vua Đa-vít Và Ông Xi-ba
Vua Đa-vít vừa đi qua đỉnh núi được một chút thì gặp ông Xi-ba, đầy tớ của Mê-phi-bô-sết, ra đón, dẫn theo hai con lừa có thắng yên sẵn sàng, chở hai trăm ổ bánh, một trăm chùm nho khô, một trăm trái vả16:1 nt: “một trăm trái cây mùa hè”; cũng có thể là trái lựu và một bầu da đầy rượu. Vua hỏi ông Xi-ba: “Ngươi định làm gì với những thứ này?” Ông Xi-ba thưa: “Tâu bệ hạ, lừa dành cho hoàng gia cưỡi, bánh và trái cây cho đoàn quân dùng, và rượu cho người nào mệt lả trong sa mạc uống.” Vua hỏi tiếp: “Cháu nội của chủ ngươi đâu?” Ông Xi-ba thưa: “Ông ấy ở lại Giê-ru-sa-lem, vì ông tự bảo: ‘Hôm nay dân Y-sơ-ra-ên sẽ trả lại cho ta ngôi nước của ông nội ta.’ ” Vua bảo ông Xi-ba: “Vậy ta ban cho ngươi tất cả những gì thuộc về Mê-phi-bô-sết.” Ông Xi-ba thưa: “Tôi xin cúi lạy, đội ơn bệ hạ. Xin cho tôi được đẹp lòng vua chúa tôi mãi mãi.”
Vua Đa-vít Và Sim-y
Vua Đa-vít vừa đến gần Ba-hu-rim thì thấy một người từ làng đó đi tới, vừa đi vừa rủa. Người này cùng một gia tộc với vua Sau-lơ, tên là Sim-y, con ông Ghê-ra. Sim-y ném đá vào vua Đa-vít và toàn thể triều thần, mặc dù có cả đoàn quân và tất cả các dũng sĩ đi bên phải và bên trái vua. Sim-y rủa sả vua: “Đi đi! Ra khỏi đây! Đồ sát nhân! Tên vô lại! CHÚA phạt mày vì tất cả những vụ đổ máu mày gây ra trong nhà vua Sau-lơ. Vì mày đã chiếm đoạt ngôi vua khỏi nhà Sau-lơ nên CHÚA trao ngôi nước vào tay Áp-sa-lôm, con mày. Và bây giờ mày mang họa, vì mày là tên sát nhân!”
Ông A-bi-sai, con bà Xê-ru-gia, thưa với vua: “Tên chó chết này sao dám rủa vua chúa tôi? Xin bệ hạ cho tôi qua chặt đầu nó!” Vua bảo: “Việc của ta can gì đến các ngươi, hỡi các con bà Xê-ru-gia? Hãy để nó rủa, vì nếu CHÚA bảo nó rủa ta, ai dám hỏi nó: ‘Tại sao ngươi làm như vậy?’ ”
Vua Đa-vít lại bảo ông A-bi-sai và toàn thể triều thần: “Kìa, con trai ta, con ruột ta, còn tìm hại mạng sống ta, huống chi là tên Bên-gia-min này! Hãy để mặc nó! Cứ để nó nguyền rủa ta, vì CHÚA đã bảo nó. Biết đâu CHÚA nhìn thấy nỗi khổ của ta và ban phước lành cho ta thay vào lời nguyền rủa của nó hôm nay.”
Vua Đa-vít và đoàn người của vua tiếp tục đi trên đường, trong khi Sim-y đi song song trên sườn núi, vừa đi vừa nguyền rủa vua, vừa ném đá và hất tung bụi lên. Vua và hết thảy đoàn người đi theo vua đến nơi thì mệt lả; họ nghỉ lấy sức tại đó.
Ông Hu-sai Trình Diện Áp-sa-lôm
Trong khi đó, Áp-sa-lôm và hết thảy những người Y-sơ-ra-ên theo ông vào thành Giê-ru-sa-lem. Có ông A-hi-tô-phen đi với họ. Khi ông Hu-sai, người Ạt-kít, bạn vua Đa-vít, đến gặp Áp-sa-lôm, ông tung hô: “Vua vạn tuế! Vua vạn tuế!” Nhưng Áp-sa-lôm hỏi ông Hu-sai: “Ông trung thành với bạn ông như vậy sao? Tại sao ông không đi theo bạn ông?” Ông Hu-sai đáp: “Tôi không đi. Người nào mà CHÚA, dân này, và toàn dân Y-sơ-ra-ên chọn, tôi sẽ theo người đó và ở với người. Hơn nữa, tôi sẽ phục vụ ai, nếu không phục vụ con của bạn tôi? Như tôi đã phục vụ thân phụ bệ hạ thế nào, tôi cũng sẽ phục vụ bệ hạ thể ấy.”
Áp-sa-lôm Và Các Cung Phi Của Vua Đa-vít
Kế đến, Áp-sa-lôm hỏi ông A-hi-tô-phen: “Các ông hãy bàn nhau xem chúng ta phải làm gì.” Ông A-hi-tô-phen đáp: “Bệ hạ nên đến ngủ với các cung phi thân phụ bệ hạ để lại đặng giữ cung. Khi toàn dân Y-sơ-ra-ên nghe tin bệ hạ đã làm cho thân phụ ghê tởm mình, mọi người theo bệ hạ sẽ mạnh dạn lên.” Người ta căng lều cho Áp-sa-lôm trên sân thượng của cung điện vua, và Áp-sa-lôm đến ngủ với các cung phi của cha mình. Toàn dân Y-sơ-ra-ên đều hay biết chuyện đó. Thuở ấy, người ta tôn trọng lời bàn của ông A-hi-tô-phen như lời phán của Đức Chúa Trời mỗi khi người ta cầu hỏi ý Ngài. Cả vua Đa-vít và Áp-sa-lôm đều nghe theo mọi lời bàn của ông A-hi-tô-phen như vậy.
Ông Hu-sai Phá Hỏng Kế Hoạch Của Ông A-hi-tô-phen
Chẳng bao lâu sau đó, ông A-hi-tô-phen đề nghị với Áp-sa-lôm: “Xin bệ hạ cho tôi chọn 12,000 quân để tôi lên đường đuổi theo Đa-vít ngay đêm nay. Tôi sẽ xông vào tấn công lúc ông ta đang mệt mỏi và ngã lòng; ông ta sẽ hoảng sợ; toàn quân ở với ông ta sẽ bỏ chạy, và tôi sẽ giết một mình nhà vua thôi. Tôi sẽ đem toàn quân trở về với bệ hạ; khi toàn quân trở về, ngoại trừ người mà bệ hạ đang tìm hại, lúc bấy giờ cả nước sẽ được bình an vô sự.” Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đều công nhận kế hoạch đó tốt.
Tuy nhiên, Áp-sa-lôm nói: “Hãy mời cả ông Hu-sai, người Ạt-kít, đến nữa, để chúng ta nghe thêm ý kiến ông.” Khi ông Hu-sai đến, Áp-sa-lôm nói với ông: “Ông A-hi-tô-phen sắp đặt kế hoạch như thế này. Chúng ta có nên làm theo không? Nếu không, thì xin ông cho biết ý kiến.”
Ông Hu-sai đáp: “Lần này, kế hoạch ông A-hi-tô-phen đưa ra không được tốt.” Ông Hu-sai nói tiếp: “Bệ hạ biết rõ vua cha và người của ông là những dũng sĩ, và họ đang giận dữ như gấu mẹ bị mất con ngoài đồng hoang. Hơn nữa, vua cha là người thạo việc binh đao, ông ta sẽ không ngủ đêm với đạo quân đâu. Hiện giờ có thể ông ta đang ẩn núp trong hầm hố hoặc một nơi nào đó. Nếu ngay trận đầu, có vài người trong hàng ngũ chúng ta ngã xuống, ai nghe được cũng sẽ nói: ‘Đạo quân theo Áp-sa-lôm bị đánh bại.’ Bấy giờ, ngay cả những người có khí phách gan dạ như sư tử cũng khiếp sợ rụng rời, vì toàn dân Y-sơ-ra-ên đều biết rằng cha bệ hạ là một dũng sĩ, và những người theo ông là những người có khí phách.
Vậy, tôi đề nghị ta nên tập hợp tất cả những chiến sĩ trong dân Y-sơ-ra-ên, từ thành Đan đến thành Bê-e-sê-ba lại chung quanh bệ hạ. Họ sẽ đông như cát biển, và bệ hạ sẽ đích thân cầm quân ra trận. Chúng ta sẽ đi đánh Đa-vít, bất luận ông ở nơi nào, và chúng ta sẽ đáp xuống trên ông ta như sương rơi phủ mặt đất. Rồi ông ta và những người theo ông ấy, sẽ không một ai sống sót. Còn nếu ông rút quân về một thành nào đó, toàn quân Y-sơ-ra-ên sẽ đem dây thừng đến kéo thành ấy xuống đáy sông cho đến khi không còn tìm thấy một viên sỏi tại đó.” Áp-sa-lôm và toàn dân Y-sơ-ra-ên đều đồng ý rằng kế hoạch của ông Hu-sai, người Ạt-kít, tốt hơn kế hoạch của ông A-hi-tô-phen, vì CHÚA đã quyết định phá hỏng mưu sâu của ông A-hi-tô-phen để giáng họa xuống Áp-sa-lôm.
Giô-na-than Và A-hi-mát Đem Tin Đến Cho Vua Đa-vít
Ông Hu-sai liền thuật lại cho hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha nghe: “Ông A-hi-tô-phen đã bàn như thế này với Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên, còn chính tôi đã bàn như thế này. Vậy bây giờ xin hai thầy sai người đem tin gấp cho vua Đa-vít, căn dặn vua đừng nghỉ đêm nơi chỗ sông cạn, trong đồng hoang, nhưng phải qua sông ngay, kẻo vua và toàn quân theo vua bị tiêu diệt.”
Giô-na-than và A-hi-mát đứng đợi sẵn bên suối Rô-ghên. Một nữ tỳ thường ra suối đem tin cho họ, rồi họ đem tin về cho vua Đa-vít. Họ không dám vào thành, vì sợ bị bại lộ. Tuy nhiên, một thanh niên thấy họ và báo cho Áp-sa-lôm biết. Giô-na-than và A-hi-mát vội vàng ra đi, đến nhà một người kia ở Ba-hu-rim. Sân nhà ông này có một cái giếng. Họ leo xuống đó. Bà vợ ông này lấy tấm bố trải lên miệng giếng rồi rải thóc lên. Không ai nghi ngờ gì cả.
Lính của Áp-sa-lôm đến nhà hỏi bà: “A-hi-mát và Giô-na-than ở đâu?” Bà đáp: “Họ băng qua suối rồi.” Mấy người lính tìm họ nhưng chẳng thấy, nên quay trở về Giê-ru-sa-lem.
Sau khi chúng đi khỏi, hai người từ dưới giếng leo lên, và đi đem tin cho vua Đa-vít. Họ tâu với vua Đa-vít: “Xin bệ hạ và quần thần mau mau đi qua sông, vì ông A-hi-tô-phen đã bày mưu như thế này để hại vua.” Vua Đa-vít và toàn quân theo vua liền đi băng qua sông Giô-đanh. Khi trời hừng sáng, không còn sót lại một người nào chưa qua sông.
Ông A-hi-tô-phen Tự Tử
Khi ông A-hi-tô-phen thấy Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên không nghe theo lời bàn của ông, ông thắng lừa về quê, về nhà ông ở thành Ghi-lô. Ông thu xếp việc nhà rồi treo cổ tự tử. Người ta chôn cất ông trong phần mộ của cha ông.
Vua Đa-vít Ở Ma-ha-na-im
Vua Đa-vít đến Ma-ha-na-im trong khi Áp-sa-lôm và toàn quân Y-sơ-ra-ên theo ông qua sông Giô-đanh. Áp-sa-lôm cử ông A-ma-sa chỉ huy quân đội thay ông Giô-áp. Ông A-ma-sa là con ông Gít-ra, thuộc dòng họ ông Ích-ma-ên17:25 Dịch theo LXX và 1Sử 2:17; nt: người Y-sơ-ra-ên Ông Gít-ra đi lại với bà A-bi-ganh; bà này là con ông Na-hách, và là em gái của bà Xê-ru-gia, mẹ của ông Giô-áp. Quân Y-sơ-ra-ên và Áp-sa-lôm đóng trại trong miền Ga-la-át.
Khi vua Đa-vít đến Ma-ha-na-im, ông Sô-bi, con ông Na-hách, từ thành Ráp-ba của người Am-môn, ông Ma-ki, con ông Am-mi-ên, từ thành Lô-đê-ba, và ông Bát-xi-lai, người Ga-la-át, từ thành Rô-ghê-lim, đem mền chiếu, chậu, chén, các thứ đồ gốm đến, cùng với lúa mì, lúa mạch, bột, hạt rang, đậu tằm, đậu lăng, mật ong, sữa chua, chiên dê và phó mát lấy từ sữa bò. Họ dâng những thức ăn đó cho vua và quân binh theo vua dùng, vì họ biết ai đi qua sa mạc cũng đói, mệt, và khát lắm.
Quân Của Áp-sa-lôm Bị Bại Trận
Vua Đa-vít duyệt đoàn quân theo mình; vua chia họ ra thành những đơn vị 1,000 người, và những đơn vị 100 người, và cắt đặt sĩ quan chỉ huy các đơn vị. Vua Đa-vít sai quân đi: vua giao một phần ba cho ông Giô-áp, một phần ba cho ông A-bi-sai, con bà Xê-ru-gia, và là em ông Giô-áp, và một phần ba cho ông Y-tai, người Gát. Vua tuyên bố với đoàn quân: “Ta sẽ đích thân ra trận với các ngươi.” Nhưng đoàn quân can gián: “Không được, bệ hạ không nên ra trận. Vì nếu chúng tôi có thua chạy, kẻ thù sẽ chẳng quan tâm đến chúng tôi; nếu phân nửa số chúng tôi chết đi, kẻ thù cũng chẳng để ý. Nhưng bệ hạ quý bằng 10,000 chúng tôi. Vậy, tốt hơn là xin bệ hạ cứ ở trong thành lo tiếp viện chúng tôi. Vua đáp: ‘Được, ta sẽ làm điều các ngươi thấy là tốt.’ ”
Vua đứng bên cổng thành trong khi toàn quân kéo ra theo đơn vị một trăm, một ngàn. Vua căn dặn ông Giô-áp, ông A-bi-sai, và ông Y-tai: “Hãy vì ta nhẹ tay với Áp-sa-lôm, con ta.” Toàn thể các binh sĩ đều nghe vua dặn dò tất cả các vị chỉ huy về Áp-sa-lôm.
Đoàn quân kéo ra đồng nghênh chiến quân Y-sơ-ra-ên, và cuộc giao tranh xảy ra trong rừng Ép-ra-im. Quân của vua Đa-vít đánh bại quân Y-sơ-ra-ên tại đó. Quân Y-sơ-ra-ên thua nặng ngày hôm ấy, 20,000 người bị giết chết. Cuộc giao tranh lan ra khắp vùng; ngày hôm ấy, số binh sĩ chết trong rừng nhiều hơn chết vì gươm.
Áp-sa-lôm Bị Ông Giô-áp Giết Chết
Một số binh sĩ của vua Đa-vít tình cờ bắt gặp Áp-sa-lôm đang cưỡi la. Khi con la chui dưới những nhánh cây chằng chịt của một cây sồi lớn, đầu ông bị kẹt cứng giữa mấy cành cây; con la ông cưỡi vẫn tiếp tục đi nên ông bị treo giữa trời và đất.
Một người trông thấy liền báo cho ông Giô-áp: “Tôi vừa thấy ông Áp-sa-lôm treo giữa mấy cành cây sồi.” Ông Giô-áp nói với người báo tin: “Anh thấy nó! Sao anh không giết nó ngay đó cho nó rơi xuống đất? Nếu anh hạ nó, ta chắc đã thưởng anh mười sê-ken bạc18:11 Nt: “mười miếng bạc,” một miếng bạc thường nặng bằng một sê-ken, khoảng 11.5g và một cái thắt lưng rồi!”
Nhưng người ấy đáp: “Dù ông cân vào tay tôi một ngàn sê-ken bạc,18:12 Khoảng ba trăm lượng tôi cũng không dám ra tay hại hoàng tử, vì chúng tôi có nghe vua căn dặn ông, ông A-bi-sai, và ông Y-tai: ‘Hãy coi chừng, đừng cho ai hại Áp-sa-lôm, con ta.’ Nếu tôi phản vua, giết ông Áp-sa-lôm thì không thể nào giấu được vua, còn chính ông cũng sẽ đứng xa, không can thiệp vào để bào chữa cho tôi!”
Ông Giô-áp quát lên: “Ta không phí thì giờ với anh như thế này nữa!”18:14 LXX, A-ram: Vậy thì ta khởi xướng trước anh! Rồi ông cầm ba cây lao trong tay, đâm vào tim ông Áp-sa-lôm, đang còn sống giữa mấy cành cây sồi. Mười người lính trẻ mang khí giới của ông Giô-áp vây quanh ông Áp-sa-lôm và đánh ông chết.
Ông Giô-áp cho thổi tù và. Đoàn quân của ông Giô-áp quay về, không đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên nữa, vì ông Giô-áp giữ quân lại. Họ lấy xác Áp-sa-lôm quăng xuống một hố sâu trong rừng, rồi chất một đống đá thật lớn phủ lên trên. Trong khi đó, toàn quân Y-sơ-ra-ên chạy trốn, ai nấy về nhà mình.
Khi còn sống, Áp-sa-lôm có dựng cho mình một tấm bia trong thung lũng Nhà Vua vì ông tự nhủ: “Ta không có con trai để lưu danh.” Ông lấy tên mình đặt cho tấm bia. Đến ngày nay, bia ấy vẫn còn gọi là “đài kỷ niệm Áp-sa-lôm.”
Vua Đa-vít Được Tin Áp-sa-lôm Chết
A-hi-mát, con thầy tế lễ Xa-đốc, thưa với ông Giô-áp: “Xin ông cho con chạy về báo tin cho vua là CHÚA đã cứu vua thoát khỏi tay quân thù.” Ông Giô-áp đáp: “Hôm nay, con không phải là người đem tin. Con sẽ đem tin một ngày nào khác, nhưng hôm nay, con không nên đem tin, vì hoàng tử đã chết.” Ông Giô-áp bảo một người lính Ê-thi-ô-bi: “Đi báo cho vua điều gì ngươi thấy.” Người Ê-thi-ô-bi sấp mình xuống lạy ông Giô-áp rồi chạy đi. A-hi-mát, con thầy tế lễ Xa-đốc, cố nài nỉ thêm: “Dù sao đi nữa, xin ông cứ cho con chạy theo sau người Ê-thi-ô-bi.” Ông Giô-áp hỏi: “Con ơi, tại sao con muốn chạy đem tin? Đem tin này, con chẳng được thưởng đâu.” A-hi-mát năn nỉ: “Dù sao đi nữa, con vẫn muốn chạy đem tin.” Ông Giô-áp bảo: “Cứ chạy đi.” A-hi-mát bắt con đường vòng chạy xuyên qua đồng bằng sông Giô-đanh, và chạy qua mặt người Ê-thi-ô-bi.
Vua Đa-vít đang ngồi giữa cổng trong và cổng ngoài của thành. Người lính canh leo lên nóc cổng thành, trên đỉnh tường thành, nhìn ra xa, thấy một người đang chạy một mình. Người lính canh lớn tiếng báo tin cho vua. Vua nói: “Nếu chạy một mình, đó là người đem tin.” Khi người ấy chạy tới gần, người lính canh thấy một người khác đang chạy thì gọi vọng xuống người gác cổng: “Có một người khác đang chạy một mình!” Vua đáp: “Người này cũng đem tin nữa.” Người lính canh nói: “Tôi thấy người đầu chạy giống như A-hi-mát, con thầy tế lễ Xa-đốc.” Vua nói: “Anh ta là một người tốt, chắc anh đem tin lành.”
A-hi-mát lớn tiếng chào vua: “Kính chúc bình an!” Anh sấp mình xuống đất lạy vua, và tâu: “Ngợi khen CHÚA là Đức Chúa Trời của bệ hạ, Ngài đã nộp cho bệ hạ những kẻ chống nghịch lại bệ hạ, là chúa của con!” Vua hỏi: “Áp-sa-lôm, con ta, có bình an không?” A-hi-mát thưa: “Khi ông Giô-áp, tôi tớ của bệ hạ, sai đầy tớ ngài là con đây con thấy đám đông xôn xao, nhưng không biết chuyện gì xảy ra.” Vua bảo: “Đứng lui ra bên kia!” Anh lui ra một bên, đứng chầu.
Ngay lúc ấy, người Ê-thi-ô-bi đến. Anh tâu: “Xin bệ hạ là chúa tôi biết rằng hôm nay CHÚA đã giải cứu bệ hạ khỏi tay mọi kẻ dấy lên chống nghịch bệ hạ.” Vua hỏi người Ê-thi-ô-bi: “Áp-sa-lôm, con ta, có bình an không?” Người Ê-thi-ô-bi thưa: “Tâu bệ hạ, ước chi các kẻ thù của vua chúa tôi và mọi kẻ dấy lên để hại bệ hạ, đều phải chung số phận với cậu ấy!” Vua Đa-vít khóc con.18:33 Nt: Hy-bá: câu 1, chương 19 Vua xúc động run cả người. Vua đi lên phòng trên nóc cổng để khóc. Vua vừa đi vừa kêu than: “Ôi, con ơi! Áp-sa-lôm, con ơi! Con ơi! Áp-sa-lôm! Ước chi chính cha chết thế cho con! Áp-sa-lôm, con ơi, con ơi!”
Có người báo cho ông Giô-áp: “Vua khóc và thương tiếc Áp-sa-lôm.” Cuộc chiến thắng ngày hôm ấy trở thành tang chế cho toàn quân khi họ nghe tin vua khóc thương con mình. Ngày hôm ấy, quân sĩ lẻn vào thành y như một đạo binh xấu hổ lẻn về khi trốn chạy khỏi chiến trận. Trong khi đó, vua trùm mặt, khóc than lớn tiếng: “Ôi, con ơi! Áp-sa-lôm, Áp-sa-lôm, con ơi, con ơi!”
Vua Đa-vít Nghe Lời Khuyên Giải
Ông Giô-áp vào cung gặp vua, và tâu: “Hôm nay, bệ hạ làm hổ mặt tất cả các tôi tớ của bệ hạ, là những người đã cứu sống chẳng những bệ hạ hôm nay, mà còn cứu luôn các hoàng tử, công chúa, hoàng hậu, và cung phi nữa. Bệ hạ yêu người ghét mình và ghét người yêu mình! Điều bệ hạ làm hôm nay đã tỏ cho các sĩ quan và binh sĩ thấy rõ bệ hạ coi họ không ra gì. Bệ hạ ắt sẽ vui lòng nếu hôm nay Áp-sa-lôm còn sống, dù tất cả chúng tôi đều chết hết! Vậy, bây giờ xin bệ hạ đứng lên, ra ủy lạo các tôi tớ của bệ hạ ngay. Tôi thề trước mặt CHÚA, nếu bệ hạ không ra, thì không một ai ở lại với bệ hạ đêm nay. Và đó sẽ là tai họa lớn hơn mọi tai họa bệ hạ đã từng gặp từ thời niên thiếu cho đến bây giờ!” Vua đứng lên, ra ngồi bên cổng thành. Toàn quân nghe tin vua ngồi tại cổng thành liền kéo đến chầu vua.
Vua Đa-vít Được Mời Về Giê-ru-sa-lem
Trong khi đó, quân Y-sơ-ra-ên chạy trốn, ai nấy về nhà mình. Mọi người trong khắp các bộ tộc Y-sơ-ra-ên khởi sự bàn tán: “Chính vua đã giải cứu chúng ta khỏi tay quân thù. Chính vua đã cứu chúng ta khỏi tay quân Phi-li-tin. Và bây giờ vua phải trốn ra khỏi xứ vì Áp-sa-lôm. Còn Áp-sa-lôm mà chúng ta đã xức dầu để làm vua chúng ta, nay đã tử trận. Vậy, bây giờ tại sao anh em ngồi yên, không ngỏ lời mời vua trở về?” Lời mọi người Y-sơ-ra-ên bàn tán đến tai vua Đa-vít. Vua sai nói với hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha: “Xin hai thầy nói với các trưởng lão Giu-đa như thế này: ‘Tại sao anh em lại là những người cuối cùng mời vua về cung? Anh em là họ hàng, là cốt nhục của ta! Tại sao anh em lại là những người cuối cùng mời vua trở về?’ Xin hai thầy cũng nói với ông A-ma-sa như thế này: ‘Nhà ngươi là cốt nhục của ta. Nguyện Đức Chúa Trời phạt ta thế này, và nặng hơn nữa, nếu từ nay trở đi ngươi không là tướng chỉ huy quân đội của ta thay cho Giô-áp!’ ”
Vua được lòng mọi người Giu-đa. Họ đồng lòng cử người đi mời vua: “Xin bệ hạ và tất cả tôi tớ của bệ hạ trở về.”
Vua Đa-vít Tha Chết Cho Ông Sim-y
Vua lên đường trở về. Khi vua đến sông Giô-đanh, người Giu-đa cũng đến Ghinh-ganh để đón vua và đưa vua qua sông Giô-đanh. Ông Sim-y, con ông Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, cũng vội vàng đi xuống với người Giu-đa để đón vua Đa-vít. Ông Sim-y dẫn theo một ngàn người Bên-gia-min. Ông Xi-ba, quản gia trong nhà vua Sau-lơ, cùng với mười lăm con trai và hai mươi đầy tớ, vội vàng đến sông Giô-đanh trước nhà vua.
Họ lội đi lội về qua khúc sông cạn để đưa hoàng gia qua sông, và để làm mọi việc vua cần.
Khi vua chuẩn bị qua sông Giô-đanh, ông Sim-y, con ông Ghê-ra, phủ phục trước mặt vua. Ông thưa với vua: “Xin chúa tôi đừng kể tội cho tôi! Xin bệ hạ đừng nhớ đến tội ác tôi tớ ngài phạm trong ngày vua chúa tôi ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem. Xin bệ hạ đừng để tâm đến. Vì tôi tớ ngài biết mình có lỗi, nên hôm nay tôi là người đầu tiên trong các bộ tộc miền bắc19:20 nt: nhà Giô-sép xuống đây để nghênh đón vua chúa tôi.”
Ông A-bi-sai, con bà Xê-ru-gia, quát lên: “Sim-y không đáng bị xử tử vì tội ấy sao? Nó đã rủa sả đấng được CHÚA xức dầu để làm vua!” Vua Đa-vít bảo: “Việc ta can gì đến các ngươi, hỡi các con bà Xê-ru-gia, mà các ngươi lại chống đối ta ngày nay? Có nên xử tử một người nào trong nước Y-sơ-ra-ên ngày hôm nay không? Ta không biết rằng ngày nay ta là vua Y-sơ-ra-ên sao?” Vua bảo ông Sim-y: “Ta hứa với ngươi là ngươi sẽ không bị xử tử.”
Vua Đa-vít Giải Quyết Sự Xung Khắc Giữa Mê-phi-bô-sết Và Xi-ba
Ông Mê-phi-bô-sết, cháu nội vua Sau-lơ, cũng đi xuống đón vua. Ông không cắt móng chân cũng không tỉa râu, hay giặt áo, từ ngày vua ra đi cho đến ngày vua trở về bình an. Khi ông đi từ thành Giê-ru-sa-lem xuống đón vua, vua hỏi ông: “Mê-phi-bô-sết, tại sao con không đi với ta?” Ông thưa: “Tâu bệ hạ, chúa tôi! Đầy tớ tôi đã gạt tôi. Hạ thần có bảo nó: ‘Hãy thắng lừa cho ta cưỡi đi theo vua,’ vì hạ thần bị què. Nó đã vu khống hạ thần với bệ hạ chúa tôi. Nhưng bệ hạ chúa tôi giống như thiên sứ của Đức Chúa Trời. Xin bệ hạ xử với tôi cách nào bệ hạ thấy phải. Thật vậy, mọi người trong nhà cha ông tôi đều đáng bị vua chúa tôi xử tử, nhưng bệ hạ đã cho hạ thần được ngồi ăn chung bàn với bệ hạ. Tôi còn quyền gì nữa mà khiếu nại với bệ hạ?” Vua bảo: “Con không cần nói nữa. Ta quyết định cho con và Xi-ba chia đất với nhau.” Mê-phi-bô-sết thưa: “Xi-ba lấy hết cũng được. Bệ hạ chúa tôi trở về nhà bình an là đủ lắm cho tôi rồi.”
Vua Đa-vít Thưởng Ông Bát-xi-lai
Ông Bát-xi-lai, người Ga-la-át, cũng từ Rô-ghê-lim xuống, đi theo tiễn vua qua sông Giô-đanh. Ông Bát-xi-lai già lắm rồi, ông được tám mươi tuổi. Chính ông đã cung cấp thực phẩm cho vua suốt thời gian vua ở Ma-ha-na-im, vì ông rất giàu có. Vua bảo ông: “Ông hãy qua sông, về Giê-ru-sa-lem ở cạnh bên ta, ta sẽ cấp dưỡng cho ông.”
Nhưng ông Bát-xi-lai thưa với vua: “Tôi còn sống bao nhiêu năm nữa mà lên Giê-ru-sa-lem với bệ hạ? Nay tôi đã tám mươi tuổi. Tôi không còn phân biệt cái hay cái dở nữa. Hạ thần không nếm được vị của đồ ăn, thức uống, cũng không thưởng thức được tiếng hát của các ca sĩ nam nữ. Hạ thần chỉ là gánh nặng cho vua chúa tôi mà thôi. Hạ thần chỉ cố gắng qua sông Giô-đanh với bệ hạ thôi, không đáng được bệ hạ trọng thưởng như vậy. Xin bệ hạ cho phép hạ thần trở về để được chết trong thành mình, gần bên phần mộ của cha mẹ mình. Tuy nhiên, có Kim-ham19:37 LXX: Kim-ham, con tôi là tôi tớ của bệ hạ đây. Xin cho nó đi theo bệ hạ chúa tôi, và xin bệ hạ đãi nó theo ý bệ hạ.”
Vua đáp: “Kim-ham sẽ đi theo ta, và ta sẽ đãi nó theo ý ông. Ông muốn xin ta điều gì, ta sẽ làm cho ông.”
Toàn quân đi qua sông Giô-đanh. Vua cũng đi qua. Rồi vua hôn ông Bát-xi-lai và từ giã ông. Ông Bát-xi-lai trở về quê mình.
Tranh Cãi Giữa Dân Y-sơ-ra-ên Và Dân Giu-đa
Vua tiếp tục đi đến Ghinh-ganh, có Kim-ham cùng đi. Toàn quân Giu-đa và phân nửa đội quân Y-sơ-ra-ên cũng đi theo vua. Bấy giờ, mọi người Y-sơ-ra-ên đến thưa với vua: “Tại sao anh em chúng tôi, là người Giu-đa, bắt cóc bệ hạ, và đưa bệ hạ cùng với hoàng gia và tất cả những người theo bệ hạ qua sông Giô-đanh?”
Mọi người Giu-đa đáp: “Bởi vì chúng tôi có họ hàng với nhà vua. Tại sao anh em lại bất bình về điều này? Chúng tôi có ăn bám nhà vua không? Vua có ban cho chúng tôi quà cáp gì không?” Người Y-sơ-ra-ên đáp: “Đối với nhà vua, chúng tôi có quyền hơn anh em gấp mười lần,19:43 nt: có mười phần nơi nhà vua hơn nữa, chúng tôi sanh ra trước anh em.19:43 Dịch theo LXX; nt: ngay cả đối với Đa-vít, chúng tôi cũng hơn anh em Sao anh em lại khinh rẻ chúng tôi? Chính chúng tôi lên tiếng trước về việc rước nhà vua về.” Nhưng người Giu-đa đáp lại, lý lẽ còn cứng hơn lý lẽ của người Y-sơ-ra-ên nữa.
Sê-ba Nổi Loạn
Nào ngờ tại đó có một tay côn đồ, tên là Sê-ba, con ông Bích-ri, người Bên-gia-min. Sê-ba thổi tù và, kêu gọi:
“Chúng ta không được phần gì nơi Đa-vít,
Cũng chẳng hưởng được gì với con của Y-sai!
Anh em Y-sơ-ra-ên, ai nấy hãy trở về nhà mình!”
Mọi người Y-sơ-ra-ên đều bỏ vua Đa-vít, theo Sê-ba, con ông Bích-ri; nhưng người Giu-đa vẫn trung thành với vua mình, hộ tống vua từ sông Giô-đanh về Giê-ru-sa-lem. Về đến cung tại Giê-ru-sa-lem, vua sai tìm mười cung phi vua đã để lại giữ cung điện. Vua dời họ về một nhà có người canh giữ; vua cấp dưỡng cho họ nhưng không đi lại với họ. Họ ở góa trong khi chồng vẫn còn sống; và họ bị giam kín cho đến ngày chết.
Ông A-ma-sa Bị Ám Sát
Vua bảo ông A-ma-sa: “Ta cho ngươi ba ngày để tập họp quân đội Giu-đa về đây trình diện ta.” Ông A-ma-sa đi triệu tập binh sĩ Giu-đa, nhưng ông chậm trễ quá hạn vua ấn định.
Vậy, vua Đa-vít bảo ông A-bi-sai: “Hiện giờ, Sê-ba, con Bích-ri, có thể làm hại chúng ta hơn cả Áp-sa-lôm. Ngươi hãy chỉ huy đội quân của ta20:6 nt: bầy tôi của chúa ngươi đuổi theo nó, kẻo nó chiếm được vài thành trì kiên cố nào đó và thoát khỏi chúng ta.”20:6 nt: móc mắt chúng ta Ông A-bi-sai chỉ huy đội quân của ông Giô-áp, đội vệ binh người Kê-rết và người Phê-lết, và tất cả các dũng sĩ, ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, đuổi theo Sê-ba, con ông Bích-ri.
Khi họ đến gần tảng đá lớn ở Ga-ba-ôn thì gặp ông A-ma-sa đi tới. Lúc ấy, ông Giô-áp mặc binh phục; ngang đai lưng, ông đeo một thanh gươm đút trong vỏ. Khi ông bước tới, gươm tuột ra khỏi vỏ. Ông Giô-áp chào ông A-ma-sa: “Anh khỏe không?” Tay phải ông nắm lấy râu ông A-ma-sa để hôn ông. Nhưng ông A-ma-sa không để ý đến thanh gươm trong tay trái của ông Giô-áp. Ông này cầm gươm đâm vào bụng ông A-ma-sa, khiến ruột đổ ra xuống đất, và ông chết. Ông Giô-áp không cần đâm nhát thứ hai.
Rồi ông Giô-áp và anh là ông A-bi-sai tiếp tục đuổi theo Sê-ba, con ông Bích-ri.
Dẹp Loạn Sê-ba
Một người lính của ông Giô-áp đứng bên cạnh xác ông A-ma-sa, kêu gọi: “Ai là bạn của ông Giô-áp20:11 nt: ai chuộng ông Giô-áp ai phò vua Đa-vít, hãy theo ông Giô-áp!” Nhưng anh thấy toàn quân đều dừng lại, vì xác của ông A-ma-sa đẫm máu nằm giữa đường cái. Anh liền kéo xác ông vào trong đồng, khỏi đường cái, rồi ném một cái áo lên trên, vì anh thấy ai đến nơi cũng dừng lại. Một khi xác đã dời khỏi đường cái, mọi người đều đi qua theo ông Giô-áp đuổi bắt Sê-ba, con ông Bích-ri.
Sê-ba đi qua suốt lãnh thổ của tất cả các bộ tộc Y-sơ-ra-ên, đến thành A-bên Bết-ma-a-ca. Tất cả những người trong gia tộc Bích-ri tập họp lại theo Sê-ba cũng vào luôn trong thành. Toàn quân của ông Giô-áp đến vây hãm Sê-ba trong thành A-bên Bết-ma-a-ca. Họ đắp lũy sát vào tường ngoài và đang đào phá cho tường thành đổ xuống, thì một người đàn bà khôn ngoan từ trên tường thành gọi vọng xuống: “Xin nghe đây, xin nghe đây! Xin mời tướng Giô-áp đến gần đây cho tôi thưa chuyện.” Khi ông Giô-áp đến gần, bà hỏi: “Thưa ông là tướng Giô-áp?” Ông đáp: “Ta đây.” Bà nói: “Xin ông nghe nữ tỳ ông thưa vài lời.” Ông bảo: “Ta nghe đây.” Bà nói tiếp: “Người xưa thường nói: ‘Phải hỏi ý dân thành A-bên mới xong việc.’ Chúng tôi là những người hiếu hòa và trung tín trong nước Y-sơ-ra-ên. Nhưng ông lại tìm cách giết hại một thành mẹ trong Y-sơ-ra-ên! Tại sao ông lại muốn hủy diệt cơ nghiệp của CHÚA?” Ông Giô-áp đáp: “Không bao giờ! Không bao giờ ta có ý định hủy diệt hay phá đổ! Không phải vậy đâu! Nhưng có một người từ miền đồi núi Ép-ra-im, tên là Sê-ba, con ông Bích-ri. Nó nổi dậy chống vua Đa-vít. Các ngươi hãy nộp nó cho ta, một mình nó thôi, thì ta sẽ rút quân, không vây thành nữa.” Bà thưa: “Chúng tôi sẽ ném đầu nó qua tường cho ông.”
Bà đi gặp mọi người trong thành và trình bày ý kiến khôn ngoan của mình. Họ chặt đầu Sê-ba, con ông Bích-ri, ném xuống cho ông Giô-áp. Ông cho thổi tù và, đoàn quân rút khỏi thành và tản ra, ai về nhà nấy. Còn ông Giô-áp trở về Giê-ru-sa-lem trình diện vua.
Nội Các Của Vua Đa-vít
Ông Giô-áp chỉ huy toàn thể quân đội Y-sơ-ra-ên; ông Bê-na-gia, con ông Giê-hô-gia-đa, chỉ huy đoàn vệ binh người Kê-rết và người Phê-lết. Ông A-đô-ram phụ trách việc lao dịch; ông Giô-sa-phát, con ông A-hi-lút, làm quan thái sư. Ông Sê-va20:25 8:17: Sê-ra-gia làm tổng thư ký; ông Xa-đốc và ông A-bia-tha làm thầy tế lễ. Ông Y-ra người Giai-rơ cũng làm thầy tế lễ cho vua Đa-vít.
Dòng Dõi Vua Sau-lơ Bị Xử Tử
Dưới triều vua Đa-vít có một nạn đói kéo dài ba năm liên tiếp. Vua Đa-vít cầu hỏi ý CHÚA. CHÚA phán: “Nạn đói xảy ra vì Sau-lơ và gia đình nó có nợ máu, vì Sau-lơ đã sát hại người Ga-ba-ôn.” Người Ga-ba-ôn không thuộc thành phần dân Y-sơ-ra-ên, nhưng thuộc giống dân A-môn còn sót lại. Dân Y-sơ-ra-ên có thề không giết họ,21:2 Xem Giôs 9:3-27 nhưng vua Sau-lơ, vì lòng nhiệt thành đối với các bộ tộc Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, đã tìm cách tiêu diệt họ. Vua truyền gọi người Ga-ba-ôn đến. Vua hỏi người Ga-ba-ôn: “Ta phải làm gì cho các ngươi? Ta có cách nào chuộc lỗi vua Sau-lơ đã phạm, để các ngươi cầu xin CHÚA ban phước lành cho cơ nghiệp của Ngài?”
Người Ga-ba-ôn thưa: “Bạc vàng không thể giải quyết vấn đề giữa chúng tôi với vua Sau-lơ và dòng dõi vua. Mặt khác, chúng tôi không có quyền giết ai trong dân Y-sơ-ra-ên.” Vua bảo: “Các ngươi muốn xin bất cứ điều chi, ta sẽ làm cho.” Họ tâu với vua: “Đối với người đã sát hại chúng tôi, và mưu toan tuyệt diệt chúng tôi, để chúng tôi không còn tồn tại trên khắp lãnh thổ Y-sơ-ra-ên, xin bệ hạ giao cho chúng tôi bảy người thuộc con cháu của người đó, để chúng tôi treo lên trước mặt CHÚA, tại Ghi-bê-a, thành của vua Sau-lơ, là vua được CHÚA tuyển chọn.”21:6 LXX: tại Ga-ba-ôn, trên núi của CHÚA Vua bảo: “Ta sẽ giao chúng nó cho các ngươi.”
Vua tha chết cho ông Mê-phi-bô-sết, con ông Giô-na-than, và là cháu nội vua Sau-lơ, vì lời thề với CHÚA giữa hai người, nghĩa là giữa vua Đa-vít và Giô-na-than, con vua Sau-lơ. Vua bắt Ạt-mô-ni và Mê-phi-bô-sết, hai người con trai mà bà Rít-ba, con gái ông Ai-gia, đã sanh cho vua Sau-lơ. Vua cũng bắt năm người con trai mà bà Mê-ráp21:8 Dịch theo LXX, xem 1Sa 18:19; nt: Mi-canh con gái vua Sau-lơ, đã sanh cho ông Át-ri-ên, con ông Bát-xi-lai, người Mê-hô-la. Vua giao chúng cho người Ga-ba-ôn. Họ treo chúng trên núi, trước mặt CHÚA. Bảy người chết cùng một lúc. Chúng bị xử tử vào những ngày đầu mùa gặt, khi người ta khởi sự gặt lúa mạch.
Bà Rít-ba, con gái ông Ai-gia, lấy tấm vải thô trải trên một tảng đá, và bà ở đó từ đầu mùa gặt cho đến khi mưa từ trời đổ xuống trên các xác chết. Ban ngày, bà không cho chim trời đậu trên xác, còn ban đêm, bà không cho thú rừng đến gần. Có người báo cho vua Đa-vít biết những điều bà Rít-ba, con gái ông Ai-gia, cung phi của vua Sau-lơ, đã làm. Vua Đa-vít liền đi gặp các nhà lãnh đạo thành Gia-bết ở Ga-la-át để xin lấy hài cốt vua Sau-lơ và hài cốt con vua là ông Giô-na-than. Những người này đã lấy trộm được xác hai cha con bị quân Phi-li-tin treo lên tại quảng trường Bết-san sau khi chúng hạ sát vua Sau-lơ trên núi Ghinh-bô-a. Vua đem hài cốt vua Sau-lơ và hài cốt con vua là ông Giô-na-than, từ Gia-bết về, rồi sai người thu góp hài cốt của những kẻ bị treo, đem chôn cất cùng với hài cốt của vua Sau-lơ và của ông Giô-na-than, con vua, tại Xê-la thuộc lãnh thổ Bên-gia-min, trong phần mộ của ông Kích, cha vua Sau-lơ. Sau khi họ thi hành xong mọi điều vua truyền, Đức Chúa Trời nhậm lời vua cầu xin và ban phước cho đất nước.
Giao Tranh Với Bốn Người Khổng Lồ Phi-li-tin
Giao tranh lại xảy ra giữa người Phi-li-tin và dân Y-sơ-ra-ên. Vua Đa-vít đích thân cầm quân của mình đi xuống chiến đấu với người Phi-li-tin. Đang khi giao chiến, vua bỗng cảm thấy mệt mỏi. Ích-bi-bê-nốp, một người Phi-li-tin thuộc dòng giống người Ra-pha21:16 Một giống dân khổng lồ sống trong vùng đó trước khi dân Y-sơ-ra-ên đến định cư; xem Phục 2:11, 20 có cây giáo đồng21:16 Ctd: mũ trụ đồng nặng hơn ba trăm sê-ken,21:16 Khoảng 3.5kg gươm mới đeo ngang hông, quyết định giết vua Đa-vít. Nhưng ông A-bi-sai, con bà Xê-ru-gia, tiếp cứu vua. Ông tấn công người Phi-li-tin và giết nó. Bấy giờ quân binh của vua Đa-vít thề: “Bệ hạ sẽ không bao giờ ra trận với chúng tôi nữa, kẻo bệ hạ dập tắt ngọn đèn của dân Y-sơ-ra-ên.”
Sau đó, giao tranh lại xảy ra với người Phi-li-tin tại Góp. Trong trận này, ông Si-bê-cai, người Hu-sai, giết được Sáp, thuộc dòng giống người Ra-pha.
Trong một trận khác với người Phi-li-tin cũng tại Góp, ông Ên-ha-nan, con ông Gia-ri,21:19 nt: Gia-a-rê Ô-rê-ghim người Bết-lê-hem, giết Gô-li-át, người thành Gát,21:19 1Sử 20:5: ông Ên-ha-nan, con ông Giai-rơ, giết Lác-mi, em Gô-li-át, người thành Gát Gô-li-át có cây giáo, cán to như trục khung cửi thợ dệt. Giao tranh lại xảy ra tại thành Gát. Tại đây, có một người khổng lồ, tay chân đều có sáu ngón, tổng cộng hai mươi bốn ngón; người này cũng thuộc dòng giống người Ra-pha. Người này thách dân Y-sơ-ra-ên, liền bị ông Giô-na-than, con ông Si-mê-a, anh vua Đa-vít, giết chết. Bốn người kể trên đều thuộc dòng giống người Ra-pha, thành Gát. Chúng đều ngã gục dưới tay vua Đa-vít và quân binh của vua.
Vua Đa-vít Ca Ngợi CHÚA
Vua Đa-vít dâng lên CHÚA những lời của bài ca này, sau khi CHÚA giải cứu vua khỏi tay mọi kẻ thù và khỏi tay vua Sau-lơ. Vua ca:
“Lạy CHÚA là núi đá, là thành lũy, là Đấng giải cứu con!
Lạy Đức Chúa Trời là núi đá cho con nương náu,
Ngài là thuẫn khiên che chở con,
Là Đấng quyền năng cứu chuộc con,22:3 nt: là sừng cứu rỗi của con Là tháp cao kiên cố, là nơi con trú ẩn,
Là Đấng giải cứu, Ngài cứu con thoát khỏi kẻ bạo hành!
Lạy CHÚA, con ca ngợi Ngài! Khi con kêu cầu CHÚA,
Ngài giải thoát con khỏi kẻ thù nghịch con.
Sóng tử thần vây lượn chung quanh,
Thác diệt vong cuộn xoay chực sẵn,
Dây Âm phủ vương vấn bao quanh,
Bẫy tử thần đón chờ con sập.
Phút gian nguy con kêu cầu CHÚA,
Kêu xin Ngài là Đức Chúa Trời của con,
Từ đền thánh Ngài nghe tiếng con,
Ngài lắng tai nghe tiếng con kêu cứu.
Bấy giờ, đất chuyển mình rúng động,
Nền móng các tầng trời rung chuyển lung lay,
Vì Chúa nổi giận.
Khói bốc lên từ mũi Ngài,
Miệng Ngài phát ra ngọn lửa thiêu nuốt
Và than hồng cháy rực.
Chúa xé các tầng trời, ngự xuống,
Chân đạp lớp mây dày đen nghịt.
Chúa cưỡi thần hộ giá, vụt bay,
Và xuất hiện trên cánh gió.
Trướng rủ quanh Ngài là bóng tối,
Khối mây dày đọng nước.
Than hồng cháy rực
Chói sáng trước mặt Ngài.
CHÚA cho sấm nổ rền trời,
Đấng Tối Cao lên tiếng vang dội.
Ngài bắn tên, khiến quân thù tán loạn,
Phát chớp nhoáng, chúng bỏ chạy tan hàng.
CHÚA quở một tiếng,
Đáy biển xuất hiện;
Ngài nổi giận,
Nền móng trái đất phơi trần.
Từ trời cao Chúa đưa tay nắm lấy con,
Vớt con lên khỏi nước sâu thăm thẳm.
Ngài cứu con thoát khỏi kẻ thù cường bạo,
Khỏi những kẻ ghét con, và mạnh thế hơn con.
Chúng tấn công con ngày con lâm nạn,
Nhưng CHÚA phù hộ con.
Ngài đưa con ra khỏi cảnh nguy nan,
Ngài giải cứu con vì Ngài thương con.
CHÚA ban thưởng con vì con vâng lời Ngài,
Ngài ban phước cho con vì tay con trong sạch.
Con giữ theo các đường lối CHÚA dạy,
Không làm ác xây bỏ Đức Chúa Trời con tôn thờ.
Con vâng theo mọi mạng lệnh Ngài truyền,
Không lìa bỏ một điều răn nào.
Chúa biết con hoàn toàn vâng theo Ngài,
Và giữ mình, không làm điều ác.
Vậy, CHÚA ban phước cho con vì con vâng lời Ngài,
Vì Chúa biết con trong sạch.
Chúa bền lòng thương xót người nào trung thành vâng lời Ngài,
Chúa đối xử trọn vẹn với người hoàn toàn vâng theo Ngài.
Chúa đối xử ngay thẳng với người chân thật thanh liêm,
Nhưng Ngài trừng phạt kẻ gian xảo xứng đáng với việc làm của chúng.
Chúa giải cứu người khiêm nhu hạ mình,
Nhưng mắt Ngài thấy kẻ kiêu ngạo, Ngài hạ họ xuống.
Lạy CHÚA, Ngài là ngọn đèn của con,
CHÚA soi chiếu vào đời con, xua tan bóng tối tử vong và tội lỗi.
Nhờ sức Ngài, con tấn công quân thù,
Cậy ơn Đức Chúa Trời, con phóng qua tường thành.
Lạy Đức Chúa Trời, đường lối Ngài trọn vẹn;
Lời CHÚA hứa đáng tin cậy hoàn toàn.
Ngài là thuẫn khiên che chở
Mọi người ẩn náu bên Ngài.
Ngoài CHÚA ra, ai là Đức Chúa Trời?
Ai là núi đá an toàn, ngoài Đức Chúa Trời chúng con tôn thờ?
Lạy Đức Chúa Trời, Ngài là nơi trú ẩn vững chắc của con,
Ngài giữ cho con đi lại an toàn.
Ngài cho chân con nhanh nhẹn như chân nai,
Ngài đặt con đứng vững vàng trên đỉnh núi.
Chúa luyện tay con thạo việc chinh chiến,
Cánh tay con giương nổi cung đồng.
Chúa che chở và giải cứu con,
Chúa hạ mình xuống để nâng con lên.
Chúa mở rộng đường cho con bước đi,
Nên con không vấp ngã.
Con đuổi theo, hủy diệt quân thù,
Chỉ trở về sau khi tận diệt chúng.
Con tận diệt chúng, con đập tan chúng,
Chúng không đứng dậy nổi, chúng ngã gục dưới chân con.
Chúa ban cho con sức mạnh để chiến đấu,
Chúa khiến đối phương quỳ mọp dưới chân con.
Chúa bắt kẻ thù quay lưng chạy trốn,
Con tiêu diệt những kẻ oán thù con.
Chúng kêu cứu nhưng không ai cứu giúp,
Chúng kêu cầu CHÚA, nhưng Ngài không đáp lời.
Con nghiền tan chúng như bụi đất,
Con giẫm nát chúng, chà đạp chúng như bùn ngoài đường.
Dân con phản loạn, Chúa cứu con thoát khỏi;
Ngài giữ con làm đầu các nước,
Dân xa lạ phải thần phục con.
Người nước ngoài cúi mọp trước mặt con,
Nghe đến con, tức khắc tuân theo.
Người nước ngoài tiêu tan khí phách,
Từ trong đồn lũy, run rẩy bước ra.
Lạy CHÚA Hằng Sống! Con ca ngợi Ngài là núi đá cho con nương náu!
Con tôn vinh Đức Chúa Trời, Ngài là núi đá che chở con, Ngài cứu con thoát khỏi hiểm nguy!
Lạy Đức Chúa Trời, Ngài là Đấng báo thù cho con,
Ngài bắt các dân thần phục con,
Ngài giải cứu con khỏi kẻ thù,
Cho con chiến thắng đối phương,
Cứu con thoát khỏi kẻ bạo tàn.
Vì thế, lạy CHÚA, con xin tôn vinh Ngài giữa muôn dân,
Và ca hát ngợi khen danh Ngài.
Chúa ban chiến thắng vẻ vang cho vua Ngài chọn,
Chúa yêu thương người được Chúa xức dầu với tình yêu bền bỉ, không dời đổi.
Chúa yêu thương Đa-vít và dòng dõi người đến muôn đời.”
Những Lời Cuối Cùng Của Vua Đa-vít
Đây là những lời cuối cùng của vua Đa-vít:
Lời của Đa-vít, con ông Y-sai,
Lời của người được nhấc lên cao,23:1 Qumran, LXX: được Đức Chúa Trời dấy lên
Người được Đức Chúa Trời của nhà Gia-cốp xức dầu tấn phong;
Người sáng tác những bài ca được dân Y-sơ-ra-ên ưa chuộng:
Thần Linh CHÚA dùng ta phán dạy,
Sứ điệp Ngài ở nơi lưỡi ta.
Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên truyền dạy,
Núi Đá của dân Y-sơ-ra-ên phán với ta:
“Người nào cai trị nhân loại cách công minh,
Người nào cai trị với lòng kính sợ Đức Chúa Trời,
Sẽ như ánh sáng ban mai, lúc mặt trời mọc
Vào một buổi sáng trời quang mây tạnh,
Ánh hào quang rực rỡ sau cơn mưa,
Làm cây cỏ xanh tươi mọc lên từ lòng đất.”
Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ ban phước cho dòng dõi ta như vậy!
Vì Ngài đã lập với ta một giao ước đời đời,
Có quy định đầy đủ, không đổi dời.
Mọi thành công, mọi điều ta ao ước,
Ngài sẽ cho nẩy mầm.
Nhưng phường gian ác, hết thảy chúng đều bị nhổ bỏ như gai gốc.
Không ai dám nắm chúng trong tay.
Người nào đụng đến chúng,
Phải có dụng cụ bằng sắt, hoặc gỗ, cây giáo.
Chúng bị đốt cháy rụi trong lửa, ngay tại chỗ.
Ba Dũng Sĩ Của Vua Đa-vít
Đây là tên các dũng sĩ của vua Đa-vít: ông Giô-sép Ba-sê-bết,23:8 LXX: Ích-bô-sết, Ích-ba-anh người Tách-kê-môn, đứng đầu các dũng sĩ.23:8 Ctd: Bộ Ba Người ta cũng gọi ông là A-đi-nô, người Ê-xen. Ông giết chết tám trăm người cùng một lúc.
Kế đến trong số ba dũng sĩ là ông Ê-lê-a-sa, con ông Đô-đô, người A-hô-hi. Ông theo vua Đa-vít khi họ thách quân Phi-li-tin đã tụ tập về đó để giao chiến. Quân Y-sơ-ra-ên rút lui. Nhưng ông giữ vững vị trí và chém giết quân Phi-li-tin cho đến khi bàn tay ông mệt mỏi dính chặt vào thanh gươm. Quân Y-sơ-ra-ên trở về ủng hộ ông, nhưng chỉ để lột xác chết. Ngày hôm ấy, CHÚA cho dân Y-sơ-ra-ên chiến thắng vẻ vang.
Kế đến là ông Sam-ma, con ông A-ghê, người Ha-ra. Quân Phi-li-tin tụ về Lê-hi. Tại đó có một thửa đất trồng đậu lăng. Quân Y-sơ-ra-ên chạy trốn quân Phi-li-tin. Nhưng ông đứng giữa thửa đất, đánh giết quân Phi-li-tin và bảo vệ vườn đậu. CHÚA cho dân Y-sơ-ra-ên chiến thắng vẻ vang.
Thành Tích Của Ba Dũng Sĩ Trong Nhóm Ba Mươi
Ba người trong Nhóm Ba Mươi dũng sĩ hàng đầu đi xuống hang đá A-đu-lam vào mùa gặt để gặp vua Đa-vít. Một đạo binh Phi-li-tin đang đóng quân trong thung lũng Rê-pha-im. Chúng đã chiếm đóng thành Bết-lê-hem. Lúc ấy, vua Đa-vít đang ở trong đồn ẩn náu. Vua nhớ nhà và nói: “Ước chi có ai cho ta uống nước lấy ở giếng từ cổng thành Bết-lê-hem!” Vậy ba dũng sĩ đột nhập trại quân Phi-li-tin, lấy nước từ giếng bên cổng thành Bết-lê-hem, đem về cho vua Đa-vít. Nhưng vua từ chối, không uống. Vua đổ nước ra, dâng lên CHÚA. Vua thưa: “Lạy CHÚA, xin đừng cho con uống nước ấy, vì đây là máu của những người đã liều mạng mình đi lấy về cho con.” Vậy vua từ chối, không uống nước. Đó là những thành tích của ba dũng sĩ.
A-bi-sai Và Bê-na-gia
Ông A-bi-sai, anh ông Giô-áp, con bà Xê-ru-gia, đứng đầu các dũng sĩ.23:18 Syr: ba mươi Ông vung gươm, chém giết 300 người, nên có tên trong nhóm ba dũng sĩ. Ông được tôn trọng hơn Nhóm Ba Mươi23:19 Syr; c.23; nt: Bộ Ba và chỉ huy họ, nhưng không được vào Bộ Ba.
Ông Bê-na-gia, con ông Giê-hô-gia-đa, ở Cáp-xê-ên, là con một dũng sĩ, đạt được nhiều thành tích. Chính ông đã giết hai con trai của ông A-ri-ên, người Mô-áp. Chính ông cũng đã xuống hầm giết một con sư tử vào một ngày tuyết giá. Chính ông cũng đã giết một tên Ai-cập khổng lồ. Tên Ai-cập cầm giáo, trong khi ông Bê-na-gia chỉ có cây gậy. Ông giật cây giáo khỏi tay tên Ai-cập, và lấy giáo của nó mà giết nó. Ông Bê-na-gia, con ông Giê-hô-gia-đa, đã lập được những thành tích đó nên ông có tên trong nhóm ba dũng sĩ. Ông được tôn trọng hơn Nhóm Ba Mươi, nhưng không được vào Bộ Ba. Vua Đa-vít cử ông chỉ huy đoàn vệ binh.
Nhóm Ba Mươi
Trong Nhóm Ba Mươi có ông A-sa-ên, em ông Giô-áp; Ên-ha-nan, con ông Đô-đô, ở Bết-lê-hem; ông Sam-ma ở Ha-rốt; ông Ê-li-ca cũng ở Ha-rốt; ông Hê-lết, người Phan-ti, ông Y-ra, con ông Y-kết ở Thê-cô-a; ông A-bi-ê-se ở A-na-tốt; ông Mê-bu-nai ở Hu-sa; ông Sanh-môn, thuộc dòng dõi ông A-hô-a; ông Ma-ha-rai ở Nê-tô-pha; ông Hê-lép, con ông Ba-a-na, ở Nê-tô-pha; ông Y-tai, con ông Ri-bai, ở Ghi-bê-a thuộc lãnh thổ Bên-gia-min; ông Bê-na-gia ở Phi-ra-thôn; ông Hi-đai ở vùng khe suối núi Ga-ách; ông A-bi-anh-bôn ở A-ra-ba; ông Át-ma-vết ở Ba-hu-rim; ông Ên-gia-ba ở Sa-an-bim; ông Gia-sen ở Gu-ni; ông Giô-na-than, con ông Sam-ma ở Ha-ra; ông A-hi-am, con ông Sa-ra, ở A-ra; ông Ê-li-phê-lết, con ông A-hát-bai ở Ma-a-ca; ông Ê-li-am, con ông A-hi-tô-phen ở Ghi-lô; ông Hết-rai ở Cạt-mên; ông Pha-rai ở A-ráp; ông Gích-an, con ông Na-than ở Xô-ba; ông Ba-ni, người Gát; ông Xê-léc người Am-môn; ông Na-ha-rai ở Bê-ê-rốt, người mang khí giới của ông Giô-áp, con bà Xê-ru-gia; ông Y-ra người Gít-rơ; ông Ga-rép, người Gít-rơ; ông U-ri người Hết.
Tổng cộng là 37 dũng sĩ.
Điều Tra Dân Số
CHÚA lại nổi giận với dân Y-sơ-ra-ên. Ngài giục vua Đa-vít gây hại cho họ. Ngài phán với vua: “Hãy đi đếm dân Y-sơ-ra-ên và dân Giu-đa.” Vua bảo ông Giô-áp, tướng chỉ huy quân lực, đang ở với vua: “Hãy đi điều tra dân số khắp các bộ tộc Y-sơ-ra-ên, từ thành Đan phía bắc đến Bê-e-sê-ba ở phía nam, cho ta biết tổng số dân trong tuổi lính tráng là bao nhiêu.” Ông Giô-áp tâu với vua: “Cầu xin CHÚA là Đức Chúa Trời của bệ hạ ban cho bệ hạ một đội quân đông gấp trăm lần đội quân hiện tại. Cầu xin Ngài cho chính mắt vua chúa tôi thấy được điều đó. Nhưng tại sao vua chúa tôi lại muốn làm việc này?” Tuy nhiên lệnh vua truyền không thay đổi, nên ông Giô-áp và các sĩ quan trong quân lực buộc lòng phải cáo lui và ra đi điều tra dân số khắp lãnh thổ Y-sơ-ra-ên.
Họ đi qua sông Giô-đanh và khởi sự đếm dân số từ thành A-rô-e, và một thành ở giữa thung lũng24:5 Sông Ạt-nôn rồi đi lên hướng địa phận Gát24:5 Dịch theo LXX; nt: đóng trại gần A-rô-e, phía nam thành ở giữa thung lũng Gát đến thành Gia-xe. Họ đến địa phận Ga-la-át, đi xuyên qua lãnh thổ người Hết, đến thành Ca-đết,24:6 Ctd: xuyên qua vùng phía nam núi Hẹt-môn; nt: đến miền Ta-tim Hốt-si đến Đan Gia-an rồi vòng về thành Si-đôn. Họ đến Ty-rơ, một thành lũy kiên cố, và đi khắp các thành của người Hê-vít và người Ca-na-an. Cuối cùng, họ đến Bê-e-sê-ba, thuộc vùng sa mạc miền nam địa phận Giu-đa. Họ trở về thành Giê-ru-sa-lem sau khi đi khắp lãnh thổ, mất chín tháng hai mươi ngày. Ông Giô-áp trình lên vua kết quả cuộc điều tra dân số: Y-sơ-ra-ên có 800,000 binh sĩ biết tuốt gươm, và Giu-đa có 500,000 ngàn.
Bệnh Dịch
Sau khi điều tra dân số xong, vua Đa-vít bị lương tâm cắn rứt và thưa với CHÚA: “Lạy Chúa, con đã làm một việc rất ngu dại và phạm tội nặng. Giờ đây, con xin CHÚA tha tội cho đầy tớ của Ngài.” Sáng hôm sau, trước khi vua Đa-vít dậy, CHÚA bảo tiên tri Gát, là tiên tri phục vụ tại triều vua Đa-vít: “Con hãy đi nói với Đa-vít: ‘CHÚA phán như vầy: Ta có ba cách để sửa trị ngươi. Ta cho phép ngươi chọn một trong ba, rồi Ta sẽ theo đó mà sửa trị ngươi.’ ”
Tiên tri Gát đến thuật lại cho vua Đa-vít nghe. Tiên tri hỏi vua: “Bệ hạ chọn điều nào: bảy năm đói kém trên khắp lãnh thổ của bệ hạ, hoặc ba tháng bệ hạ phải chạy trốn trong khi quân thù đuổi theo bệ hạ, hoặc ba ngày bệnh dịch lan tràn khắp đất nước? Bây giờ, xin bệ hạ cân nhắc thận trọng, xem tôi phải thưa lại Đấng sai bảo tôi như thế nào.” Vua Đa-vít nói với tiên tri Gát: “Ta bối rối vô cùng, ta khó chọn quá. Thà chúng ta rơi vào tay CHÚA còn hơn, vì Ngài rộng lòng thương xót! Xin đừng cho ta rơi vào tay loài người!”
Vậy CHÚA giáng bệnh dịch xuống dân Y-sơ-ra-ên từ sáng hôm đó cho đến giờ ấn định. Từ Đan đến Bê-e-sê-ba, có 70,000 người chết. Thiên sứ đưa tay ra hướng về thành Giê-ru-sa-lem để hủy diệt thành, nhưng CHÚA không muốn gây thêm khổ đau nên bảo thiên sứ đang hủy diệt dân chúng: “Đủ rồi! Rút tay về đi!” Bấy giờ thiên sứ của CHÚA ở bên sân đạp lúa của ông A-rau-na, người Giê-bu. Khi vua Đa-vít thấy thiên sứ giết hại dân chúng, vua thưa với CHÚA: “Chính con là người phạm tội, chính con là người lỗi lầm! Còn những con chiên này, chúng có làm gì đâu? Xin cho tay CHÚA giáng xuống con và dòng họ nhà cha con!”
Vua Đa-vít Dựng Bàn Thờ
Ngay hôm ấy, tiên tri Gát đến nói với vua Đa-vít: “Xin bệ hạ đi đến sân đạp lúa của ông A-rau-na người Giê-bu và dựng tại đó một bàn thờ để thờ CHÚA.” Vua Đa-vít đi ngay theo lời chỉ dẫn của tiên tri Gát, y như CHÚA đã truyền dạy ông. Ông A-rau-na nhìn ra, thấy vua và triều thần tiến về phía mình, ông liền đi ra, cúi sấp mặt xuống đất, vái lạy vua.
Ông A-rau-na thưa: “Tâu vua chúa tôi đến gặp hạ thần có điều chi dạy bảo?” Vua Đa-vít bảo: “Ta đến mua sân đạp lúa của ngươi. Ta phải dựng bàn thờ lên tại đây để thờ CHÚA và để cho bệnh dịch này ngưng, không hủy diệt dân chúng nữa.” Ông A-rau-na thưa với vua Đa-vít: “Xin vua chúa tôi tùy nghi sử dụng sân đạp lúa này và dâng tế lễ theo ý bệ hạ. Thưa đây có sẵn bò để dâng tế lễ toàn thiêu, cũng có bàn đạp lúa và ách bò để làm củi. Tâu bệ hạ, A-rau-na xin dâng bệ hạ tất cả những thứ đó.” Ông A-rau-na thưa tiếp: “Cầu xin CHÚA là Đức Chúa Trời của bệ hạ nhậm lời bệ hạ!” Nhưng vua đáp: “Không được. Ta muốn mua và trả tiền sòng phẳng cho ngươi. Ta không muốn dâng lên CHÚA là Đức Chúa Trời của ta những tế lễ toàn thiêu mà ta không mất tiền mua.” Vậy vua Đa-vít mua sân đạp lúa và bò với giá khoảng năm chục sê-ken bạc.24:24 Khoảng 16 lượng Vua Đa-vít dựng lên tại đó một bàn thờ để thờ CHÚA. Vua dâng lên CHÚA tế lễ toàn thiêu và tế lễ cầu an. CHÚA nhậm lời vua cầu xin cho đất nước, và bệnh dịch ngưng hủy hoại dân Y-sơ-ra-ên.
1
David Learns of the Deaths of Saul and Jonathan After the death of Saul, when David had returned from defeating the Amalekites, he stayed at Ziklag for two days.
On the third day a man arrived from the camp of Saul with his clothes torn and dirt on his head. When he approached David, the man threw himself to the ground.
David asked him,“Where are you coming from?” He replied,“I have escaped from the camp of Israel.”
David inquired,“How were things going? Tell me!” He replied,“The people fled from the battle and many of them fell dead. Even Saul and his son Jonathan are dead!”
David said to the young man who was telling him this,“How do you know that Saul and his son Jonathan are dead?”
The young man who was telling him this said,“I just happened to be on Mount Gilboa and came across Saul leaning on his spear for support. The chariots and leaders of the horsemen were in hot pursuit of him.
When he turned around and saw me, he called out to me. I answered,‘Here I am!’
He asked me,‘Who are you?’ I told him,‘I’m an Amalekite.’
He said to me,‘Stand over me and finish me off! I’m very dizzy, even though I’m still alive.’
So I stood over him and put him to death, since I knew that he couldn’t live in such a condition. Then I took the crown which was on his head and the bracelet which was on his arm. I have brought them here to my lord.”
David then grabbed his own clothes and tore them, as did all the men who were with him.
They lamented and wept and fasted until evening because Saul, his son Jonathan, the LORD’s people, and the house of Israel had fallen by the sword.
David said to the young man who told this to him,“Where are you from?” He replied,“I am an Amalekite, the son of a resident foreigner.”
David replied to him,“How is it that you were not afraid to reach out your hand to destroy the LORD’s anointed?”
Then David called one of the soldiers and said,“Come here and strike him down!” So he struck him down, and he died.
David said to him,“Your blood be on your own head! Your own mouth has testified against you, saying‘I have put the LORD’s anointed to death.’”
David’s Tribute to Saul and Jonathan Then David chanted this lament over Saul and his son Jonathan.
(He gave instructions that the people of Judah should be taught“The Bow.” Indeed, it is written down in the Scroll of the Upright One.)
The beauty of Israel lies slain on your high places! How the mighty have fallen!
Don’t report it in Gath, don’t spread the news in the streets of Ashkelon, or the daughters of the Philistines will rejoice, the daughters of the uncircumcised will celebrate!
O mountains of Gilboa, may there be no dew or rain on you, nor fields of grain offerings! For it was there that the shield of warriors was defiled; the shield of Saul lies neglected without oil.
From the blood of the slain, from the fat of warriors, the bow of Jonathan was not turned away. The sword of Saul never returned empty.
Saul and Jonathan were greatly loved during their lives, and not even in their deaths were they separated. They were swifter than eagles, stronger than lions.
O daughters of Israel, weep over Saul, who clothed you in scarlet as well as jewelry, who put gold jewelry on your clothes.
How the warriors have fallen in the midst of battle! Jonathan lies slain on your high places!
I grieve over you, my brother Jonathan! You were very dear to me. Your love was more special to me than the love of women.
How the warriors have fallen! The weapons of war are destroyed!
2
David is Anointed King Afterward David inquired of the LORD,“Should I go up to one of the cities of Judah?” The LORD told him,“Go up.” David asked,“Where should I go?” The LORD replied,“To Hebron.”
So David went up, along with his two wives, Ahinoam the Jezreelite and Abigail, formerly the wife of Nabal the Carmelite.
David also brought along the men who were with him, each with his family. They settled in the cities of Hebron.
The men of Judah came and there they anointed David as king over the people of Judah.David was told,“The people of Jabesh Gilead are the ones who buried Saul.”
So David sent messengers to the people of Jabesh Gilead and told them,“May you be blessed by the LORD because you have shown this kindness to your lord Saul by burying him.
Now may the LORD show you true kindness! I also will reward you, because you have done this deed.
Now be courageous and prove to be valiant warriors, for your lord Saul is dead. The people of Judah have anointed me as king over them.”
David’s Army Clashes with the Army of Saul Now Abner son of Ner, the general in command of Saul’s army, had taken Saul’s son Ish-bosheth and had brought him to Mahanaim.
He appointed him king over Gilead, the Geshurites, Jezreel, Ephraim, Benjamin, and all Israel.
Ish-bosheth son of Saul was forty years old when he began to rule over Israel. He ruled two years. However, the people of Judah followed David.
David was king in Hebron over the people of Judah for seven and a half years.
Then Abner son of Ner and the servants of Ish-bosheth son of Saul went out from Mahanaim to Gibeon.
Joab son of Zeruiah and the servants of David also went out and confronted them at the pool of Gibeon. One group stationed themselves on one side of the pool, and the other group on the other side of the pool.
Abner said to Joab,“Let the soldiers get up and fight before us.” Joab said,“So be it!”
So they got up and crossed over by number: twelve belonging to Benjamin and to Ish-bosheth son of Saul, and twelve from the servants of David.
As they grappled with one another, each one stabbed his opponent with his sword and they fell dead together. So that place is called the Field of Flints; it is in Gibeon.
Now the battle was very severe that day; Abner and the men of Israel were overcome by David’s soldiers.
The three sons of Zeruiah were there– Joab, Abishai, and Asahel.(Now Asahel was as quick on his feet as one of the gazelles in the field.)
Asahel chased Abner, without turning to the right or to the left as he followed Abner.
Then Abner turned and asked,“Is that you, Asahel?” He replied,“Yes it is!”
Abner said to him,“Turn aside to your right or to your left. Capture one of the soldiers and take his equipment for yourself!” But Asahel was not willing to turn aside from following him.
So Abner spoke again to Asahel,“Turn aside from following me! I do not want to strike you to the ground. How then could I show my face in the presence of Joab your brother?”
But Asahel refused to turn aside. So Abner struck him in the abdomen with the back end of his spear. The spear came out his back; Asahel collapsed on the spot and died there right before Abner. Everyone who now comes to the place where Asahel fell dead pauses in respect.
So Joab and Abishai chased Abner. At sunset they came to the hill of Ammah near Giah on the way to the wilderness of Gibeon.
The Benjaminites formed their ranks behind Abner and were like a single army, standing at the top of a certain hill.
Then Abner called out to Joab,“Must the sword devour forever? Don’t you realize that this will turn bitter in the end? When will you tell the people to turn aside from pursuing their brothers?”
Joab replied,“As surely as God lives, if you had not said this, it would have been morning before the people would have abandoned pursuit of their brothers!”
Then Joab blew the ram’s horn and all the people stopped in their tracks. They stopped chasing Israel and ceased fighting.
Abner and his men went through the rift valley all that night. They crossed the Jordan River and went through the whole region of Bitron and came to Mahanaim.
Now Joab returned from chasing Abner and assembled all the people. Nineteen of David’s soldiers were missing, in addition to Asahel.
But David’s soldiers had slaughtered the Benjaminites and Abner’s men– in all, 360 men had died!
They took Asahel’s body and buried him in his father’s tomb at Bethlehem. Joab and his men then traveled all that night and reached Hebron by dawn.
3
However, the war was prolonged between the house of Saul and the house of David. David was becoming steadily stronger, while the house of Saul was becoming increasingly weaker.
Now sons were born to David in Hebron. His firstborn was Amnon, born to Ahinoam the Jezreelite.
His second son was Kileab, born to Abigail the widow of Nabal the Carmelite. His third son was Absalom, the son of Maacah daughter of King Talmai of Geshur.
His fourth son was Adonijah, the son of Haggith. His fifth son was Shephatiah, the son of Abital.
His sixth son was Ithream, born to David’s wife Eglah. These sons were all born to David in Hebron.
Abner Defects to David’s Camp As the war continued between the house of Saul and the house of David, Abner was becoming more influential in the house of Saul.
Now Saul had a concubine named Rizpah daughter of Aiah. Ish-bosheth said to Abner,“Why did you sleep with my father’s concubine?”
These words of Ish-bosheth really angered Abner and he said,“Am I the head of a dog that belongs to Judah? This very day I am demonstrating loyalty to the house of Saul your father and to his relatives and his friends! I have not betrayed you into the hand of David. Yet you have accused me of sinning with this woman today!
God will severely judge Abner if I do not do for David exactly what the LORD has promised him,
namely, to transfer the kingdom from the house of Saul and to establish the throne of David over Israel and over Judah all the way from Dan to Beer Sheba!”
Ish-bosheth was unable to answer Abner with even a single word because he was afraid of him.
Then Abner sent messengers to David saying,“To whom does the land belong? Make an agreement with me, and I will do whatever I can to cause all Israel to turn to you.”
So David said,“Good! I will make an agreement with you. I ask only one thing from you. You will not see my face unless you bring Saul’s daughter Michal when you come to visit me.”
David sent messengers to Ish-bosheth son of Saul with this demand:“Give me my wife Michal whom I acquired for a hundred Philistine foreskins.”
So Ish-bosheth took her from her husband Paltiel son of Laish.
Her husband went along behind her, weeping all the way to Bahurim. Finally Abner said to him,“Go back!” So he returned home.
Abner advised the elders of Israel,“Previously you were wanting David to be your king.
Act now! For the LORD has said to David,‘By the hand of my servant David I will save my people Israel from the Philistines and from all their enemies.’”
Then Abner spoke privately with the Benjaminites. Abner also went to Hebron to inform David privately of all that Israel and the entire house of Benjamin had agreed to.
When Abner, accompanied by twenty men, came to David in Hebron, David prepared a banquet for Abner and the men who were with him.
Abner said to David,“Let me leave so that I may go and gather all Israel to my lord the king so that they may make an agreement with you. Then you will rule over all that you desire.” So David sent Abner away, and he left in peace.
Abner Is Killed Now David’s soldiers and Joab were coming back from a raid, bringing a great deal of plunder with them. Abner was no longer with David in Hebron, for David had sent him away and he had left in peace.
When Joab and all the army that was with him arrived, Joab was told:“Abner the son of Ner came to the king; he sent him away, and he left in peace!”
So Joab went to the king and said,“What have you done? Abner has come to you! Why would you send him away? Now he’s gone on his way!
You know Abner the son of Ner! Surely he came here to spy on you and to determine when you leave and when you return and to discover everything that you are doing!”
Then Joab left David and sent messengers after Abner. They brought him back from the well of Sirah.(But David was not aware of it.)
When Abner returned to Hebron, Joab took him aside at the gate as if to speak privately with him. Joab then stabbed him in the abdomen and killed him, avenging the shed blood of his brother Asahel.
When David later heard about this, he said,“I and my kingdom are forever innocent before the LORD of the shed blood of Abner son of Ner!
May his blood whirl over the head of Joab and the entire house of his father! May the males of Joab’s house never cease to have someone with a running sore or a skin disease or one who works at the spindle or one who falls by the sword or one who lacks food!”
So Joab and his brother Abishai killed Abner, because he had killed their brother Asahel in Gibeon during the battle.
David instructed Joab and all the people who were with him,“Tear your clothes! Put on sackcloth! Lament before Abner!” Now King David followed behind the funeral pallet.
So they buried Abner in Hebron. The king cried loudly over Abner’s grave and all the people wept too.
The king chanted the following lament for Abner:“Should Abner have died like a fool?
Your hands were not bound, and your feet were not put into irons. You fell the way one falls before criminals.”All the people wept over him again.
Then all the people came and encouraged David to eat food while it was still day. But David took an oath saying,“God will punish me severely if I taste bread or anything whatsoever before the sun sets!”
All the people noticed this and it pleased them. In fact, everything the king did pleased all the people.
All the people and all Israel realized on that day that the killing of Abner son of Ner was not done at the king’s instigation.
Then the king said to his servants,“Do you not realize that a great leader has fallen this day in Israel?
Today I am weak, even though I am anointed as king. These men, the sons of Zeruiah, are too much for me to bear! May the LORD punish appropriately the one who has done this evil thing!”
4
Ish-bosheth is killed When Ish-bosheth the son of Saul heard that Abner had died in Hebron, he was very disheartened, and all Israel was afraid.
Now Saul’s son had two men who were in charge of raiding units; one was named Baanah and the other Recab. They were sons of Rimmon the Beerothite, who was a Benjaminite.(Beeroth is regarded as belonging to Benjamin,
for the Beerothites fled to Gittaim and have remained there as resident foreigners until the present time.)
Now Saul’s son Jonathan had a son who was crippled in both feet. He was five years old when the news about Saul and Jonathan arrived from Jezreel. His nurse picked him up and fled, but in her haste to get away, he fell and was injured. Mephibosheth was his name.
Now the sons of Rimmon the Beerothite– Recab and Baanah– went at the hottest part of the day to the home of Ish-bosheth, as he was enjoying his midday rest.
They entered the house under the pretense of getting wheat and mortally wounded him in the stomach. Then Recab and his brother Baanah escaped.
They had entered the house while Ish-bosheth was resting on his bed in his bedroom. They mortally wounded him and then cut off his head. Taking his head, they traveled on the way of the rift valley all that night.
They brought the head of Ish-bosheth to David in Hebron, saying to the king,“Look! The head of Ish-bosheth son of Saul, your enemy who sought your life! The LORD has granted vengeance to my lord the king this day against Saul and his descendants!”
David replied to Recab and his brother Baanah, the sons of Rimmon the Beerothite,“As surely as the LORD lives, who has delivered my life from all adversity,
when someone told me that Saul was dead– even though he thought he was bringing good news– I seized him and killed him in Ziklag. That was the good news I gave to him!
Surely when wicked men have killed an innocent man as he slept in his own house, should I not now require his blood from your hands and remove you from the earth?”
So David issued orders to the soldiers and they put them to death. Then they cut off their hands and feet and hung them near the pool in Hebron. But they took the head of Ish-bosheth and buried it in the tomb of Abner in Hebron.
5
David Is Anointed King Over Israel All the tribes of Israel came to David at Hebron saying,“Look, we are your very flesh and blood!
In the past, when Saul was our king, you were the real leader in Israel. The LORD said to you,‘You will shepherd my people Israel; you will rule over Israel.’”
When all the leaders of Israel came to the king at Hebron, King David made an agreement with them in Hebron before the LORD. They designated David as king over Israel.
David was thirty years old when he began to reign and he reigned for forty years.
In Hebron he reigned over Judah for seven years and six months, and in Jerusalem he reigned for thirty-three years over all Israel and Judah.
David Occupies Jerusalem Then the king and his men advanced to Jerusalem against the Jebusites who lived in the land. The Jebusites said to David,“You cannot invade this place! Even the blind and the lame will turn you back, saying,‘David cannot invade this place!’”
But David captured the fortress of Zion(that is, the City of David).
David said on that day,“Whoever attacks the Jebusites must approach the‘lame’ and the‘blind’ who are David’s enemies by going through the water tunnel.” For this reason it is said,“The blind and the lame cannot enter the palace.”
So David lived in the fortress and called it the City of David. David built all around it, from the terrace inwards.
David’s power grew steadily, for the LORD God of Heaven’s Armies was with him.
King Hiram of Tyre sent messengers to David, along with cedar logs, carpenters, and stonemasons. They built a palace for David.
David realized that the LORD had established him as king over Israel and that he had elevated his kingdom for the sake of his people Israel.
David married more concubines and wives from Jerusalem after he arrived from Hebron. Even more sons and daughters were born to David.
These are the names of children born to him in Jerusalem: Shammua, Shobab, Nathan, Solomon,
Ibhar, Elishua, Nepheg, Japhia,
Elishama, Eliada, and Eliphelet.
Conflict with the Philistines When the Philistines heard that David had been designated king over Israel, they all went up to search for David. When David heard about it, he went down to the fortress.
Now the Philistines had arrived and spread out in the valley of Rephaim.
So David asked the LORD,“Should I march up against the Philistines? Will you hand them over to me?” The LORD said to David,“March up, for I will indeed hand the Philistines over to you.”
So David marched against Baal Perazim and defeated them there. Then he said,“The LORD has burst out against my enemies like water bursts out.” So he called the name of that place Baal Perazim.
The Philistines abandoned their idols there, and David and his men picked them up.
The Philistines again came up and spread out in the valley of Rephaim.
So David asked the LORD what he should do. This time the LORD said to him,“Don’t march straight up. Instead, circle around behind them and come against them opposite the trees.
When you hear the sound of marching in the tops of the trees, act decisively. For at that moment the LORD is going before you to strike down the army of the Philistines.”
David did just as the LORD commanded him, and he struck down the Philistines from Gibeon all the way to Gezer.
6
David Brings the Ark to Jerusalem David again assembled all the best men in Israel, thirty thousand in number.
David and all the men who were with him traveled to Baalah in Judah to bring up from there the ark of God which is called by the name of the LORD of Heaven’s Armies, who sits enthroned between the cherubim that are on it.
They loaded the ark of God on a new cart and carried it from the house of Abinadab, which was on the hill. Uzzah and Ahio, the sons of Abinadab, were guiding the new cart.
They brought it with the ark of God from the house of Abinadab on the hill. Ahio was walking in front of the ark,
while David and all Israel were energetically celebrating before the LORD, singing and playing various stringed instruments, tambourines, rattles, and cymbals.
When they arrived at the threshing floor of Nacon, Uzzah reached out and grabbed hold of the ark of God, because the oxen stumbled.
The LORD was so furious with Uzzah, he killed him on the spot for his negligence. He died right there beside the ark of God.
David was angry because the LORD attacked Uzzah; so he called that place Perez Uzzah, which remains its name to this very day.
David was afraid of the LORD that day and said,“How will the ark of the LORD ever come to me?”
So David was no longer willing to bring the ark of the LORD to be with him in the City of David. David left it in the house of Obed-Edom the Gittite.
The ark of the LORD remained in the house of Obed-Edom the Gittite for three months. The LORD blessed Obed-Edom and all his family.
King David was told,“The LORD has blessed the family of Obed-Edom and everything he owns because of the ark of God.” So David went and joyfully brought the ark of God from the house of Obed-Edom to the City of David.
Those who carried the ark of the LORD took six steps and then David sacrificed an ox and a fatling calf.
Now David, wearing a linen ephod, was dancing with all his strength before the LORD.
David and all Israel were bringing up the ark of the LORD, shouting and blowing trumpets.
As the ark of the LORD entered the City of David, Saul’s daughter Michal looked out the window. When she saw King David leaping and dancing before the LORD, she despised him.
They brought the ark of the LORD and put it in its place in the middle of the tent that David had pitched for it. Then David offered burnt sacrifices and peace offerings before the LORD.
When David finished offering the burnt sacrifices and peace offerings, he pronounced a blessing over the people in the name of the LORD of Heaven’s Armies.
He then handed out to each member of the entire assembly of Israel, both men and women, a portion of bread, a date cake, and a raisin cake. Then all the people went home.
When David went home to pronounce a blessing on his own house, Michal, Saul’s daughter, came out to meet him. She said,“How the king of Israel has distinguished himself this day! He has exposed himself today before his servants’ slave girls the way a vulgar fool might do!”
David replied to Michal,“It was before the LORD! I was celebrating before the LORD, who chose me over your father and his entire family and appointed me as leader over the LORD’s people Israel.
I am willing to shame and humiliate myself even more than this! But with the slave girls whom you mentioned let me be distinguished!”
Now Michal, Saul’s daughter, had no children to the day of her death.
7
The Lord Establishes a Covenant with David The king settled into his palace, for the LORD gave him relief from all his enemies on all sides.
The king said to Nathan the prophet,“Look! I am living in a palace made from cedar, while the ark of God sits in the middle of a tent.”
Nathan replied to the king,“You should go and do whatever you have in mind, for the LORD is with you.”
That night the LORD’s message came to Nathan,
“Go, tell my servant David:‘This is what the LORD has said: Do you really intend to build a house for me to live in?
I have not lived in a house from the time I brought the Israelites up from Egypt to the present day. Instead, I was traveling with them and living in a tent.
Wherever I moved among all the Israelites, I did not say to any of their leaders whom I appointed to care for my people Israel,“Why have you not built me a house made from cedar?”’
“So now, say this to my servant David:‘This is what the LORD of Heaven’s Armies has said: I took you from the pasture and from your work as a shepherd to make you leader of my people Israel.
I was with you wherever you went, and I defeated all your enemies before you. Now I will make you as famous as the great men of the earth.
I will establish a place for my people Israel and settle them there; they will live there and not be disturbed any more. Violent men will not oppress them again, as they did in the beginning
and during the time when I appointed judges to lead my people Israel. Instead, I will give you relief from all your enemies. The LORD declares to you that he himself will build a dynastic house for you.
When the time comes for you to die, I will raise up your descendant, one of your own sons, to succeed you, and I will establish his kingdom.
He will build a house for my name, and I will make his dynasty permanent.
I will become his father and he will become my son. When he sins, I will correct him with the rod of men and with wounds inflicted by human beings.
But my loyal love will not be removed from him as I removed it from Saul, whom I removed from before you.
Your house and your kingdom will stand before me permanently; your dynasty will be permanent.’”
Nathan told David all these words that were revealed to him.
David Offers a Prayer to God King David went in, sat before the LORD, and said,“Who am I, O Sovereign LORD, and what is my family, that you should have brought me to this point?
And you didn’t stop there, O LORD God! You have also spoken about the future of your servant’s family. Is this your usual way of dealing with men, O Sovereign LORD?
What more can David say to you? You have given your servant special recognition, O Sovereign LORD!
For the sake of your promise and according to your purpose you have done this great thing in order to reveal it to your servant.
Therefore you are great, O Sovereign LORD, for there is none like you! There is no God besides you! What we have heard is true!
Who is like your people, Israel, a unique nation on the earth? Their God went to claim a nation for himself and to make a name for himself! You did great and awesome acts for your land, before your people whom you delivered for yourself from the Egyptian empire and its gods.
You made Israel your very own people for all time. You, O LORD, became their God.
So now, O LORD God, make this promise you have made about your servant and his family a permanent reality. Do as you promised,
so you may gain lasting fame, as people say,‘The LORD of Heaven’s Armies is God over Israel!’ The dynasty of your servant David will be established before you,
for you, O LORD of Heaven’s Armies, the God of Israel, have told your servant,‘I will build you a dynastic house.’ That is why your servant has had the courage to pray this prayer to you.
Now, O Sovereign LORD, you are the true God! May your words prove to be true! You have made this good promise to your servant!
Now be willing to bless your servant’s dynasty so that it may stand permanently before you, for you, O Sovereign LORD, have spoken. By your blessing may your servant’s dynasty be blessed on into the future!”
8
David Subjugates Nearby Nations Later David defeated the Philistines and subdued them. David took Metheg Ammah from the Philistines.
He defeated the Moabites. He made them lie on the ground and then used a rope to measure them off. He put two-thirds of them to death and spared the other third. The Moabites became David’s subjects and brought tribute.
David defeated King Hadadezer son of Rehob of Zobah when he came to reestablish his authority over the Euphrates River.
David seized from him 1,700 charioteers and 20,000 infantrymen. David cut the hamstrings of all but a hundred of the chariot horses.
The Arameans of Damascus came to help King Hadadezer of Zobah, but David killed 22,000 of the Arameans.
David placed garrisons in the territory of the Arameans of Damascus; the Arameans became David’s subjects and brought tribute. The LORD protected David wherever he campaigned.
David took the golden shields that belonged to Hadadezer’s servants and brought them to Jerusalem.
From Tebah and Berothai, Hadadezer’s cities, King David took a great deal of bronze.
When King Toi of Hamath heard that David had defeated the entire army of Hadadezer,
he sent his son Joram to King David to extend his best wishes and to pronounce a blessing on him for his victory over Hadadezer, for Toi had been at war with Hadadezer. He brought with him various items made of silver, gold, and bronze.
King David dedicated these things to the LORD, along with the dedicated silver and gold that he had taken from all the nations that he had subdued,
including Edom, Moab, the Ammonites, the Philistines, and Amalek. This also included some of the plunder taken from King Hadadezer son of Rehob of Zobah.
David became famous when he returned from defeating the Edomites in the Valley of Salt; he defeated 18,000 in all.
He placed garrisons throughout Edom, and all the Edomites became David’s subjects. The LORD protected David wherever he campaigned.
David reigned over all Israel; he guaranteed justice for all his people.
David’s Cabinet Joab son of Zeruiah was general in command of the army; Jehoshaphat son of Ahilud was secretary;
Zadok son of Ahitub and Ahimelech son of Abiathar were priests; Seraiah was scribe;
Benaiah son of Jehoiada supervised the Kerithites and Pelethites; and David’s sons were priests.
9
David Finds Mephibosheth Then David asked,“Is anyone still left from the family of Saul, so that I may extend kindness to him for the sake of Jonathan?”
Now there was a servant from Saul’s house named Ziba, so he was summoned to David. The king asked him,“Are you Ziba?” He replied,“At your service.”
The king asked,“Is there not someone left from Saul’s family, that I may extend God’s kindness to him?” Ziba said to the king,“One of Jonathan’s sons is left; both of his feet are crippled.”
The king asked him,“Where is he?” Ziba told the king,“He is at the house of Makir son of Ammiel in Lo Debar.”
So King David had him brought from the house of Makir son of Ammiel in Lo Debar.
When Mephibosheth son of Jonathan, the son of Saul, came to David, he bowed low with his face toward the ground. David said,“Mephibosheth?” He replied,“Yes, at your service.”
David said to him,“Don’t be afraid, because I will certainly extend kindness to you for the sake of Jonathan your father. I will give back to you all the land that belonged to your grandfather Saul, and you will be a regular guest at my table.”
Then Mephibosheth bowed and said,“Of what importance am I, your servant, that you show regard for a dead dog like me?”
Then the king summoned Ziba, Saul’s attendant, and said to him,“Everything that belonged to Saul and to his entire house I hereby give to your master’s grandson.
You will cultivate the land for him– you and your sons and your servants. You will bring its produce and it will be food for your master’s grandson to eat. But Mephibosheth, your master’s grandson, will be a regular guest at my table.”(Now Ziba had fifteen sons and twenty servants.)
Ziba said to the king,“Your servant will do everything that my lord the king has instructed his servant to do.” So Mephibosheth was a regular guest at David’s table, just as though he were one of the king’s sons.
Now Mephibosheth had a young son whose name was Mica. All the members of Ziba’s household were Mephibosheth’s servants.
Mephibosheth was living in Jerusalem, for he was a regular guest at the king’s table. But both his feet were crippled.
10
David and the Ammonites Later the king of the Ammonites died and his son Hanun succeeded him.
David said,“I will express my loyalty to Hanun son of Nahash just as his father was loyal to me.” So David sent his servants with a message expressing sympathy over his father’s death. When David’s servants entered the land of the Ammonites,
the Ammonite officials said to their lord Hanun,“Do you really think David is trying to honor your father by sending these messengers to express his sympathy? No, David has sent his servants to you to get information about the city and spy on it so they can overthrow it!”
So Hanun seized David’s servants and shaved off half of each one’s beard. He cut the lower part of their robes off so that their buttocks were exposed, and then sent them away.
Messengers told David what had happened, so he summoned them, for the men were thoroughly humiliated. The king said,“Stay in Jericho until your beards have grown again; then you may come back.”
When the Ammonites realized that David was disgusted with them, they sent and hired 20,000 foot soldiers from Aram Beth Rehob and Aram Zobah, in addition to 1000 men from the king of Maacah and 12,000 men from Ish-tob.
When David heard the news, he sent Joab and the entire army to meet them.
The Ammonites marched out and were deployed for battle at the entrance of the city gate, while the men from Aram Zobah, Rehob, Ish-tob, and Maacah were by themselves in the field.
When Joab saw that the battle would be fought on two fronts, he chose some of Israel’s best men and deployed them against the Arameans.
He put his brother Abishai in charge of the rest of the army and they were deployed against the Ammonites.
Joab said,“If the Arameans start to overpower me, you come to my rescue. If the Ammonites start to overpower you, I will come to your rescue.
Be strong! Let’s fight bravely for the sake of our people and the cities of our God! The LORD will do what he decides is best!”
So Joab and his men marched out to do battle with the Arameans, and they fled before him.
When the Ammonites saw the Arameans flee, they fled before his brother Abishai and went into the city. Joab withdrew from fighting the Ammonites and returned to Jerusalem.
When the Arameans realized that they had been defeated by Israel, they consolidated their forces.
Then Hadadezer sent for Arameans from beyond the Euphrates River, and they came to Helam. Shobach, the general in command of Hadadezer’s army, led them.
When David was informed, he gathered all Israel, crossed the Jordan River, and came to Helam. The Arameans deployed their forces against David and fought with him.
The Arameans fled before Israel. David killed 700 Aramean charioteers and 40,000 foot soldiers. He also struck down Shobach, the general in command of the army, who died there.
When all the kings who were subject to Hadadezer saw they were defeated by Israel, they made peace with Israel and became subjects of Israel. The Arameans were no longer willing to help the Ammonites.
11
David Commits Adultery with Bathsheba In the spring of the year, at the time when kings normally conduct wars, David sent out Joab with his officers and the entire Israelite army. They defeated the Ammonites and besieged Rabbah. But David stayed behind in Jerusalem.
One evening David got up from his bed and walked around on the roof of his palace. From the roof he saw a woman bathing. Now this woman was very attractive.
So David sent someone to inquire about the woman. The messenger said,“Isn’t this Bathsheba, the daughter of Eliam, the wife of Uriah the Hittite?”
David sent some messengers to get her. She came to him and he went to bed with her.(Now at that time she was in the process of purifying herself from her menstrual uncleanness.) Then she returned to her home.
The woman conceived and then sent word to David saying,“I’m pregnant.”
So David sent a message to Joab that said,“Send me Uriah the Hittite.” So Joab sent Uriah to David.
When Uriah came to him, David asked about how Joab and the army were doing and how the campaign was going.
Then David said to Uriah,“Go down to your home and relax.” When Uriah left the palace, the king sent a gift to him.
But Uriah stayed at the door of the palace with all the servants of his lord. He did not go down to his house.
So they informed David,“Uriah has not gone down to his house.” So David said to Uriah,“Haven’t you just arrived from a journey? Why haven’t you gone down to your house?”
Uriah replied to David,“The ark and Israel and Judah reside in temporary shelters, and my lord Joab and my lord’s soldiers are camping in the open field. Should I go to my house to eat and drink and go to bed with my wife? As surely as you are alive, I will not do this thing!”
So David said to Uriah,“Stay here another day. Tomorrow I will send you back.” So Uriah stayed in Jerusalem both that day and the following one.
Then David summoned him. He ate and drank with him, and got him drunk. But in the evening he went out to sleep on his bed with the servants of his lord; he did not go down to his own house.
In the morning David wrote a letter to Joab and sent it with Uriah.
In the letter he wrote:“Station Uriah at the front in the thick of the battle and then withdraw from him so he will be cut down and killed.”
So as Joab kept watch on the city, he stationed Uriah at the place where he knew the best enemy soldiers were.
When the men of the city came out and fought with Joab, some of David’s soldiers fell in battle. Uriah the Hittite also died.
Then Joab sent a full battle report to David.
He instructed the messenger as follows:“When you finish giving the battle report to the king,
if the king becomes angry and asks you,‘Why did you go so close to the city to fight? Didn’t you realize they would shoot from the wall?
Who struck down Abimelech the son of Jerub-Besheth? Didn’t a woman throw an upper millstone down on him from the wall so that he died in Thebez? Why did you go so close to the wall?’ just say to him,‘Your servant Uriah the Hittite is also dead.’”
So the messenger departed. When he arrived, he informed David of all the news that Joab had sent with him.
The messenger said to David,“The men overpowered us and attacked us in the field. But we forced them to retreat all the way to the door of the city gate.
Then the archers shot at your servants from the wall and some of the king’s soldiers died. Your servant Uriah the Hittite is also dead.”
David said to the messenger,“Tell Joab,‘Don’t let this thing upset you. There is no way to anticipate whom the sword will cut down. Press the battle against the city and conquer it.’ Encourage him with these words.”
When Uriah’s wife heard that her husband Uriah was dead, she mourned for him.
When the time of mourning passed, David had her brought to his palace. She became his wife and she bore him a son. But what David had done upset the LORD.
12
Nathan the Prophet Confronts David So the LORD sent Nathan to David. When he came to David, Nathan said,“There were two men in a certain city, one rich and the other poor.
The rich man had a great many flocks and herds.
But the poor man had nothing except for a little lamb he had acquired. He raised it, and it grew up alongside him and his children. It used to eat his food, drink from his cup, and sleep in his arms. It was just like a daughter to him.
“When a traveler arrived at the rich man’s home, he did not want to use one of his own sheep or cattle to feed the traveler who had come to visit him. Instead, he took the poor man’s lamb and cooked it for the man who had come to visit him.”
Then David became very angry at this man. He said to Nathan,“As surely as the LORD lives, the man who did this deserves to die!
Because he committed this cold-hearted crime, he must pay for the lamb four times over!”
Nathan said to David,“You are that man! This is what the LORD God of Israel has said:‘I chose you to be king over Israel and I rescued you from the hand of Saul.
I gave you your master’s house, and put your master’s wives into your arms. I also gave you the house of Israel and Judah. And if all that somehow seems insignificant, I would have given you so much more as well!
Why have you shown contempt for the LORD’s decrees by doing evil in my sight? You have struck down Uriah the Hittite with the sword and you have taken his wife to be your own wife! You have killed him with the sword of the Ammonites.
So now the sword will never depart from your house. For you have despised me by taking the wife of Uriah the Hittite as your own!’
This is what the LORD has said:‘I am about to bring disaster on you from inside your own household! Right before your eyes I will take your wives and hand them over to your companion. He will go to bed with your wives in broad daylight!
Although you have acted in secret, I will do this thing before all Israel, and in broad daylight.’”
Then David exclaimed to Nathan,“I have sinned against the LORD!” Nathan replied to David,“Yes, and the LORD has forgiven your sin. You are not going to die.
Nonetheless, because you have treated the LORD with such contempt in this matter, the son who has been born to you will certainly die.”
Then Nathan went to his home. The LORD struck the child that Uriah’s wife had borne to David, and the child became very ill.
Then David prayed to God for the child and fasted. He would even go and spend the night lying on the ground.
The elders of his house stood over him and tried to lift him from the ground, but he was unwilling, and refused to eat food with them.
On the seventh day the child died. But the servants of David were afraid to inform him that the child had died, for they said,“While the child was still alive he would not listen to us when we spoke to him. How can we tell him that the child is dead? He will do himself harm!”
When David saw that his servants were whispering to one another, he realized that the child was dead. So David asked his servants,“Is the child dead?” They replied,“Yes, he’s dead.”
So David got up from the ground, bathed, put on oil, and changed his clothes. He went to the house of the LORD and worshiped. Then, when he entered his palace, he requested that food be brought to him, and he ate.
His servants said to him,“What is this that you have done? While the child was still alive, you fasted and wept. Once the child was dead you got up and ate food!”
He replied,“While the child was still alive, I fasted and wept because I thought,‘Perhaps the LORD will show pity and the child will live.
But now he is dead. Why should I fast? Am I able to bring him back at this point? I will go to him, but he cannot return to me!’”
So David comforted his wife Bathsheba. He came to her and went to bed with her. Later she gave birth to a son, and David named him Solomon. Now the LORD loved the child
and sent word through Nathan the prophet that he should be named Jedidiah for the LORD’s sake.
David’s Forces Defeat the Ammonites So Joab fought against Rabbah of the Ammonites and captured the royal city.
Joab then sent messengers to David, saying,“I have fought against Rabbah and have captured the water supply of the city.
So now assemble the rest of the army and besiege the city and capture it. Otherwise I will capture the city and it will be named for me.”
So David assembled all the army and went to Rabbah and fought against it and captured it.
He took the crown of their king from his head– it was gold, weighed about seventy-five pounds, and held a precious stone– and it was placed on David’s head. He also took from the city a great deal of plunder.
He removed the people who were in it and made them labor with saws, iron picks, and iron axes, putting them to work at the brick kiln. This was his policy with all the Ammonite cities. Then David and all the army returned to Jerusalem.
13
The Rape of Tamar Now David’s son Absalom had a beautiful sister named Tamar. In the course of time David’s son Amnon fell madly in love with her.
But Amnon became frustrated because he was so lovesick over his sister Tamar. For she was a virgin, and to Amnon it seemed out of the question to do anything to her.
Now Amnon had a friend named Jonadab, the son of David’s brother Shimeah. Jonadab was a very crafty man.
He asked Amnon,“Why are you, the king’s son, so depressed every morning? Can’t you tell me?” So Amnon said to him,“I’m in love with Tamar the sister of my brother Absalom.”
Jonadab replied to him,“Lie down on your bed and pretend to be sick. When your father comes in to see you, say to him,‘Please let my sister Tamar come in so she can fix some food for me. Let her prepare the food in my sight so I can watch. Then I will eat from her hand.’”
So Amnon lay down and pretended to be sick. When the king came in to see him, Amnon said to the king,“Please let my sister Tamar come in so she can make a couple of cakes in my sight. Then I will eat from her hand.”
So David sent Tamar to the house saying,“Please go to the house of Amnon your brother and prepare some food for him.”
So Tamar went to the house of Amnon her brother, who was lying down. She took the dough, kneaded it, made some cakes while he watched, and baked them.
But when she took the pan and set it before him, he refused to eat. Instead Amnon said,“Get everyone out of here!” So everyone left.
Then Amnon said to Tamar,“Bring the cakes into the bedroom; then I will eat from your hand.” So Tamar took the cakes that she had prepared and brought them to her brother Amnon in the bedroom.
As she brought them to him to eat, he grabbed her and said to her,“Come on! Get in bed with me, my sister!”
But she said to him,“No, my brother! Don’t humiliate me! This just isn’t done in Israel! Don’t do this foolish thing!
How could I ever be rid of my humiliation? And you would be considered one of the fools in Israel! Just speak to the king, for he will not withhold me from you.”
But he refused to listen to her. He overpowered her and humiliated her by raping her.
Then Amnon greatly despised her. His disdain toward her surpassed the love he had previously felt toward her. Amnon said to her,“Get up and leave!”
But she said to him,“No I won’t, for sending me away now would be worse than what you did to me earlier!” But he refused to listen to her.
He called his personal attendant and said to him,“Take this woman out of my sight and lock the door behind her!”
(Now she was wearing a long robe, for this is what the king’s virgin daughters used to wear.) So Amnon’s attendant removed her and bolted the door behind her.
Then Tamar put ashes on her head and tore the long robe she was wearing. She put her hands on her head and went on her way, wailing as she went.
Her brother Absalom said to her,“Was Amnon your brother with you? Now be quiet, my sister. He is your brother. Don’t take it so seriously!” Tamar, devastated, lived in the house of her brother Absalom.
Now King David heard about all these things and was very angry.
But Absalom said nothing to Amnon, either bad or good, yet Absalom hated Amnon because he had humiliated his sister Tamar.
Absalom Has Amnon Put to Death Two years later Absalom’s sheepshearers were in Baal Hazor, near Ephraim. Absalom invited all the king’s sons.
Then Absalom went to the king and said,“My shearers have begun their work. Let the king and his servants go with me.”
But the king said to Absalom,“No, my son. We shouldn’t all go. We shouldn’t burden you in that way.” Though Absalom pressed him, the king was not willing to go. Instead, David blessed him.
Then Absalom said,“If you will not go, then let my brother Amnon go with us.” The king replied to him,“Why should he go with you?”
But when Absalom pressed him, he sent Amnon and all the king’s sons along with him.
Absalom instructed his servants,“Look! When Amnon is drunk and I say to you,‘Strike Amnon down,’ kill him then and there. Don’t fear! Is it not I who have given you these instructions? Be strong and courageous!”
So Absalom’s servants did to Amnon exactly what Absalom had instructed. Then all the king’s sons got up; each one rode away on his mule and fled.
While they were still on their way, the following report reached David:“Absalom has killed all the king’s sons; not one of them is left!”
Then the king stood up and tore his garments and lay down on the ground. All his servants were standing there with torn garments as well.
Jonadab, the son of David’s brother Shimeah, said,“My lord should not say,‘They have killed all the young men who are the king’s sons.’ For only Amnon is dead. This is what Absalom has talked about from the day that Amnon humiliated his sister Tamar.
Now don’t let my lord the king be concerned about the report that has come saying,‘All the king’s sons are dead.’ It is only Amnon who is dead.”
In the meantime Absalom fled. When the servant who was the watchman looked up, he saw many people coming from the west on a road beside the hill.
Jonadab said to the king,“Look! The king’s sons have come! It’s just as I said!”
Just as he finished speaking, the king’s sons arrived, wailing and weeping. The king and all his servants wept loudly as well.
But Absalom fled and went to King Talmai son of Ammihud of Geshur. And David grieved over his son every day.
After Absalom fled and went to Geshur, he remained there for three years.
The king longed to go to Absalom, for he had since been consoled over the death of Amnon.
14
David Permits Absalom to Return to Jerusalem Now Joab son of Zeruiah realized that the king longed to see Absalom.
So Joab sent to Tekoa and brought from there a wise woman. He told her,“Pretend to be in mourning and put on garments for mourning. Don’t anoint yourself with oil. Instead, act like a woman who has been mourning for the dead for some time.
Go to the king and speak to him in the following fashion.” Then Joab told her what to say.
So the Tekoan woman went to the king. She bowed down with her face to the ground in deference to him and said,“Please help me, O king!”
The king replied to her,“What do you want?” She answered,“I am a widow; my husband is dead.
Your servant has two sons. When the two of them got into a fight in the field, there was no one present who could intervene. One of them struck the other and killed him.
Now the entire family has risen up against your servant, saying,‘Turn over the one who struck down his brother, so that we can execute him and avenge the death of his brother whom he killed. In so doing we will also destroy the heir.’ They want to extinguish my remaining coal, leaving no one on the face of the earth to carry on the name of my husband.”
Then the king told the woman,“Go to your home. I will give instructions concerning your situation.”
The Tekoan woman said to the king,“My lord the king, let any blame fall on me and on the house of my father. But let the king and his throne be innocent!”
The king said,“Bring to me whoever speaks to you, and he won’t bother you again!”
She replied,“In that case, let the king invoke the name of the LORD your God so that the avenger of blood may not add to the killing! Then they will not destroy my son!” He replied,“As surely as the LORD lives, not a single hair of your son’s head will fall to the ground.”
Then the woman said,“Please permit your servant to speak to my lord the king about another matter.” He replied,“Tell me.”
The woman said,“Why have you devised something like this against God’s people? When the king speaks in this fashion, he makes himself guilty, for the king has not brought back the one he has banished.
Certainly we must die, and are like water spilled on the ground that cannot be gathered up again. But God does not take away life; instead he devises ways for the banished to be restored.
I have now come to speak with my lord the king about this matter, because the people have made me fearful. But your servant said,‘I will speak to the king! Perhaps the king will do what his female servant asks.
Yes! The king may listen and deliver his female servant from the hand of the man who seeks to remove both me and my son from the inheritance God has given us!’
So your servant said,‘May the word of my lord the king be my security, for my lord the king is like the angel of God when it comes to deciding between right and wrong! May the LORD your God be with you!’”
Then the king replied to the woman,“Don’t hide any information from me when I question you.” The woman said,“Let my lord the king speak!”
The king said,“Did Joab put you up to all of this?” The woman answered,“As surely as you live, my lord the king, there is no deviation to the right or to the left from all that my lord the king has said. For your servant Joab gave me instructions. He has put all these words in your servant’s mouth.
Your servant Joab did this so as to change this situation. But my lord has wisdom like that of the angel of God, and knows everything that is happening in the land.”
Then the king said to Joab,“All right! I will do this thing! Go and bring back the young man Absalom!”
Then Joab bowed down with his face toward the ground and thanked the king. Joab said,“Today your servant knows that I have found favor in your sight, my lord the king, because the king has granted the request of your servant!”
So Joab got up and went to Geshur and brought Absalom back to Jerusalem.
But the king said,“Let him go over to his own house. He may not see my face.” So Absalom went over to his own house; he did not see the king’s face.
Now in all Israel everyone acknowledged that there was no man as handsome as Absalom. From the soles of his feet to the top of his head he was perfect in appearance.
When he would shave his head– at the end of every year he used to shave his head, for it grew too long and he would shave it– he used to weigh the hair of his head at three pounds according to the king’s weight.
Absalom had three sons and one daughter, whose name was Tamar. She was a very attractive woman.
Absalom lived in Jerusalem for two years without seeing the king’s face.
Then Absalom sent a message to Joab asking him to send him to the king, but Joab was not willing to come to him. So he sent a second message to him, but he still was not willing to come.
So he said to his servants,“Look, Joab has a portion of field adjacent to mine and he has some barley there. Go and set it on fire.” So Absalom’s servants set Joab’s portion of the field on fire.
Then Joab got up and came to Absalom’s house. He said to him,“Why did your servants set my portion of field on fire?”
Absalom said to Joab,“Look, I sent a message to you saying,‘Come here so that I can send you to the king with this message:“Why have I come from Geshur? It would be better for me if I were still there.”’ Let me now see the face of the king. If I am at fault, let him put me to death!”
So Joab went to the king and informed him. The king summoned Absalom, and he came to the king. Absalom bowed down before the king with his face toward the ground and the king kissed him.
15
Absalom Leads an Insurrection against David Some time later Absalom managed to acquire a chariot and horses, as well as fifty men to serve as his royal guard.
Now Absalom used to get up early and stand beside the road that led to the city gate. Whenever anyone came by who had a complaint to bring to the king for arbitration, Absalom would call out to him,“What city are you from?” The person would answer,“I, your servant, am from one of the tribes of Israel.”
Absalom would then say to him,“Look, your claims are legitimate and appropriate. But there is no representative of the king who will listen to you.”
Absalom would then say,“If only they would make me a judge in the land! Then everyone who had a judicial complaint could come to me and I would make sure he receives a just settlement.”
When someone approached to bow before him, Absalom would extend his hand and embrace him and kiss him.
Absalom acted this way toward everyone in Israel who came to the king for justice. In this way Absalom won the loyalty of the citizens of Israel.
After four years Absalom said to the king,“Let me go and repay my vow that I made to the LORD while I was in Hebron.
For I made this vow when I was living in Geshur in Aram:‘If the LORD really does allow me to return to Jerusalem, I will serve the LORD.
The king replied to him,“Go in peace.” So Absalom got up and went to Hebron.
Then Absalom sent spies through all the tribes of Israel who said,“When you hear the sound of the horn, you may assume that Absalom rules in Hebron.”
Now two hundred men had gone with Absalom from Jerusalem. Since they were invited, they went naively and were unaware of what Absalom was planning.
While he was offering sacrifices, Absalom sent for Ahithophel the Gilonite, David’s adviser, to come from his city, Giloh. The conspiracy was gaining momentum, and the people were starting to side with Absalom.
David Flees from Jerusalem Then a messenger came to David and reported,“The men of Israel are loyal to Absalom!”
So David said to all his servants who were with him in Jerusalem,“Come on! Let’s escape! Otherwise no one will be delivered from Absalom! Go immediately, or else he will quickly overtake us and bring disaster on us and kill the city’s residents with the sword.”
The king’s servants replied to the king,“We will do whatever our lord the king decides.”
So the king and all the members of his royal court set out on foot, though the king left behind ten concubines to attend to the palace.
The king and all the people set out on foot, pausing at a spot some distance away.
All his servants were leaving with him, along with all the Kerethites, all the Pelethites, and all the Gittites– some six hundred men who had come on foot from Gath. They were leaving with the king.
Then the king said to Ittai the Gittite,“Why should you come with us? Go back and stay with the new king, for you are a foreigner and an exile from your own country.
It seems like you arrived just yesterday. Today should I make you wander around by going with us? I go where I must go. But as for you, go back and take your men with you. May genuine loyal love protect you!”
But Ittai replied to the king,“As surely as the LORD lives and as my lord the king lives, wherever my lord the king is, whether it means death or life, there I will be as well!”
So David said to Ittai,“Come along then.” So Ittai the Gittite went along, accompanied by all his men and all the dependents who were with him.
All the land was weeping loudly as all these people were leaving. As the king was crossing over the Kidron Valley, all the people were leaving on the road that leads to the desert.
Zadok and all the Levites who were with him were carrying the ark of the covenant of God. When they positioned the ark of God, Abiathar offered sacrifices until all the people had finished leaving the city.
Then the king said to Zadok,“Take the ark of God back to the city. If I find favor in the LORD’s sight he will bring me back and enable me to see both it and his dwelling place again.
However, if he should say,‘I do not take pleasure in you,’ then he will deal with me in a way that he considers appropriate.”
The king said to Zadok the priest,“Are you a seer? Go back to the city in peace! Your son Ahimaaz and Abiathar’s son Jonathan may go with you and Abiathar.
Look, I will be waiting at the fords of the desert until word from you reaches me.”
So Zadok and Abiathar took the ark of God back to Jerusalem and remained there.
As David was going up the Mount of Olives, he was weeping as he went; his head was covered and his feet were bare. All the people who were with him also had their heads covered and were weeping as they went up.
Now David had been told,“Ahithophel has sided with the conspirators who are with Absalom. So David prayed,“Make the advice of Ahithophel foolish, O LORD.
When David reached the summit, where he used to worship God, Hushai the Arkite met him with his clothes torn and dirt on his head.
David said to him,“If you leave with me you will be a burden to me.
But you will be able to counter the advice of Ahithophel if you go back to the city and say to Absalom,‘I will be your servant, O king! Previously I was your father’s servant, and now I will be your servant.’
Zadok and Abiathar the priests will be there with you. Everything you hear in the king’s palace you must tell Zadok and Abiathar the priests.
Furthermore, their two sons are there with them, Zadok’s son Ahimaaz and Abiathar’s son Jonathan. You must send them to me with any information you hear.”
So David’s friend Hushai arrived in the city, just as Absalom was entering Jerusalem.
16
David Receives Gifts from Ziba When David had gone a short way beyond the summit, Ziba the servant of Mephibosheth was there to meet him. He had a couple of donkeys that were saddled, and on them were two hundred loaves of bread, a hundred raisin cakes, a hundred baskets of summer fruit, and a container of wine.
The king asked Ziba,“Why did you bring these things?” Ziba replied,“The donkeys are for the king’s family to ride on, the loaves of bread and the summer fruit are for the attendants to eat, and the wine is for those who get exhausted in the desert.”
The king asked,“Where is your master’s grandson?” Ziba replied to the king,“He remains in Jerusalem, for he said,‘Today the house of Israel will give back to me my grandfather’s kingdom.’”
The king said to Ziba,“Everything that was Mephibosheth’s now belongs to you.” Ziba replied,“I bow before you. May I find favor in your sight, my lord the king.”
Shimei Curses David and His Men Then King David reached Bahurim. There a man from Saul’s extended family named Shimei son of Gera came out, yelling curses as he approached.
He threw stones at David and all of King David’s servants, as well as all the people and the soldiers who were on his right and on his left.
As he yelled curses, Shimei said,“Leave! Leave! You man of bloodshed, you wicked man!
The LORD has punished you for all the spilled blood of the house of Saul, in whose place you rule. Now the LORD has given the kingdom into the hand of your son Absalom. Disaster has overtaken you, for you are a man of bloodshed!”
Then Abishai son of Zeruiah said to the king,“Why should this dead dog curse my lord the king? Let me go over and cut off his head!”
But the king said,“What do we have in common, you sons of Zeruiah? If he curses because the LORD has said to him,‘Curse David!’, who can say to him,‘Why have you done this?’”
Then David said to Abishai and to all his servants,“My own son, my very own flesh and blood, is trying to take my life. So also now this Benjaminite! Leave him alone so that he can curse, for the LORD has spoken to him.
Perhaps the LORD will notice my affliction and this day grant me good in place of his curse.”
So David and his men went on their way. But Shimei kept going along the side of the hill opposite him, yelling curses as he threw stones and dirt at them.
The king and all the people who were with him arrived exhausted at their destination, where David refreshed himself.
The Advice of Ahithophel Now when Absalom and all the men of Israel arrived in Jerusalem, Ahithophel was with him.
When David’s friend Hushai the Arkite came to Absalom, Hushai said to him,“Long live the king! Long live the king!”
Absalom said to Hushai,“Do you call this loyalty to your friend? Why didn’t you go with your friend?”
Hushai replied to Absalom,“No, I will be loyal to the one whom the LORD, these people, and all the men of Israel have chosen.
Moreover, whom should I serve? Should it not be his son? Just as I served your father, so I will serve you.”
Then Absalom said to Ahithophel,“Give us your advice. What should we do?”
Ahithophel replied to Absalom,“Sleep with your father’s concubines whom he left to care for the palace. All Israel will hear that you have made yourself repulsive to your father. Then your followers will be motivated to support you.”
So they pitched a tent for Absalom on the roof, and Absalom slept with his father’s concubines in the sight of all Israel.
In those days Ahithophel’s advice was considered as valuable as a prophetic revelation. Both David and Absalom highly regarded the advice of Ahithophel.
17
The Death of Ahithophel Ahithophel said to Absalom,“Let me pick out twelve thousand men. Then I will go and pursue David this very night.
When I catch up with him he will be exhausted and worn out. I will rout him, and the entire army that is with him will flee. I will kill only the king
and will bring the entire army back to you. In exchange for the life of the man you are seeking, you will get back everyone. The entire army will return unharmed.”
This seemed like a good idea to Absalom and to all the leaders of Israel.
But Absalom said,“Call for Hushai the Arkite, and let’s hear what he has to say.”
So Hushai came to Absalom. Absalom said to him,“Here is what Ahithophel has advised. Should we follow his advice? If not, what would you recommend?”
Hushai replied to Absalom,“Ahithophel’s advice is not sound this time.”
Hushai went on to say,“You know your father and his men– they are soldiers and are as dangerous as a bear out in the wild that has been robbed of her cubs. Your father is an experienced soldier; he will not stay overnight with the army.
At this very moment he is hiding out in one of the caves or in some other similar place. If it should turn out that he attacks our troops first, whoever hears about it will say,‘Absalom’s army has been slaughtered!’
If that happens even the bravest soldier– one who is lion-hearted– will virtually melt away. For all Israel knows that your father is a warrior and that those who are with him are brave.
My advice therefore is this: Let all Israel from Dan to Beer Sheba– in number like the sand by the sea!– be mustered to you, and you lead them personally into battle.
We will come against him wherever he happens to be found. We will descend on him like the dew falls on the ground. Neither he nor any of the men who are with him will be spared alive– not one of them!
If he regroups in a city, all Israel will take up ropes to that city and drag it down to the valley, so that not a single pebble will be left there!”
Then Absalom and all the men of Israel said,“The advice of Hushai the Arkite sounds better than the advice of Ahithophel.” Now the LORD had decided to frustrate the sound advice of Ahithophel, so that the LORD could bring disaster on Absalom.
Then Hushai reported to Zadok and Abiathar the priests,“Here is what Ahithophel has advised Absalom and the leaders of Israel to do, and here is what I have advised.
Now send word quickly to David and warn him,“Don’t spend the night at the fords of the wilderness tonight. Instead, be sure you cross over, or else the king and everyone who is with him may be overwhelmed.”
Now Jonathan and Ahimaaz were staying in En Rogel. A female servant would go and inform them, and they would then go and inform King David. It was not advisable for them to be seen going into the city.
But a young man saw them on one occasion and informed Absalom. So the two of them quickly departed and went to the house of a man in Bahurim. There was a well in his courtyard, and they got down in it.
His wife then took the covering and spread it over the top of the well and scattered some grain over it. No one was aware of what she had done.
When the servants of Absalom approached the woman at her home, they asked,“Where are Ahimaaz and Jonathan?” The woman replied to them,“They crossed over the stream.” Absalom’s men searched but did not find them, so they returned to Jerusalem.
After the men had left, Ahimaaz and Jonathan climbed out of the well. Then they left and informed King David. They advised David,“Get up and cross the stream quickly, for Ahithophel has devised a plan to catch you.”
So David and all the people who were with him got up and crossed the Jordan River. By dawn there was not one person left who had not crossed the Jordan.
When Ahithophel realized that his advice had not been followed, he saddled his donkey and returned to his house in his hometown. After setting his household in order, he hanged himself. So he died and was buried in the grave of his father.
Meanwhile David had gone to Mahanaim, while Absalom and all the men of Israel had crossed the Jordan River.
Absalom had made Amasa general in command of the army in place of Joab.(Now Amasa was the son of an Israelite man named Jether, who had married Abigail the daughter of Nahash and sister of Zeruiah, Joab’s mother.)
The army of Israel and Absalom camped in the land of Gilead.
When David came to Mahanaim, Shobi the son of Nahash from Rabbah of the Ammonites, Makir the son of Ammiel from Lo Debar, and Barzillai the Gileadite from Rogelim
brought bedding, basins, and pottery utensils. They also brought food for David and all who were with him, including wheat, barley, flour, roasted grain, beans, lentils,
honey, curds, flocks, and cheese. For they said,“The people are no doubt hungry, tired, and thirsty there in the desert.”
18
The Death of Absalom David assembled the army that was with him. He appointed leaders of thousands and leaders of hundreds.
David then sent out the army– a third under the leadership of Joab, a third under the leadership of Joab’s brother Abishai son of Zeruiah, and a third under the leadership of Ittai the Gittite. The king said to the troops,“I too will indeed march out with you.”
But the soldiers replied,“You should not do this! For if we should have to make a rapid retreat, they won’t be too concerned about us. Even if half of us should die, they won’t be too concerned about us. But you are like ten thousand of us! So it is better if you remain in the city for support.”
Then the king said to them,“I will do whatever seems best to you.”So the king stayed beside the city gate, while all the army marched out by hundreds and by thousands.
The king gave this order to Joab, Abishai, and Ittai:“For my sake deal gently with the young man Absalom.” Now the entire army was listening when the king gave all the leaders this order concerning Absalom.
Then the army marched out to the field to fight against Israel. The battle took place in the forest of Ephraim.
The army of Israel was defeated there by David’s men. The slaughter there was great that day– 20,000 soldiers were killed.
The battle there was spread out over the whole area, and the forest consumed more soldiers than the sword devoured that day.
Then Absalom happened to come across David’s men. Now as Absalom was riding on his mule, it went under the branches of a large oak tree. His head got caught in the oak and he was suspended in midair, while the mule he had been riding kept going.
When one of the men saw this, he reported it to Joab saying,“I saw Absalom hanging in an oak tree.”
Joab replied to the man who was telling him this,“What! You saw this? Why didn’t you strike him down right on the spot? I would have given you ten pieces of silver and a commemorative belt!”
The man replied to Joab,“Even if I were receiving a thousand pieces of silver, I would not strike the king’s son! In our very presence the king gave this order to you and Abishai and Ittai,‘Protect the young man Absalom for my sake.’
If I had acted at risk of my own life– and nothing is hidden from the king!– you would have abandoned me.”
Joab replied,“I will not wait around like this for you!” He took three spears in his hand and thrust them into the middle of Absalom while he was still alive in the middle of the oak tree.
Then ten soldiers who were Joab’s armor bearers struck Absalom and finished him off.
Then Joab blew the trumpet and the army turned back from chasing Israel, for Joab had called for the army to halt.
They took Absalom, threw him into a large pit in the forest, and stacked a huge pile of stones over him. In the meantime all the Israelite soldiers fled to their homes.
Prior to this Absalom had set up a monument and dedicated it to himself in the King’s Valley, reasoning“I have no son who will carry on my name.” He named the monument after himself, and to this day it is known as Absalom’s Memorial.
David Learns of Absalom’s Death Then Ahimaaz the son of Zadok said,“Let me run and give the king the good news that the LORD has vindicated him before his enemies.”
But Joab said to him,“You will not be a bearer of good news today. You will bear good news some other day, but not today, for the king’s son is dead.”
Then Joab said to the Cushite,“Go and tell the king what you have seen.” After bowing to Joab, the Cushite ran off.
Ahimaaz the son of Zadok again spoke to Joab,“Whatever happens, let me go after the Cushite.” But Joab said,“Why is it that you want to go, my son? You have no good news that will bring you a reward.”
But he said,“Whatever happens, I want to go!” So Joab said to him,“Then go!” So Ahimaaz ran by the way of the Jordan plain, and he passed the Cushite.
Now David was sitting between the inner and outer gates, and the watchman went up to the roof over the gate at the wall. When he looked, he saw a man running by himself.
So the watchman called out and informed the king. The king said,“If he is by himself, he brings good news.” The runner came ever closer.
Then the watchman saw another man running. The watchman called out to the gatekeeper,“There is another man running by himself.” The king said,“This one also is bringing good news.”
The watchman said,“It appears to me that the first runner is Ahimaaz son of Zadok.” The king said,“He is a good man, and he comes with good news.”
Then Ahimaaz called out and said to the king,“Greetings!” He bowed down before the king with his face toward the ground and said,“May the LORD your God be praised because he has defeated the men who opposed my lord the king!”
The king replied,“How is the young man Absalom?” Ahimaaz replied,“I saw a great deal of confusion when Joab was sending the king’s servant and me, your servant, but I don’t know what it was all about.”
The king said,“Turn aside and take your place here.” So he turned aside and waited.
Then the Cushite arrived and said,“May my lord the king now receive the good news! The LORD has vindicated you today and delivered you from the hand of all who have rebelled against you!”
The king asked the Cushite,“How is the young man Absalom?” The Cushite replied,“May the enemies of my lord the king and all who have plotted against you be like that young man!”
(19:1) The king then became very upset. He went up to the upper room over the gate and wept. As he went he said,“My son, Absalom! My son, my son, Absalom! If only I could have died in your place! Absalom, my son, my son!”
19
(19:2) Joab was told,“The king is weeping and mourning over Absalom.”
So the victory of that day was turned to mourning as far as all the people were concerned. For the people heard on that day,“The king is grieved over his son.”
That day the people stole away to go to the city the way people who are embarrassed steal away in fleeing from battle.
The king covered his face and cried out loudly,“My son, Absalom! Absalom, my son, my son!”
So Joab visited the king at his home. He said,“Today you have embarrassed all your servants who have saved your life this day, as well as the lives of your sons, your daughters, your wives, and your concubines.
You seem to love your enemies and hate your friends! For you have as much as declared today that leaders and servants don’t matter to you. I realize now that if Absalom were alive and all of us were dead today, it would be all right with you.
So get up now and go out and give some encouragement to your servants. For I swear by the LORD that if you don’t go out there, not a single man will stay here with you tonight! This disaster will be worse for you than any disaster that has overtaken you from your youth right to the present time!”
So the king got up and sat at the city gate. When all the people were informed that the king was sitting at the city gate, they all came before him.David Goes Back to JerusalemBut the Israelite soldiers had all fled to their own homes.
All the people throughout all the tribes of Israel were arguing among themselves saying,“The king delivered us from the hand of our enemies. He rescued us from the hand of the Philistines, but now he has fled from the land because of Absalom.
But Absalom, whom we anointed as our king, has died in battle. So now why do you hesitate to bring the king back?”
Then King David sent a message to Zadok and Abiathar the priests saying,“Tell the elders of Judah,‘Why should you delay any further in bringing the king back to his palace, when everything Israel is saying has come to the king’s attention.
You are my brothers– my very own flesh and blood! Why should you delay any further in bringing the king back?’
Say to Amasa,‘Are you not my flesh and blood? God will punish me severely, if from this time on you are not the commander of my army in place of Joab!’”
He won over the hearts of all the men of Judah as though they were one man. Then they sent word to the king saying,“Return, you and all your servants as well.”
So the king returned and came to the Jordan River. Now the people of Judah had come to Gilgal to meet the king and to help him cross the Jordan.
Shimei son of Gera the Benjaminite from Bahurim came down quickly with the men of Judah to meet King David.
There were a thousand men from Benjamin with him, along with Ziba the servant of Saul’s household, and with him his fifteen sons and twenty servants. They hurriedly crossed the Jordan within sight of the king.
They crossed at the ford in order to help the king’s household cross and to do whatever he thought appropriate.Now after he had crossed the Jordan, Shimei son of Gera threw himself down before the king.
He said to the king,“Don’t think badly of me, my lord, and don’t recall the sin of your servant on the day when you, my lord the king, left Jerusalem! Please don’t call it to mind!
For I, your servant, know that I sinned, and I have come today as the first of all the house of Joseph to come down to meet my lord the king.”
Abishai son of Zeruiah replied,“For this should not Shimei be put to death? After all, he cursed the LORD’s anointed!”
But David said,“What do we have in common, you sons of Zeruiah? You are like my enemy today! Should anyone be put to death in Israel today? Don’t I know that today I am king over Israel?”
The king said to Shimei,“You won’t die.” The king vowed an oath concerning this.
Now Mephibosheth, Saul’s grandson, came down to meet the king. From the day the king had left until the day he safely returned, Mephibosheth had not cared for his feet nor trimmed his mustache nor washed his clothes.
When he came from Jerusalem to meet the king, the king asked him,“Why didn’t you go with me, Mephibosheth?”
He replied,“My lord the king, my servant deceived me! I said,‘Let me get my donkey saddled so that I can ride on it and go with the king,’ for I am lame.
But my servant has slandered me to my lord the king. But my lord the king is like an angel of God. Do whatever seems appropriate to you.
After all, there was no one in the entire house of my grandfather who did not deserve death from my lord the king. But instead you allowed me to eat at your own table! What further claim do I have to ask the king for anything?”
Then the king replied to him,“Why should you continue speaking like this? You and Ziba will inherit the field together.”
Mephibosheth said to the king,“Let him have the whole thing! My lord the king has returned safely to his house!”
Now when Barzillai the Gileadite had come down from Rogelim, he crossed the Jordan with the king so he could send him on his way from there.
But Barzillai was very old– eighty years old, in fact– and he had taken care of the king when he stayed in Mahanaim, for he was a very rich man.
So the king said to Barzillai,“Cross over with me, and I will take care of you while you are with me in Jerusalem.”
Barzillai replied to the king,“How many days do I have left to my life, that I should go up with the king to Jerusalem?
I am presently eighty years old. Am I able to discern good and bad? Can I taste what I eat and drink? Am I still able to hear the voices of male and female singers? Why should I continue to be a burden to my lord the king?
I will cross the Jordan with the king and go a short distance. Why should the king reward me in this way?
Let me return so that I may die in my own city near the grave of my father and my mother. But look, here is your servant Kimham. Let him cross over with my lord the king. Do for him whatever seems appropriate to you.”
The king replied,“Kimham will cross over with me, and I will do for him whatever I deem appropriate. And whatever you choose, I will do for you.”
So all the people crossed the Jordan, as did the king. After the king had kissed him and blessed him, Barzillai returned to his home.
When the king crossed over to Gilgal, Kimham crossed over with him. Now all the soldiers of Judah along with half of the soldiers of Israel had helped the king cross over.
Then all the men of Israel began coming to the king. They asked the king,“Why did our brothers, the men of Judah, sneak the king away and help the king and his household cross the Jordan– and not only him but all of David’s men as well?”
All the men of Judah replied to the men of Israel,“Because the king is our close relative! Why are you so upset about this? Have we eaten at the king’s expense? Or have we misappropriated anything for our own use?”
The men of Israel replied to the men of Judah,“We have ten shares in the king, and we have a greater claim on David than you do! Why do you want to curse us? Weren’t we the first to suggest bringing back our king?” But the comments of the men of Judah were more severe than those of the men of Israel.
20
Sheba’s Rebellion Now a wicked man named Sheba son of Bicri, a Benjaminite, happened to be there. He blew the trumpet and said,“We have no share in David; we have no inheritance in this son of Jesse! Every man go home, O Israel!”
So all the men of Israel deserted David and followed Sheba son of Bicri. But the men of Judah stuck by their king all the way from the Jordan River to Jerusalem.
Then David went to his palace in Jerusalem. The king took the ten concubines he had left to care for the palace and placed them under confinement. Though he provided for their needs, he did not sleep with them. They remained under restriction until the day they died, living out the rest of their lives as widows.
Then the king said to Amasa,“Call the men of Judah together for me in three days, and you be present here with them too.”
So Amasa went out to call Judah together. But in doing so he took longer than the time that the king had allotted him.
Then David said to Abishai,“Now Sheba son of Bicri will cause greater disaster for us than Absalom did! Take your lord’s servants and pursue him. Otherwise he will secure fortified cities for himself and get away from us.”
So Joab’s men, accompanied by the Kerethites, the Pelethites, and all the warriors, left Jerusalem to pursue Sheba son of Bicri.
When they were near the big rock that is in Gibeon, Amasa came to them. Now Joab was dressed in military attire and had a dagger in its sheath belted to his waist. When he advanced, it fell out.
Joab said to Amasa,“How are you, my brother?” With his right hand Joab took hold of Amasa’s beard as if to greet him with a kiss.
Amasa did not protect himself from the knife in Joab’s other hand, and Joab stabbed him in the abdomen, causing Amasa’s intestines to spill out on the ground. There was no need to stab him again; the first blow was fatal. Then Joab and his brother Abishai pursued Sheba son of Bicri.
One of Joab’s soldiers who stood over Amasa said,“Whoever is for Joab and whoever is for David, follow Joab!”
Amasa was squirming in his own blood in the middle of the path, and this man had noticed that all the soldiers stopped. Having noticed that everyone who came across Amasa stopped, the man pulled him away from the path and into the field and threw a garment over him.
Once he had removed Amasa from the path, everyone followed Joab to pursue Sheba son of Bicri.
Sheba traveled through all the tribes of Israel to Abel of Beth Maacah and all the Berite region. When they had assembled, they too joined him.
So Joab’s men came and laid siege against him in Abel of Beth Maacah. They prepared a siege ramp outside the city which stood against its outer rampart. As all of Joab’s soldiers were trying to break through the wall so that it would collapse,
a wise woman called out from the city,“Listen up! Listen up! Tell Joab,‘Come near so that I may speak to you.’”
When he approached her, the woman asked,“Are you Joab?” He replied,“I am.” She said to him,“Listen to the words of your servant.” He said,“Go ahead. I’m listening.”
She said,“In the past they would always say,‘Let them inquire in Abel,’ and that is how they settled things.
I represent the peaceful and the faithful in Israel. You are attempting to destroy an important city in Israel. Why should you swallow up the LORD’s inheritance?”
Joab answered,“Get serious! I don’t want to swallow up or destroy anything!
That’s not the way things are. There is a man from the hill country of Ephraim named Sheba son of Bicri. He has rebelled against King David. Give me just this one man, and I will leave the city.” The woman said to Joab,“This very minute his head will be thrown over the wall to you!”
Then the woman went to all the people with her wise advice and they cut off Sheba’s head and threw it out to Joab. Joab blew the trumpet, and his men dispersed from the city, each going to his own home. Joab returned to the king in Jerusalem.
Now Joab was the general in command of all the army of Israel. Benaiah the son of Jehoiada was over the Kerethites and the Perethites.
Adoniram was supervisor of the work crews. Jehoshaphat son of Ahilud was the secretary.
Sheva was the scribe, and Zadok and Abiathar were the priests.
Ira the Jairite was David’s personal priest.
21
The Gibeonites Demand Revenge During David’s reign there was a famine for three consecutive years. So David inquired of the LORD. The LORD said,“It is because of Saul and his bloodstained family, because he murdered the Gibeonites.”
So the king summoned the Gibeonites and spoke with them.(Now the Gibeonites were not descendants of Israel; they were a remnant of the Amorites. The Israelites had made a promise to them, but Saul tried to kill them because of his zeal for the people of Israel and Judah.)
David said to the Gibeonites,“What can I do for you, and how can I make amends so that you will bless the LORD’s inheritance?”
The Gibeonites said to him,“We have no claim to silver or gold from Saul or from his family, nor would we be justified in putting to death anyone in Israel.” David asked,“What then are you asking me to do for you?”
They replied to the king,“As for this man who exterminated us and who schemed against us so that we were destroyed and left without status throughout all the borders of Israel–
let seven of his male descendants be turned over to us, and we will execute them before the LORD in Gibeah of Saul, who was the LORD’s chosen one.” The king replied,“I will turn them over.”
The king had mercy on Mephibosheth son of Jonathan, the son of Saul, in light of the LORD’s oath that had been taken between David and Jonathan son of Saul.
So the king took Armoni and Mephibosheth, the two sons of Aiah’s daughter Rizpah whom she had born to Saul, and the five sons of Saul’s daughter Merab whom she had born to Adriel the son of Barzillai the Meholathite.
He turned them over to the Gibeonites, and they executed them on a hill before the LORD. The seven of them died together; they were put to death during harvest time– during the first days of the beginning of the barley harvest.
Rizpah the daughter of Aiah took sackcloth and spread it out for herself on a rock. From the beginning of the harvest until the rain fell on them, she did not allow the birds of the air to feed on them by day, nor the wild animals by night.
When David was told what Rizpah daughter of Aiah, Saul’s concubine, had done,
he went and took the bones of Saul and of his son Jonathan from the leaders of Jabesh Gilead.(They had secretly taken them from the plaza at Beth Shan. It was there that Philistines publicly exposed their corpses after they had killed Saul at Gilboa.)
David brought the bones of Saul and of Jonathan his son from there; they also gathered up the bones of those who had been executed.
They buried the bones of Saul and his son Jonathan in the land of Benjamin at Zela in the grave of his father Kish. After they had done everything that the king had commanded, God responded to their prayers for the land.
Israel Engages in Various Battles with the Philistines Another battle was fought between the Philistines and Israel. So David went down with his soldiers and fought the Philistines. David became exhausted.
Now Ishbi-Benob, one of the descendants of Rapha, had a spear that weighed three hundred bronze shekels, and he was armed with a new weapon. He had said that he would kill David.
But Abishai the son of Zeruiah came to David’s aid, striking the Philistine down and killing him. Then David’s men took an oath saying,“You will not go out to battle with us again! You must not extinguish the lamp of Israel!”
Later there was another battle with the Philistines, this time in Gob. On that occasion Sibbekai the Hushathite killed Saph, who was one of the descendants of Rapha.
Yet another battle occurred with the Philistines in Gob. On that occasion Elhanan the son of Jair the Bethlehemite killed the brother of Goliath the Gittite, the shaft of whose spear was like a weaver’s beam.
Yet another battle occurred in Gath. On that occasion there was a large man who had six fingers on each hand and six toes on each foot, twenty-four in all! He too was a descendant of Rapha.
When he taunted Israel, Jonathan, the son of David’s brother Shimeah, killed him.
These four were the descendants of Rapha who lived in Gath; they were killed by David and his soldiers.
22
David Sings to the Lord David sang to the LORD the words of this song when the LORD rescued him from the power of all his enemies, including Saul.
He said:“The LORD is my high ridge, my stronghold, my deliverer.
My God is my rocky summit where I take shelter, my shield, the horn that saves me, my stronghold, my refuge, my savior. You save me from violence!
I called to the LORD, who is worthy of praise, and I was delivered from my enemies.
The waves of death engulfed me; the currents of chaos overwhelmed me.
The ropes of Sheol tightened around me; the snares of death trapped me.
In my distress I called to the LORD; I called to my God. From his heavenly temple he heard my voice; he listened to my cry for help.
The earth heaved and shook; the foundations of the sky trembled. They heaved because he was angry.
Smoke ascended from his nose; fire devoured as it came from his mouth; he hurled down fiery coals.
He made the sky sink as he descended; a thick cloud was under his feet.
He mounted a winged angel and flew; he glided on the wings of the wind.
He shrouded himself in darkness, in thick rain clouds.
From the brightness in front of him came coals of fire.
The LORD thundered from the sky; the Most High shouted loudly.
He shot arrows and scattered them, lightning and routed them.
The depths of the sea were exposed; the inner regions of the world were uncovered by the LORD’s battle cry, by the powerful breath from his nose.
He reached down from above and grabbed me; he pulled me from the surging water.
He rescued me from my strong enemy, from those who hate me, for they were too strong for me.
They confronted me in my day of calamity, but the LORD helped me.
He brought me out into a wide open place; he delivered me because he was pleased with me.
The LORD repaid me for my godly deeds; he rewarded my blameless behavior.
For I have obeyed the LORD’s commands; I have not rebelled against my God.
For I am aware of all his regulations, and I do not reject his rules.
I was blameless before him; I kept myself from sinning.
The LORD rewarded me for my godly deeds; he took notice of my blameless behavior.
You prove to be loyal to one who is faithful; you prove to be trustworthy to one who is innocent.
You prove to be reliable to one who is blameless, but you prove to be deceptive to one who is perverse.
You deliver oppressed people, but you watch the proud and bring them down.
Indeed, you are my lamp, LORD. The LORD illumines the darkness around me.
Indeed, with your help I can charge against an army; by my God’s power I can jump over a wall.
The one true God acts in a faithful manner; the LORD’s promise is reliable; he is a shield to all who take shelter in him.
Indeed, who is God besides the LORD? Who is a protector besides our God?
The one true God is my mighty refuge; he removes the obstacles in my way.
He gives me the agility of a deer; he enables me to negotiate the rugged terrain.
He trains my hands for battle; my arms can bend even the strongest bow.
You give me your protective shield; your willingness to help enables me to prevail.
You widen my path; my feet do not slip.
I chase my enemies and destroy them; I do not turn back until I wipe them out.
I wipe them out and beat them to death; they cannot get up; they fall at my feet.
You give me strength for battle; you make my foes kneel before me.
You make my enemies retreat; I destroy those who hate me.
They cry out, but there is no one to help them; they cry out to the LORD, but he does not answer them.
I grind them as fine as the dust of the ground; I crush them and stomp on them like clay in the streets.
You rescue me from a hostile army; you preserve me as a leader of nations; people over whom I had no authority are now my subjects.
Foreigners are powerless before me; when they hear of my exploits, they submit to me.
Foreigners lose their courage; they shake with fear as they leave their strongholds.
The LORD is alive! My protector is praiseworthy! The God who delivers me is exalted as king!
The one true God completely vindicates me; he makes nations submit to me.
He delivers me from my enemies; you snatch me away from those who attack me; you rescue me from violent men.
So I will give you thanks, O LORD, before the nations! I will sing praises to you.
He gives his king magnificent victories; he is faithful to his chosen ruler, to David and to his descendants forever!”
23
David’s Final Words These are the final words of David:“The oracle of David son of Jesse, the oracle of the man raised up as the ruler chosen by the God of Jacob, Israel’s beloved singer of songs:
The LORD’s Spirit spoke through me; his word was on my tongue.
The God of Israel spoke, the protector of Israel spoke to me. The one who rules fairly among men, the one who rules in the fear of God,
is like the light of morning when the sun comes up, a morning in which there are no clouds. He is like the brightness after rain that produces grass from the earth.
My dynasty is approved by God, for he has made a perpetual covenant with me, arranged in all its particulars and secured. He always delivers me, and brings all I desire to fruition.
But evil people are like thorns– all of them are tossed away, for they cannot be held in the hand.
The one who touches them must use an iron instrument or the wooden shaft of a spear. They are completely burned up right where they lie!”
David’s Warriors These are the names of David’s warriors:Josheb-Basshebeth, a Tahkemonite, was head of the officers. He killed eight hundred men with his spear in one battle.
Next in command was Eleazar son of Dodo, the son of Ahohi. He was one of the three warriors who were with David when they defied the Philistines who were assembled there for battle. When the men of Israel retreated,
he stood his ground and fought the Philistines until his hand grew so tired that it seemed stuck to his sword. The LORD gave a great victory on that day. When the army returned to him, the only thing left to do was to plunder the corpses.
Next in command was Shammah son of Agee the Hararite. When the Philistines assembled at Lehi, where there happened to be an area of a field that was full of lentils, the army retreated before the Philistines.
But he made a stand in the middle of that area. He defended it and defeated the Philistines; the LORD gave them a great victory.
At the time of the harvest three of the thirty leaders went down to David at the cave of Adullam. A band of Philistines was camped in the valley of Rephaim.
David was in the stronghold at the time, while a Philistine garrison was in Bethlehem.
David was thirsty and said,“How I wish someone would give me some water to drink from the cistern in Bethlehem near the gate!”
So the three elite warriors broke through the Philistine forces and drew some water from the cistern in Bethlehem near the gate. They carried it back to David, but he refused to drink it. He poured it out as a drink offering to the LORD
and said,“O LORD, I will not do this! It is equivalent to the blood of the men who risked their lives by going.” So he refused to drink it. Such were the exploits of the three elite warriors.
Abishai son of Zeruiah, the brother of Joab, was head of the three. He killed three hundred men with his spear and gained fame among the three.
From the three he was given honor and he became their officer, even though he was not one of the three.
Benaiah son of Jehoiada was a brave warrior from Kabzeel who performed great exploits. He struck down the two sons of Ariel of Moab. He also went down and killed a lion in a cistern on a snowy day.
He also killed an impressive-looking Egyptian. The Egyptian wielded a spear, while Benaiah attacked him with a club. He grabbed the spear out of the Egyptian’s hand and killed him with his own spear.
Such were the exploits of Benaiah son of Jehoiada, who gained fame among the three elite warriors.
He received honor from the thirty warriors, though he was not one of the three elite warriors. David put him in charge of his bodyguard.
Included with the thirty were the following: Asahel the brother of Joab, Elhanan son of Dodo from Bethlehem,
Shammah the Harodite, Elika the Harodite,
Helez the Paltite, Ira son of Ikkesh from Tekoa,
Abiezer the Anathothite, Mebunnai the Hushathite,
Zalmon the Ahohite, Maharai the Netophathite,
Heled son of Baanah the Netophathite, Ittai son of Ribai from Gibeah in Benjamin,
Benaiah the Pirathonite, Hiddai from the wadis of Gaash,
Abi-Albon the Arbathite, Azmaveth the Barhumite,
Eliahba the Shaalbonite, the sons of Jashen, Jonathan
son of Shammah the Hararite, Ahiam son of Sharar the Hararite,
Eliphelet son of Ahasbai the Maacathite, Eliam son of Ahithophel the Gilonite,
Hezrai the Carmelite, Paarai the Arbite,
Igal son of Nathan from Zobah, Bani the Gadite,
Zelek the Ammonite, Naharai the Beerothite(the armor-bearer of Joab son of Zeruiah),
Ira the Ithrite, Gareb the Ithrite
and Uriah the Hittite. Altogether there were thirty-seven.
24
David Displeases the Lord by Taking a Census The LORD’s anger again raged against Israel, and he incited David against them, saying,“Go count Israel and Judah.”
The king told Joab, the general in command of his army,“Go through all the tribes of Israel from Dan to Beer Sheba and muster the army, so I may know the size of the army.”
Joab replied to the king,“May the LORD your God make the army a hundred times larger right before the eyes of my lord the king! But why does my master the king want to do this?”
But the king’s edict stood, despite the objections of Joab and the leaders of the army. So Joab and the leaders of the army left the king’s presence in order to muster the Israelite army.
They crossed the Jordan and camped at Aroer, on the south side of the city, at the wadi of Gad, near Jazer.
Then they went on to Gilead and to the region of Tahtim Hodshi, coming to Dan Jaan and on around to Sidon.
Then they went to the fortress of Tyre and all the cities of the Hivites and the Canaanites. Then they went on to the Negev of Judah, to Beer Sheba.
They went through all the land and after nine months and twenty days came back to Jerusalem.
Joab reported the number of warriors to the king. In Israel there were 800,000 sword-wielding warriors, and in Judah there were 500,000 soldiers.
David felt guilty after he had numbered the army. David said to the LORD,“I have sinned greatly by doing this! Now, O LORD, please remove the guilt of your servant, for I have acted very foolishly.”
When David got up the next morning, the LORD’s message had already come to the prophet Gad, David’s seer:
“Go, tell David,‘This is what the LORD has said: I am offering you three forms of judgment. Pick one of them and I will carry it out against you.’”
Gad went to David and told him,“Shall seven years of famine come upon your land? Or shall you flee for three months from your enemy with him in hot pursuit? Or shall there be three days of plague in your land? Now decide what I should tell the one who sent me.”
David said to Gad,“I am very upset! I prefer that we be attacked by the LORD, for his mercy is great; I do not want to be attacked by men!”
So the LORD sent a plague through Israel from the morning until the completion of the appointed time. Seventy thousand men died from Dan to Beer Sheba.
When the angel extended his hand to destroy Jerusalem, the LORD relented from his judgment. He told the angel who was killing the people,“That’s enough! Stop now!”(Now the LORD’s angel was near the threshing floor of Araunah the Jebusite.)
When he saw the angel who was destroying the people, David said to the LORD,“Look, it is I who have sinned and done this evil thing! As for these sheep– what have they done? Attack me and my family.”
David Acquires a Threshing Floor and Constructs an Altar There So Gad went to David that day and told him,“Go up and build an altar for the LORD on the threshing floor of Araunah the Jebusite.”
So David went up as Gad instructed him to do, according to the LORD’s instructions.
When Araunah looked out and saw the king and his servants approaching him, he went out and bowed to the king with his face to the ground.
Araunah said,“Why has my lord the king come to his servant?” David replied,“To buy from you the threshing floor so I can build an altar for the LORD, so that the plague may be removed from the people.”
Araunah told David,“My lord the king may take whatever he wishes and offer it. Look! Here are oxen for burnt offerings, and threshing sledges and harnesses for wood.
I, the servant of my lord the king, give it all to the king!” Araunah also told the king,“May the LORD your God show you favor!”
But the king said to Araunah,“No, I insist on buying it from you! I will not offer to the LORD my God burnt sacrifices that cost me nothing.”So David bought the threshing floor and the oxen for fifty pieces of silver.
Then David built an altar for the LORD there and offered burnt sacrifices and peace offerings. And the LORD accepted prayers for the land, and the plague was removed from Israel.