- New Vietnamese Bible 2014
2 Cô-rinh-tô
Thư Thứ Hai Của Phao-lô Gửi Các Tín Hữu Tại CÔ-RINH-TÔ
2 Cô-rinh-tô
2Cô
Thư Thứ Hai Của Phao-lô
Gửi Các Tín Hữu Tại
CÔ-RINH-TÔ
Giới Thiệu
Phao-lô gửi thư này cho Hội Thánh Cô-rinh-tô khi mối liên hệ của ông và Hội Thánh tại đây gặp khó khăn. Một vài người trong Hội Thánh Cô-rinh-tô chống đối Phao-lô nhưng Phao-lô bày tỏ tấm lòng tha thiết muốn giải hòa và ông rất vui mừng khi thấy sự hòa giải được phục hồi.
Trong phần đầu của thư, Phao-lô bàn đến mối liên hệ của ông với Hội Thánh và lý do tại sao ông đã trả lời một cách nghiêm khắc đối với những sự nhục mạ và chống đối ông nhưng ông cũng vui mừng vì thấy sự ăn năn và hòa giải trong Hội Thánh. Phao-lô cũng kêu gọi Hội Thánh quyên góp để giúp đỡ tín hữu các Hội Thánh tại Giu-đê. Trong những chương cuối Phao-lô bênh vực chức Sứ Đồ của ông vì có một vài người trong Hội Thánh Cô-rinh-tô tự nâng mình lên hàng Sứ Đồ và cho rằng Phao-lô không phải là Sứ Đồ.
Bố Cục
1. Giới thiệu 1:1-11
2. Phao-lô và Hội Thánh tại Cô-rinh-tô 1:12–7:16
3. Sự quyên góp để giúp đỡ Hội Thánh Giu-đê 8:1–9:15
4. Phao-lô bênh vực chức Sứ Đồ của mình 10:1–13:10
5. Kết luận 13:11-13
Lời Chào
Tôi là Phao-lô, sứ đồ của Chúa Cứu Thế1:1 Nt: “Xristos”, Đấng được xức dầu Giê-su theo ý Đức Chúa Trời, cùng với Ti-mô-thê, một anh em chúng ta,
Kính gửi Hội Thánh Đức Chúa Trời tại thành Cô-rinh-tô cùng tất cả thánh đồ ở khắp vùng A-chai.1:1 Tên của một tỉnh trong đế quốc La-mã, lãnh thổ gồm phân nửa nước Hy-lạp, có thể gọi là Nam Hy-lạp
Nguyện xin Đức Chúa Trời là Cha chúng ta và Chúa Cứu Thế Giê-su ban ân sủng và bình an cho anh chị em.
Hy Vọng Và Cảm Tạ
Chúc tụng Đức Chúa Trời, Cha của Chúa Cứu Thế Giê-su chúng ta, là Cha thương xót và Đức Chúa Trời ban mọi niềm an ủi. Ngài luôn an ủi chúng ta trong mọi cơn hoạn nạn để chúng ta, nhờ sự an ủi đã nhận được từ Đức Chúa Trời, có thể an ủi những người khác trong mọi cơn hoạn nạn họ gặp. Như sự đau đớn của Chúa Cứu Thế tràn ngập trong đời sống chúng ta thể nào thì nhờ Chúa Cứu Thế niềm an ủi của chúng ta cũng dồi dào thể ấy. Khi chúng tôi chịu hoạn nạn cũng là để cho anh chị em được an ủi và giải cứu. Hoặc chúng tôi được an ủi, ấy là vì sự an ủi mà anh chị em kinh nghiệm khi kiên trì chịu đựng cùng những nỗi đau đớn chúng tôi đã chịu. Hy vọng của chúng tôi nơi anh chị em thật vững chắc. Vì chúng ta biết rằng như anh chị em đã chia sẻ sự đau đớn của chúng tôi thể nào thì anh chị em cũng dự phần trong niềm an ủi của chúng tôi thể ấy.
Vì, thưa anh chị em, chúng tôi muốn anh chị em biết rằng hoạn nạn đã xảy ra cho chúng tôi tại Tiểu-á thật nặng nề quá sức chịu đựng, đến nỗi chúng tôi không còn chút hy vọng sống sót nào nữa. Thật vậy, chúng tôi cảm thấy mình phải mang án tử hình để không còn cậy nơi chính mình, nhưng nương cậy Đức Chúa Trời là Đấng làm cho kẻ chết sống lại. Chính Ngài đã giải cứu chúng tôi khỏi hiểm họa chết chóc lớn như thế thì Ngài cũng sẽ giải cứu chúng tôi nữa. Chúng tôi hy vọng nơi Đức Chúa Trời rằng Ngài sẽ tiếp tục giải cứu chúng tôi, khi anh chị em hợp tác giúp đỡ chúng tôi bằng lời cầu thay, để nhờ lời cầu nguyện của nhiều người mà chúng tôi được ân tứ và nhiều người cũng cảm tạ Chúa vì chúng tôi.
Phao Lô Hoãn Chuyến Thăm
Điều hãnh diện cho chúng tôi là thế này, có lương tâm chúng tôi làm chứng rằng chúng tôi cư xử trong thế gian, nhất là đối với anh chị em với tấm lòng thánh khiết và chân thật của Đức Chúa Trời, không phải bằng sự khôn ngoan xác thịt nhưng bằng ân sủng của Đức Chúa Trời. Vì chúng tôi không viết cho anh chị em những gì mà anh chị em không thể đọc và hiểu được. Tôi hy vọng anh chị em sẽ hiểu thấu, như anh chị em đã hiểu một phần nào rằng anh chị em có thể hãnh diện về chúng tôi cũng như chúng tôi hãnh diện về anh chị em trong ngày của Chúa Giê-su chúng ta.
Tôi tin chắc rằng tôi muốn đến thăm anh chị em trước để anh chị em được vui mừng gấp bội. Tôi định ghé thăm anh chị em trên đường đi Ma-xê-đoan và khi về Giu-đê, tôi đến với anh chị em để anh chị em đưa tôi đi. Tôi dự định như thế, nào có phải vì nhẹ dạ đâu? Hay tôi quyết định theo xác thịt đến nỗi tôi lúc thì phải, phải, lúc thì không, không, sao?
Đức Chúa Trời là thành tín. Vì thế lời tôi nói với anh chị em không phải khi thì phải khi thì không đâu. Vì Con Đức Chúa Trời, là Chúa Cứu Thế Giê-su, Đấng mà chúng tôi, tức là tôi, Sin-vanh và Ti-mô-thê, đã truyền giảng cho anh chị em, không phải là Đấng vừa “phải” vừa “không” nhưng trong Ngài chỉ toàn là “phải.” Vì bất luận bao nhiêu lời hứa của Đức Chúa Trời đều thành tựu trong Ngài và cũng bởi Ngài mà chúng ta nói “a-men” tôn vinh Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời là Đấng thiết lập chúng tôi với anh chị em vững vàng trong Chúa Cứu Thế, cũng là Đấng xức dầu cho chúng tôi; Đấng đóng ấn sở hữu trên chúng tôi và ban Đức Thánh Linh trong lòng chúng tôi để bảo chứng.
Còn chính tôi, xin Đức Chúa Trời chứng giám cho linh hồn tôi; tôi không trở lại Cô-rinh-tô nữa là vì dung thứ anh chị em; chứ không phải muốn khống chế đức tin anh chị em vì đức tin anh chị em rất vững vàng, trái lại chúng tôi là người đồng lao với anh chị em để anh chị em được vui mừng.
Vì vậy tôi đã quyết định rằng tôi không trở lại cùng anh chị em để khiến anh chị em buồn phiền.2:1 Ctd: trong khi buồn phiền Vì nếu tôi làm cho anh chị em buồn phiền thì còn ai là người làm cho tôi vui nếu không phải là người mà tôi đã làm buồn lòng? Tôi đã viết cho anh chị em như thế để khi tôi đến, tôi không phải buồn vì chính những người đáng lẽ làm cho tôi vui. Tôi tin tưởng ở tất cả anh chị em rằng niềm vui của tôi cũng là niềm vui của tất cả anh chị em. Vì tôi đã viết cho anh chị em trong nỗi đau đớn, tấm lòng quặn thắt, nước mắt đầm đìa, không phải để làm anh chị em buồn phiền, trái lại để anh chị em biết rõ tình yêu thương sâu đậm tôi dành cho anh chị em.
Tha Thứ Kẻ Phạm Tội
Nếu người nào đã gây ra điều buồn phiền, không phải chỉ làm buồn phiền tôi mà thôi, tôi không có ý nghiêm khắc quá đâu, nhưng đã làm buồn phiền tất cả anh chị em phần nào. Kẻ ấy đã bị đa số anh chị em trừng phạt, như thế đủ rồi. Vậy, anh chị em nên tha thứ và an ủi kẻo người ấy bị sự buồn rầu quá lớn quật ngã. Nên tôi xin anh chị em hãy xác nhận tình yêu thương đối với người ấy. Vì lý do này tôi viết cho anh chị em để thử xem anh chị em có vâng lời trong mọi việc không. Nhưng anh chị em tha thứ ai điều gì, tôi cũng tha thứ và khi tôi đã tha thứ, nếu có điều gì để tha thứ, thì tôi vì anh chị em mà tha thứ trước mặt Chúa Cứu Thế; để chúng ta không bị Sa-tan lợi dụng vì chúng ta không lạ gì mưu chước của nó.
Phao-lô Tại Trô-ách
Khi tôi đến thành Trô-ách để truyền giảng Phúc Âm của Chúa Cứu Thế, dù Chúa đã mở cho tôi một cánh cửa tại đó. Tôi không an tâm được vì chưa tìm gặp Tích, một anh em tôi tại đó, nên tôi từ giã họ đi qua xứ Ma-xê-đoan.
Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài luôn luôn dẫn đầu chúng tôi trong cuộc diễn hành chiến thắng trong Chúa Cứu Thế và dùng chúng tôi để tỏa hương thơm, tức là sự hiểu biết về Ngài ra khắp nơi. Vì chúng tôi là hương thơm của Chúa Cứu Thế trước mặt Đức Chúa Trời giữa những người được cứu rỗi; còn giữa những người hư mất, đối với họ chúng tôi là tử khí đưa đến sự chết; đối với những người kia chúng tôi là sinh khí đưa đến sự sống. Nếu thế, ai là người xứng đáng cho những việc này? Vì chúng tôi không bán rẻ Lời Đức Chúa Trời như nhiều người khác, nhưng với lòng thành thật, được Đức Chúa Trời sai đi; trước sự hiện diện của Đức Chúa Trời chúng tôi truyền giảng Lời Ngài trong Chúa Cứu Thế.
Giao Ước Mới
Có phải chúng tôi lại bắt đầu tự đề cao sao? Hay như những người khác, chúng tôi cần thư giới thiệu tới anh chị em hay từ anh chị em chăng? Chính anh chị em là thư của chúng tôi, đã viết trong lòng chúng tôi, được mọi người đều biết và đọc. Anh chị em đã chứng tỏ rằng anh chị em là bức thư của Chúa Cứu Thế do chức vụ chúng tôi soạn thảo, không phải viết bằng mực nhưng bằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời hằng sống, không phải viết trên tảng đá nhưng trong lòng người.
Nhờ Chúa Cứu Thế chúng tôi tin tưởng như vậy trước mặt Đức Chúa Trời. Không phải tự chúng tôi có khả năng để người ta thừa nhận rằng một việc gì như thế do chúng tôi mà ra, trái lại khả năng của chúng tôi do Đức Chúa Trời ban. Đấng đã ban cho chúng tôi khả năng phục vụ giao ước mới, không phải giao ước bằng chữ viết nhưng giao ước Thánh Linh. Vì chữ viết thì giết chết nhưng Thánh Linh ban sự sống.
Nếu chức vụ của sự chết, ghi khắc bằng chữ trên bảng đá còn được vinh quang đến nỗi người Y-sơ-ra-ên không thể nhìn thẳng vào mặt Môi-se vì mặt ông sáng lòa hào quang, dù hào quang ấy chóng tàn phai. Huống gì chức vụ của Đức Thánh Linh lại không vinh quang hơn nhiều sao? Vì nếu chức vụ kết án mà vinh quang như thế thì chức vụ đem lại công chính còn vinh quang hơn biết bao! Thật vậy, trong trường hợp này chức vụ cũ đã được vinh quang sẽ không còn vinh quang nữa so với sự vinh quang vô hạn. Vì nếu cái sẽ tàn phai đi còn được vinh quang như thế huống gì cái tồn tại mãi mãi sẽ được vinh quang nhiều hơn biết bao!
Vì có niềm hy vọng đó, chúng tôi rất mạnh dạn.
Cái Màn Phủ Trên Cựu Ước
Chúng ta không như Môi-se lấy màn che mặt để dân Y-sơ-ra-ên khỏi nhìn thấy sự kết thúc của hào quang chóng tàn. Nhưng tâm trí họ vẫn tối tăm, mãi đến ngày nay khi họ đọc Cựu Ước tấm màn ấy vẫn còn chưa được cất đi, vì chỉ trong Chúa Cứu Thế tấm màn ấy mới được cất đi. Thật vậy, cho đến nay khi họ đọc Kinh Luật của Môi-se, tấm màn ấy vẫn còn che trên lòng họ. Nhưng nếu họ quay về với Chúa, tấm màn ấy mới được cất đi. Chúa là Thánh Linh, Thánh Linh của Chúa ở đâu, ở đó có tự do. Và tất cả chúng ta, với mặt trần không bị màn che, đều phản chiếu vinh quang của Chúa và được biến đổi theo hình ảnh Ngài từ vinh quang này đến vinh quang khác nhờ Chúa là Thánh Linh.
Kho Tàng Trong Bình Đất
Vì vậy, khi lãnh chức vụ này, chúng tôi được ơn Chúa thương nên không nản lòng. Hơn nữa chúng tôi từ khước những điều giấu giếm đáng hổ thẹn, không hành động xảo quyệt, không giả mạo lời Đức Chúa Trời, trái lại trong khi công khai trình bày chân lý, chúng tôi được lương tâm mọi người ca ngợi trước mặt Đức Chúa Trời. Nhưng nếu Phúc Âm của chúng tôi vẫn bị che khuất thì chỉ bị che khuất đối với những kẻ hư mất là những người vô tín mà thần đời này đã làm mờ tối tâm trí để họ không thấy ánh sáng Phúc Âm tỏa vinh quang của Chúa Cứu Thế, chính Ngài là hình ảnh của Đức Chúa Trời. Vì chúng tôi không truyền giảng về chúng tôi nhưng về Chúa Cứu Thế Giê-su, tức là Chúa Tể, còn chúng tôi vì cớ Đức Giê-su mà làm tôi tớ cho anh chị em. Vì Đức Chúa Trời Đấng đã ra lệnh cho ánh sáng chiếu ra từ nơi tối tăm, cũng là Đấng đã soi sáng tấm lòng chúng tôi để đem đến cho chúng tôi ánh sáng hiểu biết về vinh quang của Đức Chúa Trời nơi mặt Chúa Cứu Thế Giê-su.
Chúng tôi chứa đựng bảo vật này trong những bình đất để bày tỏ quyền năng vô hạn đến bởi Đức Chúa Trời, chứ không phải từ chúng tôi. Chúng tôi bị chèn ép đủ điều nhưng vẫn không bị đè bẹp, chúng tôi có bối rối nhưng không bao giờ tuyệt vọng, Chúng tôi bị bắt bớ nhưng không bị bỏ rơi, chúng tôi bị đánh ngã nhưng không bị hủy diệt, Chúng tôi luôn luôn mang sự chết của Đức Giê-su trong thân thể mình để sự sống của Đức Giê-su cũng được thể hiện trong thân thể chúng tôi. Vì tuy vẫn sống, nhưng vì cớ Đức Giê-su chúng tôi luôn luôn bị đưa vào chỗ chết để sự sống của Đức Giê-su được thể hiện trong thân xác hay chết của chúng tôi. Điều này có nghĩa là sự chết hành động trong chúng tôi nhưng sự sống hành động trong anh chị em. Và chúng tôi có cùng một tinh thần đức tin như Kinh Thánh chép: “Ta đã tin vì thế ta nói ra.” Chúng tôi cũng tin vì thế chúng tôi cũng nói ra. Chúng tôi biết rằng Đấng đã khiến Đức Giê-su sống lại cũng sẽ khiến chúng tôi sống lại với Đức Giê-su và đặt chúng tôi cùng anh chị em đứng trước mặt Ngài. Tất cả mọi điều ấy đều được thực hiện vì cớ anh chị em để khi ân sủng gia tăng cho nhiều người hơn thì càng có nhiều người cảm tạ Chúa hơn, để đem lại vinh quang cho Đức Chúa Trời.
Sống Bởi Đức Tin
Cho nên chúng tôi không nản lòng, trái lại dầu con người bên ngoài của chúng tôi bị suy tàn, nhưng con người bên trong chúng tôi cứ đổi mới mỗi ngày. Vì hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng tôi đem lại cho chúng tôi vinh quang vô hạn đời đời không gì sánh được. Vì chúng tôi không chú tâm vào những sự vật hữu hình, nhưng vào những sự vật vô hình vì sự vật hữu hình chỉ là tạm thời, còn sự vật vô hình mới là vĩnh cửu.
Vì chúng ta biết rằng nếu nhà dưới đất của chúng ta, tức lều này, bị hủy diệt, chúng ta còn có nhà vĩnh cửu ở trên trời là nhà do Đức Chúa Trời xây dựng chứ không phải do loài người làm ra. Thật vậy, chúng ta than thở trong nhà này, mong ước mặc lấy nhà trên trời. Khi đã mặc lấy thì không bị trần truồng. Còn sống trong trại tạm trú bao lâu, chúng ta còn than thở não nề, không phải vì chúng ta muốn lột bỏ nó nhưng muốn mặc thêm vào để cái chết bị sự sống nuốt đi. Đấng đã chuẩn bị điều này cho chúng ta chính là Đức Chúa Trời, Ngài cũng ban Đức Thánh Linh cho chúng ta làm bảo chứng.
Vì thế, chúng ta luôn luôn tin tưởng và biết rằng khi nào còn sống trong nhà của thân xác thì chúng ta xa cách Chúa. Vì chúng ta sống bởi đức tin, chứ không phải bởi điều mắt thấy. Chúng ta tin tưởng và mong ước rời khỏi thân xác để về nhà với Chúa thì tốt hơn. Như thế, dù còn trong thân xác hay lìa khỏi thân xác, mục đích của chúng ta là sống đẹp lòng Chúa. Vì tất cả chúng ta đều phải ra trước tòa án Chúa Cứu Thế để mỗi người sẽ nhận phần của mình, tùy theo những điều thiện, điều ác mình đã làm khi còn ở trong thân xác.
Chức Vụ Giải Hòa
Vậy, vì biết thế nào là kính sợ Chúa, chúng tôi thuyết phục người ta, còn Chúa thì biết rõ chúng tôi và tôi hy vọng anh chị em cũng biết rõ chúng tôi trong lương tâm mình. Chúng tôi cũng không tự đề cao mình với anh chị em đâu, nhưng tạo cho anh chị em cơ hội để hãnh diện về chúng tôi, để có thể đối đáp với những kẻ chỉ khoe khoang về bề ngoài chứ không phải trong lòng. Vì nếu chúng tôi cuồng trí, ấy là vì Chúa, nếu chúng tôi tỉnh táo, ấy là vì anh chị em. Vì tình yêu của Chúa Cứu Thế ép buộc chúng tôi, chúng tôi xét rằng: Một Người đã chết thay cho mọi người thì mọi người đều đã chết; Ngài đã chết cho mọi người để những kẻ sống không sống cho chính mình nữa nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình.
Vì vậy, từ nay chúng tôi không đánh giá một người nào theo quan điểm phàm tục nữa; dù trước kia chúng tôi đã đánh giá Chúa Cứu Thế theo quan điểm phàm tục nhưng nay chúng tôi không còn đánh giá như thế nữa. Vì vậy nếu ai ở trong Chúa Cứu Thế, người ấy là một sinh vật mới; những sự cũ đã qua đi, kìa mọi sự đều trở nên mới. Mọi việc này đều do Đức Chúa Trời thực hiện, Ngài là Đấng đã nhờ Chúa Cứu Thế hòa giải với chúng ta và ban cho chúng tôi chức vụ hòa giải. Thật vậy, Đức Chúa Trời đã giải hòa với nhân loại trong Chúa Cứu Thế; không còn kể những vi phạm của loài người nữa và giao cho chúng ta sứ điệp giải hòa. Vậy chúng tôi là đại sứ của Chúa Cứu Thế, như thể Đức Chúa Trời nhờ chúng tôi mà khuyên bảo. Nhân danh Chúa Cứu Thế chúng tôi van nài anh chị em hãy hòa giải với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã làm cho Chúa Cứu Thế, Đấng vốn chẳng biết tội lỗi, trở nên tội lỗi vì chúng ta để nhờ ở trong Chúa Cứu Thế chúng ta trở nên công chính trong Đức Chúa Trời.
Vốn là những người cộng tác với Chúa, chúng tôi khuyên nài anh chị em chớ nhận lãnh ân sủng Đức Chúa Trời một cách vô ích. Vì Ngài phán:
“Ta đã nhận lời con trong thời thuận tiện,
Ta đã phù hộ con trong ngày cứu rỗi.
Kìa, hiện nay là thời thuận tiện,
Kìa, hiện nay là ngày cứu rỗi!”6:2 Isa 49:8
Chúng tôi không gây cho ai vấp ngã để chức vụ khỏi bị người ta chỉ trích. Trái lại, trong mọi sự chúng tôi chứng tỏ mình là tôi tớ Đức Chúa Trời. Chúng tôi hết sức kiên trì, chịu hoạn nạn, bị thiếu thốn, khổ não, bị đánh đập, giam cầm, quấy rối, làm việc nhọc nhằn, thao thức mất ngủ, nhịn ăn nhịn uống; trong sự thanh khiết, trong hiểu biết, trong kiên nhẫn, nhân từ, trong Đức Thánh Linh, trong tình thương không giả dối, trong lời nói chân thật, trong năng lực của Đức Chúa Trời; chúng tôi dùng vũ khí công chính trong lúc tiến công lẫn phòng thủ; khi vinh lẫn khi nhục, khi được tiếng khen hay bị chê bai. Chúng tôi bị coi như kẻ lừa dối nhưng là người thành thật, bị coi như người xa lạ nhưng là quen biết cả, bị coi như đang chết mà chúng tôi vẫn sống, dù bị hình phạt nhưng không mất mạng; thấy như đau khổ nhưng luôn luôn vui mừng, thấy như nghèo ngặt nhưng làm cho nhiều người giàu có, thấy như không có gì nhưng lại đầy đủ mọi sự.
Thưa anh chị em tại Cô-rinh-tô, chúng tôi nói với anh chị em một cách thẳng thắn, lòng chúng tôi rộng mở đối với anh chị em. Chúng tôi không hẹp hòi đối với anh chị em, nhưng chính lòng anh chị em hẹp hòi. Hãy đền đáp chúng tôi xứng đáng, tôi nói với anh chị em như nói với con cái, cũng hãy mở rộng lòng anh chị em.
Đền Thờ Đức Chúa Trời
Đừng mang ách chung với người không tin. Vì công chính với gian ác có thể nào chung phần được không? Hay ánh sáng và bóng tối có thể nào liên hợp được không? Chúa Cứu Thế hòa hợp với quỷ vương sao được? Hay người tin có chung phần gì với kẻ không tin? Đền thờ Đức Chúa Trời có thể chứa thần tượng được không? Vì chúng ta là đền thờ của Đức Chúa Trời hằng sống như Đức Chúa Trời đã phán:
“Ta sẽ ở và đi lại giữa họ
Ta sẽ là Đức Chúa Trời của họ
Và họ sẽ là dân Ta.”6:16 Giê 32:38
Vì thế Chúa phán:
“Hãy ra khỏi giữa vòng chúng nó,
Hãy phân rẽ khỏi họ,
Chớ động đến đồ ô uế,
Thì Ta sẽ tiếp nhận các con6:17 Isa 52:11
Ta sẽ là Cha các con
Và các con sẽ là con trai, con gái Ta,
Chúa Toàn Năng phán vậy.”6:18 Isa 43:6
Anh chị em yêu dấu, vì chúng ta có những lời hứa như thế, hãy thanh tẩy chính mình cho sạch những điều ô uế về phần thân thể lẫn tâm linh, hãy hoàn thành sự thánh hóa trong niềm kính sợ Đức Chúa Trời.
Phao-lô Vui Mừng
Hãy mở rộng lòng anh chị em cho chúng tôi. Chúng tôi không đối xử bất công với ai, không làm hại ai, không lừa gạt ai. Tôi nói như thế không phải kết án anh chị em vì tôi đã nói rằng anh chị em ở trong lòng chúng tôi đến nỗi chúng ta cùng sống chết với nhau. Tôi rất tin tưởng nơi anh chị em và hãnh diện về anh chị em; tôi vẫn được đầy sự an ủi, tràn ngập niềm vui ngay giữa mọi cơn hoạn nạn.
Vì khi đến Ma-xê-đoan, thể xác chúng tôi không được nghỉ ngơi chút nào, lại còn khốn khổ đủ điều, bên ngoài thì tranh đấu, bên trong thì lo sợ. Nhưng Đức Chúa Trời, Đấng vẫn an ủi kẻ nản lòng, đã an ủi chúng tôi bằng cách đưa Tích đến thăm chúng tôi. Chúng tôi được an ủi không những chỉ vì sự thăm viếng của Tích nhưng cũng vì người được anh chị em an ủi. Tích cho chúng tôi biết lòng anh chị em mong đợi, khóc lóc và sốt sắng đối với tôi, nên tôi càng vui mừng hơn.
Tôi không còn hối tiếc vì bức thư của tôi đã làm anh chị em buồn rầu, dù lúc ấy tôi đã hối tiếc, vì tôi biết bức thư ấy chỉ làm anh chị em buồn rầu ít lâu thôi. Nay tôi vui mừng, không phải mừng vì đã làm anh chị em buồn nhưng vì sự buồn rầu ấy đã giúp anh chị em hối cải. Vì anh chị em đã buồn rầu theo ý Đức Chúa Trời, như thế chúng tôi đã không làm hại gì cho anh chị em. Vì sự buồn rầu theo ý Đức Chúa Trời đem lại hối cải để được cứu rỗi, đó là điều không cần hối tiếc. Nhưng sự buồn rầu theo thế gian đem lại sự chết. Vậy, anh chị em hãy xem, sự buồn rầu theo ý Đức Chúa Trời đã sinh ra trong anh chị em tấm lòng tha thiết là dường nào. Lại thêm sự cố gắng thanh minh, ân hận, sợ sệt, mong đợi, nhiệt thành, trách phạt. Về mọi mặt, anh chị em đã chứng tỏ mình trong sạch trong vấn đề ấy.
Thế thì dù tôi viết cho anh chị em, tôi không viết vì cớ người làm điều quấy cũng không phải viết vì cớ người bị xúc phạm nhưng để chứng tỏ lòng nhiệt thành của anh chị em đối với chúng tôi trước mặt Chúa. Nhờ thế chúng tôi được an ủi.
Ngoài sự an ủi ấy, chúng tôi lại càng vui mừng hơn vì Tích được vui vẻ, nhờ tất cả anh chị em đã giúp cho tâm linh người được bình an. Nếu tôi đã khoe với Tích điều gì về anh chị em thì tôi cũng không phải hổ thẹn. Trái lại, cũng như tất cả những điều chúng tôi nói với anh chị em đều thật, nên lời khoe của chúng tôi về anh chị em với Tích cũng chân thật. Lòng quý mến của người đối với anh chị em càng gia tăng bội phần khi người nhớ lại thế nào tất cả anh chị em đã vâng lời, đã kính cẩn run sợ đón tiếp người. Tôi vui mừng vì có thể hoàn toàn tín nhiệm anh chị em.
Sự Dâng Hiến Rộng Rãi
Thưa anh chị em, chúng tôi muốn anh chị em biết về ân sủng Đức Chúa Trời đã ban cho các Hội Thánh tại Ma-xê-đoan. Vì trong khi bị hoạn nạn thử thách ngặt nghèo thì lòng họ đầy tràn vui mừng và lúc họ nghèo khổ cùng cực thì tấm lòng giàu có rộng rãi càng dư dật. Tôi xin làm chứng, không những họ đã tự nguyện quyên góp theo khả năng, nhưng còn vượt quá khả năng nữa. Họ tha thiết nài nỉ chúng tôi làm ơn cho họ dự phần cứu trợ các thánh đồ. Đó là điều vượt quá điều chúng tôi mong mỏi, trước hết họ đã dâng hiến chính mình cho Chúa và cũng cho chúng tôi theo ý muốn Đức Chúa Trời. Vậy, nên chúng tôi khuyên Tích hãy hoàn thành công việc ân phúc này giữa anh chị em như người đã khởi sự từ trước.
Thế thì, như anh chị em đều trổi hơn trong mọi sự: Trong đức tin, lời nói, kiến thức, nhiệt thành mọi mặt và lòng yêu thương chúng tôi, thì cũng hãy làm trổi hơn trong việc ân phúc này.
Tôi nói như thế, không có ý ra lệnh cho anh chị em nhưng chỉ muốn nêu lên sự nhiệt thành của những người khác để chứng tỏ lòng yêu thương của anh chị em là chân thật. Anh chị em biết ân huệ của Chúa Cứu Thế Giê-su, Chúa chúng ta, Ngài vốn giàu sang, nhưng vì anh chị em tự làm nên nghèo khổ để bởi sự nghèo khổ của Ngài anh chị em được trở nên giàu sang.
Về vấn đề này tôi xin góp ý: Tốt nhất anh chị em hãy hoàn tất điều mà từ năm ngoái anh chị em không những chỉ khởi sự làm nhưng cũng mong muốn làm cho xong nữa. Bây giờ hãy hoàn tất công việc ấy đi như anh chị em vẫn tha thiết mong muốn, hãy hoàn tất việc ấy theo khả năng anh chị em. Nếu anh chị em sẵn lòng thì những gì mình có đều được chấp nhận, những gì mình không có thì không kể.
Tôi không có ý muốn để những người khác được thong thả còn anh chị em lại bị cơ cực, nhưng tôi muốn có sự quân bình.
Hiện tại anh chị em đang dư dật thì giúp đỡ cho họ trong lúc túng thiếu; để khi được dư dật họ sẽ giúp đỡ anh chị em khi anh chị em bị túng thiếu. Như vậy là bằng nhau. Như có lời chép rằng:
“Kẻ thu nhiều cũng không thừa,
Người thu ít cũng chẳng thiếu!”8:15 Xuất 16:18
Tích Và Các Bạn Đồng Hành
Tạ ơn Đức Chúa Trời đã ban cho Tích cũng có cùng một lòng nhiệt thành đối với anh chị em. Người không những nhận lời kêu gọi của chúng tôi nhưng cũng sốt sắng tự ý đến thăm anh chị em. Chúng tôi cử một anh em cùng đi với người, người này được các Hội Thánh ca ngợi về chức vụ truyền giảng Phúc Âm. Hơn thế nữa, Tích cũng được các Hội Thánh chọn làm bạn đồng hành với chúng tôi trong việc ân phúc này mà chúng tôi đang thi hành để tôn vinh Chúa và bày tỏ lòng nhiệt thành của chúng tôi. Chúng tôi cẩn thận như thế để không ai có thể chỉ trích về việc quyên góp lớn lao ấy. Vì chúng tôi muốn làm điều tốt đẹp không những chỉ trước mặt Chúa nhưng cũng trước mặt loài người nữa.
Chúng tôi cũng cử một anh em đi với họ; anh này vẫn chứng tỏ rất hăng hái trong nhiều công tác, nay vì rất tín nhiệm anh chị em nên lại càng hăng hái hơn.
Về Tích, người là bạn đồng lao của tôi và là người cùng làm việc cho anh chị em. Về các anh em kia, họ là sứ giả của các Hội Thánh, là vinh quang của Chúa Cứu Thế. Vậy, trước mặt các Hội Thánh, anh chị em hãy chứng tỏ lòng yêu thương mình cũng như xác nhận niềm hãnh diện của chúng tôi về anh chị em.
Việc Cứu Trợ Các Tín Hữu
Còn về việc cứu trợ các thánh đồ thì tôi không cần phải viết cho anh chị em nữa. Vì tôi biết nhiệt tâm của anh chị em như tôi vẫn khoe với các tín hữu ở Ma-xê-đoan rằng anh chị em tại A-chai đã chuẩn bị từ năm ngoái và lòng hăng hái của anh chị em đã khích động rất nhiều anh chị em khác. Nhưng tôi đã gửi mấy anh em này đến để những lời chúng tôi khen ngợi anh chị em trong vấn đề này không phải là những lời khen rỗng tuếch và để anh chị em chuẩn bị sẵn sàng như tôi đã nói. Kẻo khi các anh em từ Ma-xê-đoan cùng tôi đến lại thấy anh chị em chưa sẵn sàng thì chúng tôi, ấy là chưa kể đến anh chị em nữa, đều sẽ bị hổ thẹn vì tôi đã tín nhiệm anh chị em. Vì vậy, tôi nghĩ cần phải nhờ các anh em kia đến với anh chị em trước chúng tôi để chuẩn bị sẵn sàng công việc từ thiện mà anh chị em đã hứa. Như thế món quà lạc quyên sẽ sẵn sàng do từ tâm chứ không phải bị ép buộc.
Anh chị em nên nhớ điều này, hễ ai gieo ít thì gặt ít, ai gieo nhiều thì gặt nhiều. Mỗi người nên quyên giúp tùy lòng đã định, không phải vì miễn cưỡng hay bị ép buộc. Vì Đức Chúa Trời yêu người hiến tặng một cách vui lòng. Đức Chúa Trời có thể ban cho anh chị em mọi ân phúc dồi dào để anh chị em luôn luôn được đầy đủ trong mọi sự lại còn dư dật để làm mọi việc lành, như Kinh Thánh chép:
“Ngài đã ban phát rộng rãi,
Ngài ban cho kẻ nghèo khó.
Sự công chính của Ngài tồn tại đời đời.”9:9 Thi 112:9
Đấng đã cung cấp hạt giống dồi dào cho người gieo và bánh làm thực phẩm, cũng sẽ cung cấp và gia tăng hạt giống của anh chị em. Ngài cũng sẽ làm cho hoa quả công chính của anh chị em sinh sôi nẩy nở thêm nhiều. Anh chị em được giàu có về mọi mặt để làm mọi việc từ thiện rộng rãi qua chúng tôi, nhờ thế mà nhiều người tạ ơn Đức Chúa Trời.
Vì công cuộc cứu trợ này không những đáp ứng sự thiếu thốn của các thánh đồ nhưng cũng đem lại nhiều lời cảm tạ Đức Chúa Trời. Nhờ bằng chứng của công việc này, người ta tôn vinh Đức Chúa Trời vì anh chị em đã vâng phục trong việc xưng nhận Phúc Âm của Chúa Cứu Thế và trong việc rộng lượng chia sẻ với họ cũng như với tất cả mọi người. Và trong khi mong chờ anh chị em họ sẽ cầu nguyện cho anh chị em vì ân sủng tuyệt hảo Đức Chúa Trời đã ban cho anh chị em. Cảm tạ Đức Chúa Trời vì tặng phẩm không sao tả xiết của Ngài.
Phao-lô Bênh Vực Chức Vụ Mình
Nhờ đức nhu mì và nhân từ của Chúa Cứu Thế, tôi, Phao-lô, nài khuyên anh chị em. Tôi là người mềm mỏng khi ở trước mặt anh chị em nhưng lúc vắng mặt lại rất cứng rắn đối với anh chị em. Đến khi có mặt, xin anh chị em đừng để tôi bạo dạn dùng biện pháp mạnh mà đối xử với những người cho rằng chúng tôi sống theo xác thịt. Vì dù sống trong xác thịt, chúng tôi không chiến đấu theo xác thịt đâu. Vì vũ khí chiến đấu của chúng tôi không phải là loại vũ khí xác thịt nhưng là quyền năng Đức Chúa Trời để phá hủy các thành lũy, đánh đổ các lý luận, và mọi sự kiêu căng nghịch với sự hiểu biết về Đức Chúa Trời, chúng tôi cũng bắt mọi tư tưởng phải vâng phục Chúa Cứu Thế. Và khi anh chị em đã hoàn toàn vâng phục, chúng tôi cũng sẵn sàng sửa phạt mọi hành động không vâng lời.
Anh chị em đang xem xét theo bề ngoài. Nếu có ai tin rằng mình thuộc về Chúa Cứu Thế thế nào thì chúng tôi cũng thuộc về Ngài thể ấy. Dù tôi có hơi tự hào đôi chút về thẩm quyền Chúa ban cho chúng tôi để xây dựng anh chị em, chứ không phải để phá hoại, thì tôi cũng không hổ thẹn. Tôi cũng không muốn ra vẻ đe dọa anh chị em bằng thư từ. Vì có người nói thư Phao-lô viết thì nặng lời và mạnh bạo nhưng khi có mặt thì yếu ớt và lời nói không ra gì. Kẻ ấy phải hiểu rằng khi chúng tôi vắng mặt, lời trong thư thế nào, thì khi có mặt, hành động của chúng tôi cũng thế ấy.
Vì chúng tôi không muốn xếp hạng hoặc sánh mình với những người tự đắc. Nhưng họ tự lấy mình đo mình và lấy mình so sánh với nhau thì rõ là thiếu hiểu biết. Chúng tôi không tự hào quá mức nhưng theo mức độ mà Đức Chúa Trời đã phân định cho chúng tôi; trong giới hạn đó, chúng tôi đến với anh chị em. Chúng tôi không vượt quá giới hạn mình như một người chưa từng đến cùng anh chị em, nhưng chúng tôi là người đầu tiên đem Phúc Âm của Chúa Cứu Thế đến cho anh chị em. Chúng tôi không tự hào quá mức về công lao của những người khác.10:15 Ctd: chúng tôi không vượt quá giới hạn mà tự hào về công lao của người khác Nhưng hy vọng rằng khi đức tin anh chị em tăng trưởng thì phạm vi hoạt động của chúng tôi giữa anh chị em cũng gia tăng bội phần, đến nỗi chúng tôi có thể truyền giảng Phúc Âm vượt quá lãnh thổ của anh chị em, tuy nhiên chúng tôi không tự hào về công việc đã làm trong địa phận người khác.
Vì ai tự hào hãy tự hào trong Chúa.10:17 Giê 9:24
Vì không phải ai tự hào thì được nhìn nhận là có giá trị nhưng chỉ người nào được Chúa khen.
Phao-lô So Sánh Chức Vụ Sứ Đồ Với Các Sứ Đồ Giả
Ước gì anh chị em chịu đựng một chút điên dại của tôi. Thật ra anh chị em đang chịu đựng. Tôi ghen với lòng ghen thiêng liêng vì tôi đã gả anh chị em cho một người chồng độc nhất, trình diện anh chị em như một trinh nữ trong trắng cho Chúa Cứu Thế. Nhưng tôi sợ rằng như con rắn đã dùng sự xảo quyệt lừa dối Ê-va, thì tâm trí anh chị em cũng bị quyến rũ từ bỏ tấm lòng đơn sơ, trong trắng đối với Chúa Cứu Thế.
Vì nếu có ai đến truyền giảng một Giê-su khác với Đức Giê-su mà chúng tôi đã truyền giảng, hoặc anh chị em tiếp nhận một linh khác với Linh anh chị em đã nhận, hay một phúc âm khác với Phúc Âm anh chị em đã tiếp nhận thì anh chị em vui vẻ chấp nhận ngay! Tôi nghĩ rằng tôi không thua kém các sứ đồ siêu đẳng ấy tí nào. Dù tôi không giỏi khoa hùng biện nhưng về kiến thức thì không kém ai. Trái lại, trong mọi sự và giữa mọi người chúng tôi đã làm sáng tỏ điều đó cho anh chị em.
Hay là tôi có phạm lỗi vì đã hạ mình xuống để anh chị em được đề cao? Hoặc vì tôi đã truyền giảng Phúc Âm của Đức Chúa Trời cho anh chị em miễn phí? Tôi đã vơ vét từ các Hội Thánh khác bằng cách nhận lương của họ để phục vụ anh chị em. Khi ở với anh chị em, gặp lúc thiếu thốn tôi đã không làm phiền ai cả vì các anh chị em từ Ma-xê-đoan đến đã cung cấp các nhu cầu cho tôi. Trong mọi sự tôi vẫn gìn giữ để khỏi phiền lụy đến anh chị em và tôi cũng sẽ tiếp tục như thế.
Như chân lý của Chúa Cứu Thế ở trong tôi thể nào thì cũng không ai bưng bít được niềm tự hào này của tôi tại các vùng A-chai. Tại sao như thế? Vì tôi không yêu thương anh chị em sao? Đức Chúa Trời biết cho tôi. Nhưng điều tôi đang làm, tôi sẽ tiếp tục làm để khỏi tạo cơ hội cho những kẻ muốn lợi dụng mà khoe khoang rằng họ cũng hành động như chúng tôi.
Vì những người như thế là sứ đồ giả, là công nhân gian dối, là kẻ ngụy trang làm sứ đồ của Chúa Cứu Thế. Điều này không lạ gì! Chính quỷ Sa-tan cũng thường ngụy trang thành thiên sứ sáng láng. Thế thì các tôi tớ nó ngụy trang thành tôi tớ của sự công chính cũng đâu có gì lạ, kết cuộc họ sẽ lãnh đầy đủ hậu quả những điều họ làm.
Sự Gian Khổ Của Sứ Đồ Phao-lô
Tôi lặp lại: Đừng ai xem tôi là điên khùng. Nếu ai tưởng như thế, thì cứ chấp nhận tôi như một người điên để tôi có thể tự hào đôi chút. Điều tôi nói, tôi không nói theo tinh thần của Chúa, nhưng nói như một người điên với sự quả quyết tự hào này. Bởi có nhiều người tự hào theo xác thịt, tôi cũng tự hào. Vì vốn khôn ngoan, anh chị em lại vui lòng chịu đựng những kẻ điên. Thật vậy, anh chị em chịu người ta áp chế, bóc lột, lợi dụng, lên mặt ngạo nghễ và tát vào mặt anh chị em.
Tôi lấy làm hổ thẹn mà nói rằng: Chúng tôi đã quá yếu đuối để làm như thế. Nhưng bất cứ điều gì người ta dám khoe, tôi nói như người điên, tôi cũng dám khoe. Họ là người Hê-bơ-rơ ư? Tôi cũng vậy. Họ là người Y-sơ-ra-ên ư? Tôi cũng vậy. Họ là dòng dõi Áp-ra-ham ư? Tôi cũng vậy. Họ là người phục vụ Chúa Cứu Thế chăng? Tôi nói như người điên khùng. Tôi còn hơn họ nữa. Tôi đã lao khổ nhiều hơn, bị tù nhiều hơn, bị đánh đập quá nhiều, suýt chết nhiều lần. Năm lần tôi bị người Do Thái đánh đòn, mỗi lần chỉ thiếu một roi đầy bốn chục. Ba lần bị đánh đòn, một lần bị ném đá, ba lần chìm tàu, một ngày một đêm lênh đênh trên biển cả. Trong nhiều cuộc hành trình, tôi bị nguy hiểm trên sông ngòi, nguy hiểm vì trộm cướp, nguy hiểm vì chính dân mình, nguy hiểm nơi dân ngoại, nguy hiểm ở thành phố, nơi sa mạc, ngoài biển, nguy hiểm vì các anh chị em giả, lao lực, khó nhọc, nhiều lúc thức đêm, chịu đói chịu khát, nhiều khi bị đói khát, rét buốt và trần truồng, chưa kể những việc khác, mỗi ngày tôi băn khoăn lo lắng cho tất cả các Hội Thánh. Có ai yếu đuối mà tôi không thấy yếu đuối? Có ai vấp ngã mà lòng tôi không như nung như đốt? Nếu tôi phải tự hào, tôi sẽ tự hào về những điều yếu đuối của tôi.
Đức Chúa Trời là Cha của Chúa Giê-su, là Đấng đáng ca ngợi đời đời, biết rằng tôi không nói dối. Tại Đa-mách, tổng đốc của vua A-rê-ta canh gác thành Đa-mách để bắt tôi. Nhưng từ cửa sổ tôi được thòng xuống trong một cái thúng qua tường thành. Thế là tôi thoát khỏi tay ông ta.
Các Khải Tượng Của Phao-lô
Tôi phải tự hào, dù chẳng được lợi gì, về các khải tượng và mạc khải Chúa ban cho tôi. Tôi biết một người trong Chúa Cứu Thế, mười bốn năm trước đây đã được đem lên đến tầng trời thứ ba, hoặc trong thân xác hoặc ngoài thân xác, tôi không biết, chỉ có Đức Chúa Trời biết. Tôi biết người đó, hoặc trong thân xác hoặc ngoài thân xác, tôi không biết được, chỉ có Đức Chúa Trời biết, được đem lên tận Pa-ra-đi và nghe những lời không thể nào diễn tả mà loài người cũng không được phép nói ra. Về con người đó, tôi sẽ tự hào, còn về chính tôi, tôi không dám tự hào, chỉ tự hào về sự yếu kém của tôi mà thôi. Dù tôi muốn tự hào, tôi cũng không phải là người điên dại vì tôi nói sự thật. Nhưng tôi đã tự kiềm chế, không nói để không ai nghĩ về tôi tốt hơn những điều họ nghe thấy nơi tôi.
Và để tôi khỏi kiêu căng vì những mạc khải siêu việt, Chúa đã cho một cái dằm đâm vào thân xác tôi, một sứ giả của quỷ Sa-tan, để đánh tôi và làm cho tôi không kiêu căng. Đã ba lần tôi nài xin Chúa cho nó lìa khỏi tôi. Nhưng Ngài phán với tôi: Ân sủng Ta đủ cho con rồi, vì quyền năng của Ta trở nên trọn vẹn trong sự yếu đuối. Vì vậy tôi rất vui mừng, tự hào trong sự yếu đuối của tôi, để quyền năng của Chúa Cứu Thế có thể ở luôn trong tôi. Cho nên vì Chúa Cứu Thế, tôi cam chịu yếu đuối, sỉ nhục, gian khổ, bắt bớ, hoạn nạn. Vì khi tôi yếu đuối, ấy chính là lúc tôi mạnh mẽ.
Phao-lô Quan Tâm Đến Hội Thánh Cô-rinh-tô
Tôi đã trở nên điên dại! Chính anh chị em đã ép tôi làm như thế. Đáng lẽ anh chị em phải khen ngợi tôi, vì dù tôi không ra gì, cũng không kém các sứ đồ siêu đẳng kia chút nào. Những dấu hiệu của một sứ đồ đã được thực hiện giữa vòng anh chị em với tất cả kiên trì, dấu lạ, phép mầu và phép lạ. Vì, có gì đã làm cho anh chị em thua kém các hội thánh kia đâu? Trừ việc chính tôi không phiền lụy anh chị em, xin anh chị em tha thứ cho tôi điều bất công ấy.
Đây là lần thứ ba tôi sẵn sàng đến thăm anh chị em; tôi cũng sẽ không phiền lụy anh chị em đâu. Vì điều tôi tìm kiếm không phải là tài sản của anh chị em mà chính là anh chị em đó. Bởi vì không phải con cái nên tồn trữ của cải cho cha mẹ mà là cha mẹ tồn trữ cho con cái.
Về phần tôi, tôi rất vui lòng tiêu phí của cải và phí cả chính mình tôi nữa vì linh hồn anh chị em. Nếu tôi yêu mến anh chị em càng hơn, thì tôi được anh chị em yêu mến càng kém chăng? Đồng ý rằng chính bản thân tôi không làm gánh nặng cho anh chị em. Nhưng có người cho rằng tôi vốn xảo trá, đã dùng sự lừa dối mà bắt lấy anh chị em. Trong những người tôi đã sai đến cùng anh chị em, tôi có dùng người nào để lợi dụng anh chị em không? Tôi đã nhờ Tích đi thăm anh chị em và đã cử một anh em khác đi với người. Tích có lợi dụng anh chị em không? Chúng tôi đã chẳng sống trong cùng một tinh thần, theo cùng một đường lối sao?
Lâu nay, anh chị em tưởng rằng chúng tôi đã tự bào chữa trước mặt anh chị em. Anh chị em yêu dấu, ấy là trước mặt Đức Chúa Trời và trong Chúa Cứu Thế mà chúng tôi nói tất cả những điều này để gây dựng anh chị em. Vì tôi e rằng khi đến nơi, tôi không thấy anh chị em được như ý tôi muốn và anh chị em cũng không thấy tôi như ý anh chị em muốn. Tôi e rằng có sự cãi vã, ghen ghét, nóng giận, ích kỷ, nói xấu, ngồi lê đôi mách, kiêu căng, hỗn loạn. Tôi cũng e rằng khi đến thăm anh chị em, Đức Chúa Trời của tôi sẽ để tôi bẽ mặt vì anh chị em và tôi phải than khóc cho nhiều người trước đây đã phạm tội mà nay vẫn không ăn năn về những việc ô uế, gian dâm và phóng đãng của họ.
Lời Cảnh Cáo Và Chào Thăm
Đây là lần thứ ba tôi đến thăm anh chị em. Mọi vấn đề cứ theo lời chứng của hai hoặc ba người mà xác lập.13:1 Phục 19:15 Khi thăm viếng anh chị em lần thứ hai, tôi đã cảnh cáo những người trước đây đã phạm tội và mọi người khác, giờ đây dù vắng mặt tôi cũng cảnh cáo trước rằng khi tôi trở lại thăm anh chị em, tôi sẽ không dung thứ đâu. Vì anh chị em tìm kiếm bằng cớ chứng tỏ Chúa Cứu Thế phán dạy qua tôi; Ngài không nhu nhược khi đối xử với anh chị em, trái lại Ngài đầy quyền năng giữa vòng anh chị em. Bởi vì dù đã bị đóng đinh trên thập tự giá trong sự yếu kém nhưng Ngài đã sống do quyền năng của Đức Chúa Trời.
Cũng vậy dù yếu kém trong Ngài, chúng tôi sẽ sống với Ngài do quyền năng của Đức Chúa Trời mà đối xử với anh chị em.
Anh chị em hãy tự xét mình xem có ở trong đức tin không. Hãy tự thử mình, anh chị em không biết rằng Chúa Cứu Thế Giê-su đang ở trong anh chị em sao? Trừ khi anh chị em không đạt tiêu chuẩn.13:5 Thất bại khi thử Nhưng tôi hy vọng anh chị em nhận biết chúng tôi không phải là không hội đủ tiêu chuẩn.13:6 Ctd: không phải là không hội đủ điều kiện
Chúng tôi cầu xin Đức Chúa Trời giữ anh chị em đừng làm điều gì ác, không phải để chứng tỏ chúng tôi đủ tiêu chuẩn, nhưng để anh chị em làm điều lành, dù cho lúc ấy chúng tôi có vẻ như không đủ tiêu chuẩn. Vì chúng ta không thể nghịch với sự thật nhưng chỉ có thể thuận theo sự thật. Chúng tôi mừng vì khi nào chúng tôi yếu đuối thì anh chị em lại mạnh mẽ. Chúng tôi cầu xin cho anh chị em được trọn vẹn. Vì vậy, khi vắng mặt, tôi viết những điều này để khi có mặt, tôi khỏi phải xử nghiêm khắc theo như thẩm quyền Chúa đã ban cho tôi, là thẩm quyền để gây dựng chứ không phải để phá hủy.
Sau cùng, thưa anh chị em, hãy vui mừng lên, hãy cải thiện cách sống, hãy khuyến khích nhau, đoàn kết và hòa thuận với nhau thì Đức Chúa Trời yêu thương và bình an sẽ ở cùng anh chị em.
Hãy chào thăm nhau trong tình thân ái.13:12 Nt: bằng cái hôn thánh Tất cả các thánh đồ chào anh chị em.
Nguyện xin ân sủng của Chúa Cứu Thế Giê-su, tình yêu thương của Đức Chúa Trời và sự thông công của Đức Thánh Linh ở cùng tất cả anh chị em!
1
Salutation From Paul, an apostle of Christ Jesus by the will of God, and Timothy our brother, to the church of God that is in Corinth, with all the saints who are in all Achaia.
Grace and peace to you from God our Father and the Lord Jesus Christ!
Thanksgiving for God’s Comfort Blessed is the God and Father of our Lord Jesus Christ, the Father of mercies and God of all comfort,
who comforts us in all our troubles so that we may be able to comfort those experiencing any trouble with the comfort with which we ourselves are comforted by God.
For just as the sufferings of Christ overflow toward us, so also our comfort through Christ overflows to you.
But if we are afflicted, it is for your comfort and salvation; if we are comforted, it is for your comfort that you experience in your patient endurance of the same sufferings that we also suffer.
And our hope for you is steadfast because we know that as you share in our sufferings, so also you will share in our comfort.
For we do not want you to be unaware, brothers and sisters, regarding the affliction that happened to us in the province of Asia, that we were burdened excessively, beyond our strength, so that we despaired even of living.
Indeed we felt as if the sentence of death had been passed against us, so that we would not trust in ourselves but in God who raises the dead.
He delivered us from so great a risk of death, and he will deliver us. We have set our hope on him that he will deliver us yet again,
as you also join in helping us by prayer, so that many people may give thanks to God on our behalf for the gracious gift given to us through the help of many.
Paul Defends His Changed Plans For our reason for confidence is this: the testimony of our conscience, that with pure motives and sincerity which are from God– not by human wisdom but by the grace of God– we conducted ourselves in the world, and all the more toward you.
For we do not write you anything other than what you can read and also understand. But I hope that you will understand completely
just as also you have partly understood us, that we are your source of pride just as you also are ours in the day of the Lord Jesus.
And with this confidence I intended to come to you first so that you would get a second opportunity to see us,
and through your help to go on into Macedonia and then from Macedonia to come back to you and be helped on our way into Judea by you.
Therefore when I was planning to do this, I did not do so without thinking about what I was doing, did I? Or do I make my plans according to mere human standards so that I would be saying both“Yes, yes” and“No, no” at the same time?
But as God is faithful, our message to you is not“Yes” and“No.”
For the Son of God, Jesus Christ, the one who was proclaimed among you by us– by me and Silvanus and Timothy– was not“Yes” and“No,” but it has always been“Yes” in him.
For every one of God’s promises are“Yes” in him; therefore also through him the“Amen” is spoken, to the glory we give to God.
But it is God who establishes us together with you in Christ and who anointed us,
who also sealed us and gave us the Spirit in our hearts as a down payment.
Why Paul Postponed His Visit Now I appeal to God as my witness, that to spare you I did not come again to Corinth.
I do not mean that we rule over your faith, but we are workers with you for your joy, because by faith you stand firm.
2
So I made up my own mind not to pay you another painful visit.
For if I make you sad, who would be left to make me glad but the one I caused to be sad?
And I wrote this very thing to you, so that when I came I would not have sadness from those who ought to make me rejoice, since I am confident in you all that my joy would be yours.
For out of great distress and anguish of heart I wrote to you with many tears, not to make you sad, but to let you know the love that I have especially for you.
But if anyone has caused sadness, he has not saddened me alone, but to some extent(not to exaggerate) he has saddened all of you as well.
This punishment on such an individual by the majority is enough for him,
so that now instead you should rather forgive and comfort him. This will keep him from being overwhelmed by excessive grief to the point of despair.
Therefore I urge you to reaffirm your love for him.
For this reason also I wrote you: to test you to see if you are obedient in everything.
If you forgive anyone for anything, I also forgive him– for indeed what I have forgiven(if I have forgiven anything) I did so for you in the presence of Christ,
so that we may not be exploited by Satan(for we are not ignorant of his schemes).
Now when I arrived in Troas to proclaim the gospel of Christ, even though the Lord had opened a door of opportunity for me,
I had no relief in my spirit, because I did not find my brother Titus there. So I said goodbye to them and set out for Macedonia.
Apostolic Ministry But thanks be to God who always leads us in triumphal procession in Christ and who makes known through us the fragrance that consists of the knowledge of him in every place.
For we are a sweet aroma of Christ to God among those who are being saved and among those who are perishing–
to the latter an odor from death to death, but to the former a fragrance from life to life. And who is adequate for these things?
For we are not like so many others, hucksters who peddle the word of God for profit, but we are speaking in Christ before God as persons of sincerity, as persons sent from God.
3
A Living Letter Are we beginning to commend ourselves again? We don’t need letters of recommendation to you or from you as some other people do, do we?
You yourselves are our letter, written on our hearts, known and read by everyone,
revealing that you are a letter of Christ, delivered by us, written not with ink but by the Spirit of the living God, not on stone tablets but on tablets of human hearts.
Now we have such confidence in God through Christ.
Not that we are adequate in ourselves to consider anything as if it were coming from ourselves, but our adequacy is from God,
who made us adequate to be servants of a new covenant not based on the letter but on the Spirit, for the letter kills, but the Spirit gives life.
The Greater Glory of the Spirit’s Ministry But if the ministry that produced death– carved in letters on stone tablets– came with glory, so that the Israelites could not keep their eyes fixed on the face of Moses because of the glory of his face(a glory which was made ineffective),
how much more glorious will the ministry of the Spirit be?
For if there was glory in the ministry that produced condemnation, how much more does the ministry that produces righteousness excel in glory!
For indeed, what had been glorious now has no glory because of the tremendously greater glory of what replaced it.
For if what was made ineffective came with glory, how much more has what remains come in glory!
Therefore, since we have such a hope, we behave with great boldness,
and not like Moses who used to put a veil over his face to keep the Israelites from staring at the result of the glory that was made ineffective.
But their minds were closed. For to this very day, the same veil remains when they hear the old covenant read. It has not been removed because only in Christ is it taken away.
But until this very day whenever Moses is read, a veil lies over their minds,
but when one turns to the Lord, the veil is removed.
Now the Lord is the Spirit, and where the Spirit of the Lord is present, there is freedom.
And we all, with unveiled faces reflecting the glory of the Lord, are being transformed into the same image from one degree of glory to another, which is from the Lord, who is the Spirit.
4
Paul’s Perseverance in Ministry Therefore, since we have this ministry, just as God has shown us mercy, we do not become discouraged.
But we have rejected shameful hidden deeds, not behaving with deceptiveness or distorting the word of God, but by open proclamation of the truth we commend ourselves to everyone’s conscience before God.
But even if our gospel is veiled, it is veiled only to those who are perishing,
among whom the god of this age has blinded the minds of those who do not believe so they would not see the light of the glorious gospel of Christ, who is the image of God.
For we do not proclaim ourselves, but Jesus Christ as Lord, and ourselves as your slaves for Jesus’ sake.
For God, who said“Let light shine out of darkness,” is the one who shined in our hearts to give us the light of the glorious knowledge of God in the face of Christ.
An Eternal Weight of Glory But we have this treasure in clay jars, so that the extraordinary power belongs to God and does not come from us.
We are experiencing trouble on every side, but are not crushed; we are perplexed, but not driven to despair;
we are persecuted, but not abandoned; we are knocked down, but not destroyed,
always carrying around in our body the death of Jesus, so that the life of Jesus may also be made visible in our body.
For we who are alive are constantly being handed over to death for Jesus’ sake, so that the life of Jesus may also be made visible in our mortal body.
As a result, death is at work in us, but life is at work in you.
But since we have the same spirit of faith as that shown in what has been written,“I believed; therefore I spoke,” we also believe, therefore we also speak.
We do so because we know that the one who raised up Jesus will also raise us up with Jesus and will bring us with you into his presence.
For all these things are for your sake, so that the grace that is including more and more people may cause thanksgiving to increase to the glory of God.
Therefore we do not despair, but even if our physical body is wearing away, our inner person is being renewed day by day.
For our momentary, light suffering is producing for us an eternal weight of glory far beyond all comparison
because we are not looking at what can be seen but at what cannot be seen. For what can be seen is temporary, but what cannot be seen is eternal.
5
Living by Faith, Not by Sight For we know that if our earthly house, the tent we live in, is dismantled, we have a building from God, a house not built by human hands, that is eternal in the heavens.
For in this earthly house we groan, because we desire to put on our heavenly dwelling,
if indeed, after we have put on our heavenly house, we will not be found naked.
For we groan while we are in this tent, since we are weighed down, because we do not want to be unclothed, but clothed, so that what is mortal may be swallowed up by life.
Now the one who prepared us for this very purpose is God, who gave us the Spirit as a down payment.
Therefore we are always full of courage, and we know that as long as we are alive here on earth we are absent from the Lord–
for we live by faith, not by sight.
Thus we are full of courage and would prefer to be away from the body and at home with the Lord.
So then whether we are alive or away, we make it our ambition to please him.
For we must all appear before the judgment seat of Christ, so that each one may be paid back according to what he has done while in the body, whether good or evil.
The Message of Reconciliation Therefore, because we know the fear of the Lord, we try to persuade people, but we are well known to God, and I hope we are well known to your consciences too.
We are not trying to commend ourselves to you again, but are giving you an opportunity to be proud of us, so that you may be able to answer those who take pride in outward appearance and not in what is in the heart.
For if we are out of our minds, it is for God; if we are of sound mind, it is for you.
For the love of Christ controls us, since we have concluded this, that Christ died for all; therefore all have died.
And he died for all so that those who live should no longer live for themselves but for him who died for them and was raised.
So then from now on we acknowledge no one from an outward human point of view. Even though we have known Christ from such a human point of view, now we do not know him in that way any longer.
So then, if anyone is in Christ, he is a new creation; what is old has passed away– look, what is new has come!
And all these things are from God who reconciled us to himself through Christ, and who has given us the ministry of reconciliation.
In other words, in Christ God was reconciling the world to himself, not counting people’s trespasses against them, and he has given us the message of reconciliation.
Therefore we are ambassadors for Christ, as though God were making his plea through us. We plead with you on Christ’s behalf,“Be reconciled to God!”
God made the one who did not know sin to be sin for us, so that in him we would become the righteousness of God.
6
God’s Suffering Servants Now because we are fellow workers, we also urge you not to receive the grace of God in vain.
For he says,“I heard you at the acceptable time, and in the day of salvation I helped you.” Look, now is the acceptable time; look, now is the day of salvation!
We do not give anyone an occasion for taking an offense in anything, so that no fault may be found with our ministry.
But as God’s servants, we have commended ourselves in every way, with great endurance, in persecutions, in difficulties, in distresses,
in beatings, in imprisonments, in riots, in troubles, in sleepless nights, in hunger,
by purity, by knowledge, by patience, by benevolence, by the Holy Spirit, by genuine love,
by truthful teaching, by the power of God, with weapons of righteousness both for the right hand and for the left,
through glory and dishonor, through slander and praise; regarded as impostors, and yet true;
as unknown, and yet well-known; as dying and yet– see!– we continue to live; as those who are scourged and yet not executed;
as sorrowful, but always rejoicing, as poor, but making many rich, as having nothing, and yet possessing everything.
We have spoken freely to you, Corinthians; our heart has been opened wide to you.
Our affection for you is not restricted, but you are restricted in your affections for us.
Now as a fair exchange– I speak as to my children– open wide your hearts to us also.
Unequal Partners Do not become partners with those who do not believe, for what partnership is there between righteousness and lawlessness, or what fellowship does light have with darkness?
And what agreement does Christ have with Beliar? Or what does a believer share in common with an unbeliever?
And what mutual agreement does the temple of God have with idols? For we are the temple of the living God, just as God said,“I will live in them and will walk among them, and I will be their God, and they will be my people.”
Therefore“come out from their midst, and be separate,” says the Lord,“and touch no unclean thing, and I will welcome you,
and I will be a father to you, and you will be my sons and daughters,” says the All-Powerful Lord.
7
Self-Purification Therefore, since we have these promises, dear friends, let us cleanse ourselves from everything that could defile the body and the spirit, and thus accomplish holiness out of reverence for God.
Make room for us in your hearts; we have wronged no one, we have ruined no one, we have exploited no one.
I do not say this to condemn you, for I told you before that you are in our hearts so that we die together and live together with you.
A Letter That Caused Sadness I have great confidence in you; I take great pride on your behalf. I am filled with encouragement; I am overflowing with joy in the midst of all our suffering.
For even when we came into Macedonia, our body had no rest at all, but we were troubled in every way– struggles from the outside, fears from within.
But God, who encourages the downhearted, encouraged us by the arrival of Titus.
We were encouraged not only by his arrival, but also by the encouragement you gave him, as he reported to us your longing, your mourning, your deep concern for me, so that I rejoiced more than ever.
For even if I made you sad by my letter, I do not regret having written it(even though I did regret it, for I see that my letter made you sad, though only for a short time).
Now I rejoice, not because you were made sad, but because you were made sad to the point of repentance. For you were made sad as God intended, so that you were not harmed in any way by us.
For sadness as intended by God produces a repentance that leads to salvation, leaving no regret, but worldly sadness brings about death.
For see what this very thing, this sadness as God intended, has produced in you: what eagerness, what defense of yourselves, what indignation, what alarm, what longing, what deep concern, what punishment! In everything you have proved yourselves to be innocent in this matter.
So then, even though I wrote to you, it was not on account of the one who did wrong, or on account of the one who was wronged, but to reveal to you your eagerness on our behalf before God.
Therefore we have been encouraged. And in addition to our own encouragement, we rejoiced even more at the joy of Titus, because all of you have refreshed his spirit.
For if I have boasted to him about anything concerning you, I have not been embarrassed by you, but just as everything we said to you was true, so our boasting to Titus about you has proved true as well.
And his affection for you is much greater when he remembers the obedience of you all, how you welcomed him with fear and trembling.
I rejoice because in everything I am fully confident in you.
8
Completing the Collection for the Saints Now we make known to you, brothers and sisters, the grace of God given to the churches of Macedonia,
that during a severe ordeal of suffering, their abundant joy and their extreme poverty have overflowed in the wealth of their generosity.
For I testify, they gave according to their means and beyond their means. They did so voluntarily,
begging us with great earnestness for the blessing and fellowship of helping the saints.
And they did this not just as we had hoped, but they gave themselves first to the Lord and to us by the will of God.
Thus we urged Titus that, just as he had previously begun this work, so also he should complete this act of kindness for you.
But as you excel in everything– in faith, in speech, in knowledge, and in all eagerness and in the love from us that is in you– make sure that you excel in this act of kindness too.
I am not saying this as a command, but I am testing the genuineness of your love by comparison with the eagerness of others.
For you know the grace of our Lord Jesus Christ, that although he was rich, he became poor for your sakes, so that you by his poverty could become rich.
So here is my opinion on this matter: It is to your advantage, since you made a good start last year both in your giving and your desire to give,
to finish what you started, so that just as you wanted to do it eagerly, you can also complete it according to your means.
For if the eagerness is present, the gift itself is acceptable according to whatever one has, not according to what he does not have.
For I do not say this so there would be relief for others and suffering for you, but as a matter of equality.
At the present time, your abundance will meet their need, so that one day their abundance may also meet your need, and thus there may be equality,
as it is written:“The one who gathered much did not have too much, and the one who gathered little did not have too little.”
The Mission of Titus But thanks be to God who put in the heart of Titus the same devotion I have for you,
because he not only accepted our request, but since he was very eager, he is coming to you of his own accord.
And we are sending along with him the brother who is praised by all the churches for his work in spreading the gospel.
In addition, this brother has also been chosen by the churches as our traveling companion as we administer this generous gift to the glory of the Lord himself and to show our readiness to help.
We did this as a precaution so that no one should blame us in regard to this generous gift we are administering.
For we are concerned about what is right not only before the Lord but also before men.
And we are sending with them our brother whom we have tested many times and found eager in many matters, but who now is much more eager than ever because of the great confidence he has in you.
If there is any question about Titus, he is my partner and fellow worker among you; if there is any question about our brothers, they are messengers of the churches, a glory to Christ.
Therefore show them openly before the churches the proof of your love and of our pride in you.
9
Preparing the Gift For it is not necessary for me to write you about this service to the saints,
because I know your eagerness to help. I keep boasting to the Macedonians about this eagerness of yours, that Achaia has been ready to give since last year, and your zeal to participate has stirred up most of them.
But I am sending these brothers so that our boasting about you may not be empty in this case, so that you may be ready just as I kept telling them.
For if any of the Macedonians should come with me and find that you are not ready to give, we would be humiliated(not to mention you) by this confidence we had in you.
Therefore I thought it necessary to urge these brothers to go to you in advance and to arrange ahead of time the generous contribution you had promised, so this may be ready as a generous gift and not as something you feel forced to do.
My point is this: The person who sows sparingly will also reap sparingly, and the person who sows generously will also reap generously.
Each one of you should give just as he has decided in his heart, not reluctantly or under compulsion, because God loves a cheerful giver.
And God is able to make all grace overflow to you so that because you have enough of everything in every way at all times, you will overflow in every good work.
Just as it is written,“He has scattered widely, he has given to the poor; his righteousness remains forever.”
Now God who provides seed for the sower and bread for food will provide and multiply your supply of seed and will cause the harvest of your righteousness to grow.
You will be enriched in every way so that you may be generous on every occasion, which is producing through us thanksgiving to God,
because the service of this ministry is not only providing for the needs of the saints but is also overflowing with many thanks to God.
Through the evidence of this service they will glorify God because of your obedience to your confession in the gospel of Christ and the generosity of your sharing with them and with everyone.
And in their prayers on your behalf they long for you because of the extraordinary grace God has shown to you.
Thanks be to God for his indescribable gift!
10
Paul’s Authority from the Lord Now I, Paul, appeal to you personally by the meekness and gentleness of Christ(I who am meek when present among you, but am full of courage toward you when away!)–
now I ask that when I am present I may not have to be bold with the confidence that(I expect) I will dare to use against some who consider us to be behaving according to human standards.
For though we live as human beings, we do not wage war according to human standards,
for the weapons of our warfare are not human weapons, but are made powerful by God for tearing down strongholds. We tear down arguments
and every arrogant obstacle that is raised up against the knowledge of God, and we take every thought captive to make it obey Christ.
We are also ready to punish every act of disobedience, whenever your obedience is complete.
You are looking at outward appearances. If anyone is confident that he belongs to Christ, he should reflect on this again: Just as he himself belongs to Christ, so too do we.
For if I boast somewhat more about our authority that the Lord gave us for building you up and not for tearing you down, I will not be ashamed of doing so.
I do not want to seem as though I am trying to terrify you with my letters,
because some say,“His letters are weighty and forceful, but his physical presence is weak and his speech is of no account.”
Let such a person consider this: What we say by letters when we are absent, we also are in actions when we are present.
Paul’s Mission For we would not dare to classify or compare ourselves with some of those who recommend themselves. But when they measure themselves by themselves and compare themselves with themselves, they are without understanding.
But we will not boast beyond certain limits, but will confine our boasting according to the limits of the work to which God has appointed us, that reaches even as far as you.
For we were not overextending ourselves, as though we did not reach as far as you, because we were the first to reach as far as you with the gospel about Christ.
Nor do we boast beyond certain limits in the work done by others, but we hope that as your faith continues to grow, our work may be greatly expanded among you according to our limits,
so that we may preach the gospel in the regions that lie beyond you, and not boast of work already done in another person’s area.
But the one who boasts must boast in the Lord.
For it is not the person who commends himself who is approved, but the person the Lord commends.
11
Paul and His Opponents I wish that you would be patient with me in a little foolishness, but indeed you are being patient with me!
For I am jealous for you with godly jealousy, because I promised you in marriage to one husband, to present you as a pure virgin to Christ.
But I am afraid that just as the serpent deceived Eve by his treachery, your minds may be led astray from a sincere and pure devotion to Christ.
For if someone comes and proclaims another Jesus different from the one we proclaimed, or if you receive a different spirit than the one you received, or a different gospel than the one you accepted, you put up with it well enough!
For I consider myself not at all inferior to those“super-apostles.”
And even if I am unskilled in speaking, yet I am certainly not so in knowledge. Indeed, we have made this plain to you in everything in every way.
Or did I commit a sin by humbling myself so that you could be exalted, because I proclaimed the gospel of God to you free of charge?
I robbed other churches by receiving support from them so that I could serve you!
When I was with you and was in need, I was not a burden to anyone, for the brothers who came from Macedonia fully supplied my needs. I kept myself from being a burden to you in any way, and will continue to do so.
As the truth of Christ is in me, this boasting of mine will not be stopped in the regions of Achaia.
Why? Because I do not love you? God knows I do!
And what I am doing I will continue to do, so that I may eliminate any opportunity for those who want a chance to be regarded as our equals in the things they boast about.
For such people are false apostles, deceitful workers, disguising themselves as apostles of Christ.
And no wonder, for even Satan disguises himself as an angel of light.
Therefore it is not surprising his servants also disguise themselves as servants of righteousness, whose end will correspond to their actions.
Paul’s Sufferings for Christ I say again, let no one think that I am a fool. But if you do, then at least accept me as a fool, so that I too may boast a little.
What I am saying with this boastful confidence I do not say the way the Lord would. Instead it is, as it were, foolishness.
Since many are boasting according to human standards, I too will boast.
For since you are so wise, you put up with fools gladly.
For you put up with it if someone makes slaves of you, if someone exploits you, if someone takes advantage of you, if someone behaves arrogantly toward you, if someone strikes you in the face.
(To my disgrace I must say that we were too weak for that!) But whatever anyone else dares to boast about(I am speaking foolishly), I also dare to boast about the same thing.
Are they Hebrews? So am I. Are they Israelites? So am I. Are they descendants of Abraham? So am I.
Are they servants of Christ?(I am talking like I am out of my mind!) I am even more so: with much greater labors, with far more imprisonments, with more severe beatings, facing death many times.
Five times I received from the Jews forty lashes less one.
Three times I was beaten with a rod. Once I received a stoning. Three times I suffered shipwreck. A night and a day I spent adrift in the open sea.
I have been on journeys many times, in dangers from rivers, in dangers from robbers, in dangers from my own countrymen, in dangers from Gentiles, in dangers in the city, in dangers in the wilderness, in dangers at sea, in dangers from false brothers,
in hard work and toil, through many sleepless nights, in hunger and thirst, many times without food, in cold and without enough clothing.
Apart from other things, there is the daily pressure on me of my anxious concern for all the churches.
Who is weak, and I am not weak? Who is led into sin, and I do not burn with indignation?
If I must boast, I will boast about the things that show my weakness.
The God and Father of the Lord Jesus, who is blessed forever, knows I am not lying.
In Damascus, the governor under King Aretas was guarding the city of Damascus in order to arrest me,
but I was let down in a rope-basket through a window in the city wall, and escaped his hands.
12
Paul’s Thorn in the Flesh It is necessary to go on boasting. Though it is not profitable, I will go on to visions and revelations from the Lord.
I know a man in Christ who fourteen years ago(whether in the body or out of the body I do not know, God knows) was caught up to the third heaven.
And I know that this man(whether in the body or apart from the body I do not know, God knows)
was caught up into paradise and heard things too sacred to be put into words, things that a person is not permitted to speak.
On behalf of such an individual I will boast, but on my own behalf I will not boast, except about my weaknesses.
For even if I wish to boast, I will not be a fool, for I would be telling the truth, but I refrain from this so that no one may regard me beyond what he sees in me or what he hears from me,
even because of the extraordinary character of the revelations. Therefore, so that I would not become arrogant, a thorn in the flesh was given to me, a messenger of Satan to trouble me– so that I would not become arrogant.
I asked the Lord three times about this, that it would depart from me.
But he said to me,“My grace is enough for you, for my power is made perfect in weakness.” So then, I will boast most gladly about my weaknesses, so that the power of Christ may reside in me.
Therefore I am content with weaknesses, with insults, with troubles, with persecutions and difficulties for the sake of Christ, for whenever I am weak, then I am strong.
The Signs of an Apostle I have become a fool. You yourselves forced me to do it, for I should have been commended by you. For I lack nothing in comparison to those“super-apostles,” even though I am nothing.
Indeed, the signs of an apostle were performed among you with great perseverance by signs and wonders and powerful deeds.
For how were you treated worse than the other churches, except that I myself was not a burden to you? Forgive me this injustice!
Look, for the third time I am ready to come to you, and I will not be a burden to you, because I do not want your possessions, but you. For children should not have to save up for their parents, but parents for their children.
Now I will most gladly spend and be spent for your lives! If I love you more, am I to be loved less?
But be that as it may, I have not burdened you. Yet because I was a crafty person, I took you in by deceit!
I have not taken advantage of you through anyone I have sent to you, have I?
I urged Titus to visit you and I sent our brother along with him. Titus did not take advantage of you, did he? Did we not conduct ourselves in the same spirit? Did we not behave in the same way?
Have you been thinking all this time that we have been defending ourselves to you? We are speaking in Christ before God, and everything we do, dear friends, is to build you up.
For I am afraid that somehow when I come I will not find you what I wish, and you will find me not what you wish. I am afraid that somehow there may be quarreling, jealousy, intense anger, selfish ambition, slander, gossip, arrogance, and disorder.
I am afraid that when I come again, my God may humiliate me before you, and I will grieve for many of those who previously sinned and have not repented of the impurity, sexual immorality, and licentiousness that they have practiced.
13
Paul’s Third Visit to Corinth This is the third time I am coming to visit you. By the testimony of two or three witnesses every matter will be established.
I said before when I was present the second time and now, though absent, I say again to those who sinned previously and to all the rest, that if I come again, I will not spare anyone,
since you are demanding proof that Christ is speaking through me. He is not weak toward you but is powerful among you.
For indeed he was crucified by reason of weakness, but he lives because of God’s power. For we also are weak in him, but we will live together with him, because of God’s power toward you.
Put yourselves to the test to see if you are in the faith; examine yourselves! Or do you not recognize regarding yourselves that Jesus Christ is in you– unless, indeed, you fail the test!
And I hope that you will realize that we have not failed the test!
Now we pray to God that you may not do anything wrong, not so that we may appear to have passed the test, but so that you may do what is right even if we may appear to have failed the test.
For we cannot do anything against the truth, but only for the sake of the truth.
For we rejoice whenever we are weak, but you are strong. And we pray for this: that you may become fully qualified.
Because of this I am writing these things while absent, so that when I arrive I may not have to deal harshly with you by using my authority– the Lord gave it to me for building up, not for tearing down!
Final Exhortations and Greetings Finally, brothers and sisters, rejoice, set things right, be encouraged, agree with one another, live in peace, and the God of love and peace will be with you.
Greet one another with a holy kiss. All the saints greet you.
The grace of the Lord Jesus Christ and the love of God and the fellowship of the Holy Spirit be with you all.