- New Vietnamese Bible 2014
1 Sa-mu-ên
1 SA-MU-ÊN
1 Sa-mu-ên
1Sa
1 SA-MU-ÊN
Giới Thiệu
Quyển sách này ghi lại giai đoạn chuyển tiếp trong lịch sử dân Y-sơ-ra-ên từ chế độ “Thẩm Phán” đến chế độ quân chủ. Sự thay đổi chế độ này trong đời sống dân tộc Y-sơ-ra-ên xoay quanh ba nhân vật chính: tiên tri Sa-mu-ên, vị thẩm phán cuối cùng; Sau-lơ, vị vua đầu tiên; và Đa-vít, người sau này nối ngôi Sau-lơ.
Chủ đề của sách này cũng là chủ đề của các sách lịch sử khác trong Cựu Ước: người nào trung tín với Đức Chúa Trời được thành công, còn người nào không vâng lời Ngài thất bại thê thảm. Lời Chúa phán với thầy tế lễ Hê-li trong 2:30 nêu rõ lẽ thật ấy: “Ai tôn trọng Ta sẽ được Ta tôn trọng, còn ai khinh dể Ta sẽ bị Ta khinh dể.”
Chính Đức Chúa Trời mới thật sự là vua dân Y-sơ-ra-ên. Tuy nhiên, khi dân Ngài xin một vua để cai trị họ, Chúa vẫn chọn cho họ một người để làm vua. Điều quan trọng là cả vua và dân đều sống dưới quyền tể trị và phán xét của Đức Chúa Trời (2:7-10). Theo luật của Đức Chúa Trời, quyền hạn của mọi người giàu nghèo đều phải được tôn trọng.
Bố Cục
1. Sa-mu-ên làm thẩm phán xét xử dân Y-sơ-ra-ên 1:1–7:17
2. Sau-lơ được phong làm vua 8:1–10:27
3. Những năm đầu dưới triều Sau-lơ 11:1–15:35
4. Đa-vít và Sau-lơ 16:1–30:31
5. Sự chết của vua Sau-lơ và các con trai vua 31:1-13
Sa-mu-ên Làm Thẩm Phán Xét Xử Dân Y-sơ-ra-ên
Tại Ra-ma-tha-im của dòng họ Xu-phơ1:1 Nt: Ra-ma-tha-im Xô-phim, theo 1:19; 2:11; 7:17; 9:5-6; 15:34; 19:18, thì quê quán của Sa-mu-ên là thành Ra-ma, thuộc tỉnh Xu-phơ thuộc vùng Ép-ra-im, có một người tên là Ên-ca-na. Ông này là con của ông Giê-rô-ham, cháu ông Ê-li-hu, chắt ông Tô-hu, và chít ông Xu-phơ, thuộc bộ tộc Ép-ra-im. Ông Ên-ca-na có hai vợ; người vợ đầu tiên là An-ne, người vợ kế tên là Phê-ni-na. Bà Phê-ni-na có con, nhưng bà An-ne thì không.
Hằng năm, ông thường từ thành mình lên đền thờ tại Si-lô thờ phượng CHÚA Toàn Năng và dâng sinh tế cho Ngài. Thầy tế lễ của CHÚA tại đó là Hóp-ni và Phi-nê-a, hai con trai của ông Hê-li. Một ngày kia ông Ên-ca-na dâng sinh tế. Theo lệ thường, sau khi dâng xong, ông chia thịt sinh tế ra cho vợ là bà Phê-ni-na, và cho hết thảy các con trai con gái bà, mỗi người một phần. Dù ông yêu quí bà An-ne nhiều hơn, ông cũng chia cho bà An-ne chỉ một phần thôi1:5 Dịch theo LXX; nt: không rõ nghĩa; ctd: ông chia cho bà An-ne một phần đặc biệt, vì ông yêu bà nhiều hơn vì CHÚA không cho bà sanh con. Bà Phê-ni-na, đối thủ của bà, tìm đủ cách chọc tức bà, để hạ nhục bà, vì CHÚA đã làm cho bà son sẻ. Sự việc cứ tái diễn1:7 Nt: Ông cứ làm như vậy năm này sang năm khác. Mỗi khi bà An-ne lên đền thờ CHÚA, bà Phê-ni-na cứ chọc tức bà đến nỗi bà khóc và chẳng thiết ăn. Ông Ên-ca-na, chồng bà, hỏi bà: “An-ne, sao em lại khóc? Sao em không chịu ăn? Sao em buồn rầu như vậy? Đối với em, anh không quí hơn mười đứa con trai sao?”
Bà An-ne Và Thầy Tế Lễ Hê-li
Sau khi ăn uống xong tại Si-lô, bà An-ne đứng dậy1:9 LXX thêm: và đến chầu trước mặt CHÚA Thầy tế lễ Hê-li đang ngồi trên ghế, cạnh bên cửa đền thờ CHÚA. Bà An-ne sầu khổ lắm. Bà vừa khóc vừa cầu nguyện tha thiết với CHÚA. Bà hứa nguyện: “Lạy CHÚA Toàn Năng, xin Ngài đoái thương con đòi của Ngài! Xin Ngài nhìn thấy cảnh đau khổ của con và nhớ tới con. Xin Ngài đừng quên con đòi Ngài. Xin Ngài ban cho con đòi Ngài một đứa con trai, con nguyện dâng nó cho CHÚA trọn đời. Tóc nó sẽ không bao giờ bị cắt.”
Bà tiếp tục cầu khẩn thật lâu trước mặt CHÚA, nên ông Hê-li theo dõi miệng bà. Ông chỉ thấy môi bà mấp máy, chớ chẳng nghe tiếng nào, vì bà An-ne cầu nguyện thầm trong lòng, nên ông tưởng bà say rượu. Ông Hê-li bảo bà: “Chị còn say cho đến chừng nào? Chị về dã rượu đi.”
Bà An-ne thưa: “Thưa ông, tôi không say đâu. Tôi là một người đàn bà khốn khổ. Tôi không có uống rượu hoặc bia gì cả. Tôi chỉ dốc đổ lòng tôi ra trước mặt CHÚA. Xin ông đừng coi tôi là hạng đàn bà hư hỏng. Tôi cầu nguyện lâu chừng ấy là vì tôi sầu khổ và buồn bực quá đỗi.”
Ông Hê-li đáp: “Chị an tâm về nhà. Cầu xin Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên ban cho chị điều chị cầu xin Ngài.” Bà An-ne thưa: “Xin ông luôn nhớ đến tôi là phận hèn mọn.” Bà trở về, dùng bữa. Nét mặt bà không còn ưu sầu nữa.
Sa-mu-ên Ra Đời
Sáng hôm sau, ông Ên-ca-na và gia đình dậy sớm, sấp mình thờ phượng CHÚA, rồi trở về nhà mình tại Ra-ma.
Ông Ên-ca-na ăn ở với bà An-ne, vợ mình. CHÚA nhớ đến bà. Bà An-ne thụ thai. Mãn kỳ thai nghén, bà sanh một con trai, đặt tên là Sa-mu-ên1:20 Trong tiếng Hy-bá, Sa-mu-ên có thể liên hệ với động từ có nghĩa “cầu xin,” và nhóm từ có nghĩa “từ Đức Chúa Trời.” và giải thích: “Tôi đã cầu xin CHÚA ban cho tôi một đứa con.”
Đến ngày ông Ên-ca-na và cả gia đình lên đền thờ dâng lên CHÚA sinh tế hằng năm cùng với lễ vật ông khấn nguyện. Nhưng lần này, bà An-ne không đi. Bà nói với chồng: “Đợi khi nào con dứt sữa, em sẽ dẫn con lên trình diện CHÚA, rồi con sẽ ở lại đó suốt đời.” Ông Ên-ca-na, chồng bà, đáp: “Em thấy điều gì phải thì làm. Em cứ ở nhà cho đến khi con thôi bú. Cầu xin CHÚA cho việc xảy ra y theo lời em hứa.”1:23 Dịch theo LXX và Qumran; nt: Lời Ngài Vậy, bà vợ ở lại nhà cho con bú cho đến khi nó dứt sữa.
Ngay sau khi con thôi bú, dù nó hãy còn nhỏ lắm, bà dẫn con lên đền thờ CHÚA tại Si-lô. Bà cùng với chồng đem theo một con bò đực ba tuổi1:24 Dịch theo LXX và Syr; nt: ba con bò đực một bao bột khoảng chừng một ê-pha,1:24 Khoảng 22l và một bầu rượu. Họ làm thịt con bò dâng lên CHÚA1:25 Nt: Họ giết con bò rồi dẫn con đến gặp ông Hê-li. Bà nói: “Thưa ông, ông còn nhớ tôi không? Tôi chính là người đàn bà trước đây cầu khẩn CHÚA tại nơi này, cạnh bên ông. Tôi cầu xin Ngài cho tôi đứa con này. CHÚA đã ban cho tôi điều tôi cầu xin Ngài. Nay tôi xin dâng con tôi lại cho CHÚA. Nó thuộc về CHÚA trọn đời nó.”
Rồi cả gia đình1:28 Dịch theo Vg và Syr; nt: “nó” có thể chỉ Sa-mu-ên hoặc ông Ên-ca-na thờ phượng CHÚA.
Bà An-ne Cảm Tạ Chúa
Bà An-ne cầu nguyện:
“CHÚA cho lòng con ngập tràn vui mừng,
CHÚA cho con đắc thắng2:1 Nt: Sừng con cao
Con cười2:1 Nt: miệng con mở rộng đối với kẻ thù con,
Con vui mừng vì Ngài cứu giúp con.
Không ai thánh như CHÚA,
Thật vậy, không có ai ngoài Ngài.
Không ai là vầng đá che chở chúng con như Đức Chúa Trời.
Đừng lải nhải khoe khoang,
Đừng nói lời ngạo mạn,
Vì CHÚA là Đức Chúa Trời thông biết mọi điều,
Ngài cân nhắc mọi hành động.
Cây cung của dũng sĩ bị bẻ gãy,
Nhưng người yếu đuối được thêm sức.
Người vốn no đủ phải làm mướn kiếm ăn,
Còn kẻ đói khát được no nê.
Người hiếm hoi sanh năm bảy đứa,
Kẻ đông con nay lại úa tàn.
CHÚA cầm quyền sống chết,
Ngài cho người xuống mồ mã, cũng có quyền đem lên.
CHÚA khiến cho nghèo hèn hoặc giàu có,
Ngài hạ xuống thấp, cũng nâng lên cao.
Ngài đỡ kẻ nghèo lên khỏi bụi đất,
Nâng kẻ khốn cùng lên khỏi đống phân tro,
Đặt họ ngồi chung với kẻ quyền cao chức trọng,
Ban ngai danh dự cho họ thừa kế.
Vì các cột trụ của trái đất thuộc về CHÚA,
Ngài đặt thế giới trên các trụ đó.
Ngài gìn giữ bước chân của người trung tín với Ngài,
Nhưng kẻ ác chết mất trong tối tăm.
Vì không ai thắng được nhờ sức riêng mình.
Lạy CHÚA, những kẻ chống đối Ngài sẽ bị tan xác,
Từ trời, Ngài khiến sấm sét nổ vang đánh chúng tan nát.
CHÚA xét xử cả thế gian,
Ngài ban sức mạnh cho vua Ngài chọn,
Ngài ban chiến thắng cho đấng được Ngài xức dầu.”2:10 Trong Xuất 30:22-30 CHÚA dạy người Do Thái pha chế một loại dầu đặc biệt dùng đổ lên đầu người được CHÚA chọn làm thầy tế lễ, tiên tri, hoặc vua, trong dịp lễ tấn phong
Sau đó, ông Ên-ca-na trở về nhà mình tại Ra-ma; còn cậu bé ở lại phục vụ CHÚA dưới sự hướng dẫn của thầy tế lễ Hê-li.
Hai Người Con Của Ông Hê-li
Các con trai ông Hê-li là những thanh niên hư hỏng, không biết kính sợ CHÚA, cũng không tôn trọng các luật lệ thầy tế lễ phải tuân theo đối với dân chúng. Nhưng mỗi khi có người dâng sinh tế, đầy tớ của thầy tế lễ đến lấy thịt đang sôi, tay cầm chỉa ba, đâm vào trong nồi, hoặc chảo, vạc hay niêu; bất cứ chỉa ba kéo lên được miếng thịt nào, miếng đó dành cho thầy tế lễ. Họ cư xử như vậy đối với mọi người Y-sơ-ra-ên đến dâng sinh tế cho CHÚA2:14 Dịch theo LXX; nt: đến đó tại Si-lô. Hơn nữa, ngay trước khi người ta dâng mỡ, đốt cho khói xông lên ngào ngạt, đầy tớ thầy tế lễ đến nói với người dâng sinh tế: “Anh hãy đưa cho tôi thịt về quay cho thầy tế lễ, vì ông không nhận thịt luộc của anh đâu, chỉ nhận thịt sống thôi.”
Nếu người kia đáp: “Chúng ta hãy đốt mỡ dâng lên trước, theo như qui định, rồi anh muốn lấy bao nhiêu tùy ý,” đầy tớ sẽ dọa: “Không được, anh phải đưa ngay bây giờ, bằng không, tôi đành phải dùng vũ lực để lấy thịt.” Như vậy, các con trai ông Hê-li2:17 Nt: Các thanh niên phạm tội nặng lắm đối với CHÚA vì họ khinh dể lễ vật người ta dâng lên CHÚA.
Gia Đình Sa-mu-ên
Trong khi ấy, cậu bé Sa-mu-ên tiếp tục phục vụ CHÚA. Cậu bé mặc chiếc khố bằng vải lanh.2:18 Nt: “Ê-phót”; có thể đây là một loại quần đùi dành cho các thầy tế lễ; xem 2Sa 6:14; 1Sử 15:27; ê-phót ở đây khác với ê-phót trong Xuất 28:6-14 Mỗi năm, mẹ cậu may một chiếc áo dài nhỏ, đem lên cho cậu khi bà đi với chồng lên dâng tế lễ hằng năm. Thầy tế lễ Hê-li thường chúc phước cho vợ chồng ông Ên-ca-na: “Cầu xin CHÚA ban cho chị sanh thêm cho anh những đứa con khác thay cho đứa con chị đã cầu xin và dâng lại cho CHÚA.” Rồi họ trở về nhà. CHÚA ban phước2:21 Nt: thăm viếng cho bà An-ne; bà thụ thai và sanh thêm ba trai và hai gái nữa.
Còn cậu bé Sa-mu-ên tiếp tục lớn lên và phục vụ CHÚA.
Ông Hê-li Răn Dạy Con
Thầy tế lễ Hê-li bấy giờ già lắm rồi. Ông thường nghe nói về mọi điều các con ông làm đối với toàn dân Y-sơ-ra-ên. Ông cũng nghe nói chúng ăn nằm với các phụ nữ giúp việc tại cửa Trại Hội Kiến. Ông thường bảo chúng: “Sao các con làm những chuyện như vậy? Ba nghe mọi người đàm tiếu về những việc ác của các con. Đừng làm nữa các con! Tiếng đồn ba nghe con dân CHÚA rêu rao không tốt đâu. Nếu người này phạm tội với người kia, Đức Chúa Trời có thể làm trung gian hòa giải giữa hai bên,2:25 Nt: Không rõ nghĩa; có bản dịch: bào chữa, tha thứ nhưng nếu một người phạm tội với CHÚA, ai dám cầu thay cho người đó?”
Nhưng chúng vẫn không chịu nghe lời cha khuyên dạy, vì CHÚA đã quyết định chúng phải chết. Trong khi đó, cậu Sa-mu-ên ngày càng khôn lớn, làm vui lòng CHÚA và người.
Tiên Tri Báo Trước Chúa Sẽ Phạt Ông Hê-li Và Gia Đình Ông
Có một người của Đức Chúa Trời đến báo cho ông Hê-li: “Đây là lời CHÚA phán: ‘Chính Ta đã tự tỏ mình ra cho tổ phụ ngươi khi họ phục dịch Pha-ra-ôn bên Ai-cập. Trong tất cả các bộ tộc Y-sơ-ra-ên, Ta đã chọn dòng họ tổ phụ ngươi để giữ chức tế lễ cho Ta, để dâng sinh tế trên bàn thờ của Ta, để đốt hương, để đeo ê-phót cầu hỏi ý Ta. Ta cũng ban cho dòng họ tổ phụ ngươi tất cả các lễ vật dân Y-sơ-ra-ên dâng lên và đốt cháy trên bàn thờ. Vậy sao các ngươi chà đạp lên2:29 LXX: Nhìn cách tham lam các sinh tế và lễ vật ngũ cốc Ta truyền dâng trong đền thờ Ta? Sao các ngươi nuôi mình cho mập, ăn phần ngon nhất trong mọi lễ vật dân Y-sơ-ra-ên Ta dâng lên cho Ta? Sao ngươi tôn trọng các con trai ngươi hơn Ta?’ ”
Vì thế, CHÚA, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: “Ta có hứa cho dòng họ tổ phụ ngươi và cho dòng dõi ngươi phụng sự Ta suốt đời. Nhưng bây giơ, CHÚA phán, không được nữa! Vì ai tôn trọng Ta sẽ được Ta tôn trọng, còn ai khinh dể Ta sẽ bị Ta khinh dể. Này, trong những ngày sắp tới, Ta sẽ chặt gãy những người đang tuổi sung sức để cho không còn ai sống đến già trong dòng họ ngươi và dòng họ tổ phụ ngươi nữa. Ngươi sẽ nhìn thấy đối thủ phụng sự trong đền thờ Ta.2:32 Nt: không rõ nghĩa; ctd: “ngươi sẽ rầu rỉ nhìn đền thờ”; hoặc “ngươi sẽ khổ sở và thèm thuồng nhìn thấy” Mọi sự sẽ tốt đẹp cho dân Y-sơ-ra-ên, nhưng trong dòng họ ngươi, sẽ không bao giờ có người nào sống đến già nữa. Ta sẽ chừa lại một người trong dòng dõi ngươi để phụng sự tại bàn thờ Ta. Nhưng người đó sẽ mòn mỏi vì sầu não2:33 Dịch theo LXX; nt: mắt ngươi sẽ mòn mỏi và linh hồn ngươi sẽ sầu não khi mọi người khác trong dòng họ ngươi chết vì lưỡi gươm.2:33 Dịch theo LXX; nt: chết như người
Điều xảy đến cho hai con trai ngươi, Hóp-ni và Phi-nê-a, sẽ là điềm chứng tỏ cho ngươi biết mọi điều Ta phán sẽ ứng nghiệm. Hai con ngươi sẽ chết trong cùng một ngày. Ta sẽ dấy lên một người trung tín làm chức tế lễ cho Ta. Người ấy sẽ làm mọi sự đẹp lòng Ta và theo ý Ta. Ta sẽ gây dựng nhà người, ban cho người một dòng dõi trung tín để mãi mãi giữ chức tế lễ bên cạnh vua do Ta chọn và xức dầu. Người nào còn sống sót trong dòng họ ngươi sẽ đến quì lạy thầy tế lễ đó, van xin một đồng tiền hoặc một miếng bánh, và thưa: ‘Xin cho tôi được phụ giúp bất cứ việc gì bên cạnh các thầy tế lễ để kiếm miếng ăn.’ ”
CHÚA Lập Sa-mu-ên Làm Tiên Tri
Trong khi ấy, cậu bé Sa-mu-ên tiếp tục phục vụ CHÚA dưới sự hướng dẫn của ông Hê-li. Thời bấy giờ, lời CHÚA phán trực tiếp với loài người rất hiếm; Ngài cũng chẳng ban khải tượng.
Một đêm kia, ông Hê-li đang nằm ngủ trong chỗ ông thường nằm. Mắt ông bắt đầu mờ, không thấy rõ. Sa-mu-ên cũng nằm ngủ trong đền thờ CHÚA, nơi để Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời. Lúc ấy, đèn của Đức Chúa Trời chưa tắt. CHÚA gọi Sa-mu-ên. Cậu bé đáp: “Dạ, con đây!” Cậu chạy đến bên ông Hê-li: “Thưa ông, ông gọi con.”
Ông Hê-li bảo: “Ta không có gọi con. Đi ngủ trở lại đi.”
Cậu bé trở về ngủ. CHÚA lại gọi nữa: “Sa-mu-ên!”
Sa-mu-ên thức dậy đến bên ông Hê-li: “Thưa ông, ông gọi con.”
Ông Hê-li bảo: “Ta không có gọi con đâu. Con đi ngủ đi.”
Lúc ấy, Sa-mu-ên chưa nhận ra tiếng CHÚA vì CHÚA chưa phán trực tiếp với cậu. CHÚA lại gọi lần thứ ba: “Sa-mu-ên.”
Cậu thức dậy đến bên ông Hê-li: “Thưa ông, ông gọi con.” Bây giờ ông Hê-li mới hiểu là CHÚA gọi cậu bé. Ông Hê-li bảo Sa-mu-ên: “Con hãy về ngủ đi. Nếu có tiếng gọi con nữa, hãy thưa: ‘Lạy CHÚA, xin phán dạy. Tôi tớ Ngài đang nghe.’ ” Sa-mu-ên trở về chỗ mình nằm ngủ.
CHÚA đến đứng cạnh bên và gọi như các lần trước: “Sa-mu-ên! Sa-mu-ên!”
Sa-mu-ên thưa: “Lạy Chúa, xin phán dạy. Tôi tớ Ngài đang nghe.” CHÚA bảo Sa-mu-ên: “Này, Ta sắp làm một việc giữa dân Y-sơ-ra-ên, đến nỗi ai nghe cũng phải ù cả hai tai. Ngày ấy, Ta sẽ thực hiện mọi điều Ta báo trước cho gia đình Hê-li, từ đầu đến cuối. Ta đã cảnh cáo Hê-li là Ta sẽ trừng phạt gia đình người đến muôn đời, vì người biết các con trai mình phạm tội khinh dể Đức Chúa Trời mà không ngăn cản chúng. Vì thế, Ta hứa quả quyết là tội của gia đình Hê-li sẽ không bao giờ chuộc được, dù bằng sinh tế hay lễ vật ngũ cốc.”
Sa-mu-ên nằm ngủ cho đến sáng. Rồi cậu mở cửa đền thờ CHÚA. Sa-mu-ên sợ, không dám thuật lại khải tượng cho ông Hê-li. Nhưng ông Hê-li gọi Sa-mu-ên: “Sa-mu-ên lại đây con!” Cậu bé thưa: “Dạ, con đây.” Ông Hê-li hỏi: “Chúa phán dạy con điều gì? Con đừng giấu gì ông hết. Cầu xin Đức Chúa Trời trừng phạt con nặng nề nếu con giấu ông một chi tiết gì trong mọi điều Chúa phán bảo con.” Sa-mu-ên thuật lại cho ông nghe mọi điều, không giấu chi hết. Ông bảo: “Ngài chính là CHÚA. Xin Ngài làm điều gì thấy là tốt.”
CHÚA ở cùng Sa-mu-ên đang khi cậu trưởng thành. Ngài thực hiện mọi điều cậu nói theo lệnh CHÚA. Toàn dân Y-sơ-ra-ên, từ Đan đến Bê-e-sê-ba, đều biết Sa-mu-ên là tiên tri trung thực của CHÚA. CHÚA tiếp tục hiện ra tại Si-lô: thật chính tại Si-lô, CHÚA tự tỏ mình ra cho Sa-mu-ên với lời của CHÚA.
Và Sa-mu-ên truyền lời Ngài4:1 Nt: lời Sa-mu-ên truyền ra cho toàn dân Y-sơ-ra-ên.
Rương Giao Ước Trong Tay Kẻ Thù
Một ngày kia, người Phi-li-tin tập họp lực lượng đánh dân Y-sơ-ra-ên.4:1 Dịch theo LXX; nt: Hy-bá không có phần này Khi dân Y-sơ-ra-ên ra trận chiến đấu với người Phi-li-tin, họ đóng quân tại Ê-bên Ê-xe4:1 Có nghĩa là “hòn đá cứu giúp.” còn người Phi-li-tin đóng tại A-phéc. Người Phi-li-tin dàn binh giao chiến với dân Y-sơ-ra-ên. Trận chiến càng thêm ác liệt. Dân Y-sơ-ra-ên thua trận, bị quân Phi-li-tin đánh giết khoảng bốn ngàn người ngoài trận địa. Khi đoàn quân sống sót trở về trại, các trưởng lão Y-sơ-ra-ên tự hỏi nhau: “Tại sao CHÚA để cho quân Phi-li-tin đánh bại chúng ta hôm nay? Chúng ta hãy mang Rương Giao Ước của CHÚA từ Si-lô về đây. Ngài sẽ ở giữa chúng ta, và giải cứu chúng ta khỏi tay kẻ thù.”
Vậy họ sai người đến Si-lô khiêng về Rương Giao Ước của CHÚA Toàn Năng, Đấng ngự trên các chê-ru-bim.4:4 Các tạo vật có cánh ở trên nắp Rương Giao Ước Hóp-ni và Phi-nê-a, hai người con của thầy tế lễ Hê-li, cũng về theo Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời. Khi Rương Giao Ước của CHÚA về đến trại, toàn quân Y-sơ-ra-ên reo mừng vang dội đến nỗi đất rung chuyển. Người Phi-li-tin nghe tiếng reo hò liền hỏi nhau: “Tại sao có tiếng la hét inh ỏi đó trong trại quân Hy-bá?” Khi biết là Rương Giao Ước của CHÚA vừa đến trại, người Phi-li-tin hoảng sợ vì họ nói: “Các vị thần vừa đến trại!” Rồi họ kêu lên: “Chúng ta nguy rồi! Trước đây, chưa hề có chuyện như thế này xảy ra bao giờ! Chúng ta nguy rồi! Ai có thể cứu chúng ta thoát khỏi tay các thần hùng mạnh này? Chính các thần này đã giáng đủ mọi tai họa xuống dân Ai-cập trong sa mạc. Nào, anh em Phi-li-tin, hãy can đảm lên! Hãy tỏ chí nam nhi, kẻo anh em phải làm nô lệ cho bọn Hy-bá như chúng đã làm nô lệ cho anh em! Hãy tỏ chí nam nhi, hãy chiến đấu!”
Quân Phi-li-tin chiến đấu. Quân Y-sơ-ra-ên thua trận, ai nấy chạy trốn về lều mình. Đó là một thảm bại nặng nề: ba mươi ngàn bộ binh Y-sơ-ra-ên tử trận. Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời bị đánh cướp; Hóp-ni và Phi-nê-a, hai người con của ông Hê-li cũng tử trận.
Thầy Tế Lễ Hê-li Qua Đời
Một người thuộc bộ tộc Bên-gia-min chạy từ trận địa về đến Si-lô nội trong ngày ấy. Anh xé rách quần áo và rải bụi đất lên đầu để biểu lộ nỗi buồn. Khi anh đến nơi, ông Hê-li đang ngồi ngóng tin trên ghế cạnh bên đường, vì ông hồi hộp lo ngại cho Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời. Khi anh vào thành báo tin, cả thành đều gào lên thất thanh. Ông Hê-li nghe tiếng kêu gào hỏi: “Chuyện gì mà ồn ào vậy?” Anh vội vàng đến báo tin cho ông Hê-li. Ông Hê-li lúc bấy giờ đã chín mươi tám tuổi. Mắt ông đã mờ, không còn thấy được nữa. Anh thưa với ông Hê-li: “Con mới về từ chiến trường. Con vừa chạy thoát ngày hôm nay.” Ông Hê-li hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy con?” Người đem tin đáp: “Y-sơ-ra-ên bị Phi-li-tin đánh bại, phải bỏ chạy. Quân ta thiệt hại nặng nề. Hai người con của ông, Hóp-ni và Phi-nê-a, cũng tử trận, và Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất.” Khi anh nhắc đến Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời, ông Hê-li đang ngồi trên ghế bên cổng, té quật ngửa ra sau, đập bể gáy và chết, vì ông đã già lại nặng nề. Ông lãnh đạo xét xử dân Y-sơ-ra-ên trong bốn mươi năm.
Vợ Góa Của Phi-nê-a Qua Đời
Con dâu của ông là vợ của Phi-nê-a đang có thai, gần đến ngày sanh. Nghe tin Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất, cùng ông gia và chồng đều qua đời, cơn đau đẻ bỗng quặn lên, chị gập người xuống và rặn đẻ. Trong khi chị hấp hối, những người đàn bà đỡ đẻ cho chị nói: “Chị an tâm; chị sanh được con trai.” Nhưng chị không đáp lời nào, cũng không để tâm. Chị gọi tên đứa bé là Y-ca-bốt, có nghĩa là “vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời hỏi Y-sơ-ra-ên,” ngụ ý muốn nói về Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất, và về sự chết của ông gia và chồng chị. Chị nói: “Vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời khỏi Y-sơ-ra-ên vì Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất.”
Rương Giao Ước Trong Xứ Phi-li-tin
Sau khi người Phi-li-tin cướp được Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời, họ khiêng rương từ Ê-bên Ê-xe về Ách-đốt. Rồi họ khiêng rương vào trong miếu thờ thần của họ là Đa-gôn, đặt rương bên tượng thần Đa-gôn. Sáng sớm hôm sau, dân thành Ách-đốt thức dậy, thấy tượng Đa-gôn té nằm sấp mặt xuống đất trước Rương Giao Ước của CHÚA. Họ đỡ tượng Đa-gôn lên, dựng vào chỗ cũ. Sáng sớm hôm sau, họ thức dậy, lại thấy tượng Đa-gôn té nằm sấp xuống đất trước Rương Giao Ước của CHÚA, nhưng lần này chỉ còn mỗi cái thân, còn đầu và hai bàn tay bị chặt đứt, nằm trên ngưỡng cửa. Vì thế, cho đến ngày nay, các thầy cúng tế phục dịch thần Đa-gôn và tất cả những người vào miếu thờ Đa-gôn đều tránh bước lên ngưỡng cửa miếu tại Ách-đốt.
Bàn tay CHÚA đè nặng trên dân thành Ách-đốt. Ngài gieo kinh hoàng, khiến cho họ và dân vùng phụ cận mắc bệnh dịch hạch.5:6 Theo Qere: bệnh trĩ Khi dân thành Ách-đốt thấy việc xảy ra, họ nói với nhau: “Chúng ta không thể nào để Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên ở lại đây với chúng ta được nữa, vì Ngài đang trừng phạt chúng ta và thần Đa-gôn của chúng ta.” Họ sai người mời tất cả các nhà lãnh đạo5:8 Ctd: các vua Phi-li-tin họp lại và hỏi: “Chúng tôi phải làm gì với Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên?” Các nhà lãnh đạo đáp: “Anh chị em hãy chuyển Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên sang thành Gát.” Vậy họ chuyển Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên đi. Nhưng sau khi rương được chuyển về thành Gát, CHÚA trừng phạt dân trong thành, khiến họ sợ hãi bấn loạn. Mọi người trong thành, từ nhỏ đến lớn, đều nổi hạch.
Họ liền chuyển Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời đến Éc-rôn. Rương của Đức Chúa Trời vừa đến nơi, dân thành Éc-rôn kêu than: “Họ chuyển Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên đến đây để giết chúng ta và gia đình chúng ta!” Họ sai người mời tất cả các nhà lãnh đạo Phi-li-tin họp lại và nói: “Xin các ông chuyển Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên về nước của họ đi, kẻo rương giết chúng tôi và gia đình chúng tôi.” Vì cả thành đều náo loạn kinh hoàng. Dân chúng tại đó cũng bị Đức Chúa Trời trừng phạt nặng nề. Người nào chưa chết cũng nổi hạch. Tiếng kêu than trong thành vang đến tận trời.
Người Phi-li-tin Trả Rương Giao Ước Về
Sau khi Rương Giao Ước của CHÚA ở trong xứ người Phi-li-tin được bảy tháng, người Phi-li-tin mời các thầy cúng tế và các thầy bói của họ đến, hỏi: “Chúng tôi phải làm gì với Rương Giao Ước của CHÚA? Xin cho chúng tôi biết chúng tôi phải làm gì gởi kèm theo khi chúng tôi trả rương về chỗ cũ?” Các thầy cúng tế và các thầy bói đáp: “Nếu anh chị em muốn gởi Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên về trả cho họ, xin đừng gởi rương về không. Anh chị em nên nhớ gởi cho Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên một lễ vật chuộc tội. Bấy giờ anh chị em sẽ được chữa lành và sẽ biết tại sao Ngài đã không ngừng trừng phạt anh chị em.” Người Phi-li-tin hỏi: “Chúng tôi phải gửi lễ vật gì cho Ngài?” Các thầy cúng tế và các thầy bói đáp: “Anh chị em hãy gởi, tùy theo số các nhà lãnh đạo Phi-li-tin, năm hình mụt hạch bằng vàng và năm con chuột bằng vàng, vì toàn dân và các nhà lãnh đạo đều chịu cùng một tai họa. Anh chị em nên làm hình các mụt hạch và hình các con chuột phá hoại đất đai, và anh chi em phải dâng vinh quang lên Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên. Biết đâu Ngài sẽ nương tay, không trừng phạt anh chị em, các thần và đất đai của anh chị em nữa. Xin anh chị em đừng cứng lòng như dân Ai-cập và Pha-ra-ôn. Anh chị em nhớ Ngài hành hạ chúng thế nào, đến nỗi chúng phải để dân Y-sơ-ra-ên ra đi.
Bây giờ, anh chị em hãy đóng một chiếc xe mới, bắt hai con bò mẹ đang cho bú, chưa hề mang ách, thắng vào xe, nhưng phải dẫn bò con về chuồng, không cho chúng lẽo đẽo theo mẹ. Rồi anh chị em khiên Rương Giao Ước của CHÚA đặt lên xe. Bên cạnh rương, anh chị em đặt chiếc hộp đựng các lễ vật bằng vàng mà anh chị em dâng lên Ngài để xin tạ lỗi. Đoạn, anh chị em thả cho bò tự kéo xe đi. Anh chị em theo dõi sẽ thấy: nếu bò đi về biên giới, theo hướng Bết Se-mét, thì chính Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã giáng tai họa lớn lao này xuống chúng ta; còn nếu bò đi hướng khác, chúng ta sẽ biết là không phải Ngài trừng phạt chúng ta, nhưng tai họa ngẫu nhiên xảy ra.”
Người Phi-li-tin làm theo lời chỉ dẫn. Họ bắt hai con bò mẹ đang cho bú thắng vào xe, và nhốt bò con trong chuồng. Họ đặt Rương Giao Ước của CHÚA lên xe, cùng với chiếc hộp đựng mấy con chuột bằng vàng và hình các mụt hạch.6:11 Nt: mụt trĩ Hai con bò đi thẳng một đường về hướng Bết Se-mét, đi trên đường cái duy nhất vừa đi vừa rống, không quay sang bên phải hoặc bên trái. Các nhà lãnh đạo Phi-li-tin đi theo sau xe cho đến biên giới Bết Se-mét.
Dân thành Bết Se-mét đang gặt lúa mì trong thung lũng, bỗng họ ngước mắt lên, thấy Rương Giao Ước, liền vui mừng quá đỗi. Chiếc xe vào đến ruộng của ông Giô-suê, người Bết Se-mét, và dừng lại. Tại đó, có một tảng đá lớn. Dân chúng bửa xe làm củi và dâng hai con bò cái làm tế lễ toàn thiêu lên cho CHÚA, vì người Lê-vi đã khiêng Rương Giao Ước của CHÚA cùng với chiếc hộp cạnh bên đựng các lễ vật bằng vàng xuống khỏi xe, đặt trên tảng đá lớn. Người Bết Se-mét dâng tế lễ toàn thiêu cùng với các sinh tế khác lên CHÚA trong ngày hôm đó. Năm nhà lãnh đạo Phi-li-tin nhìn thấy mọi việc, rồi trở về Éc-rôn nội ngày hôm đó.
Sau đây là năm mụt hạch bằng vàng người Phi-li-tin dâng lên CHÚA làm lễ vật chuộc tội: một cho thành Ách-đốt, một cho thành Ga-xa, một cho thành Ách-ca-lôn, một cho thành Gát, và một cho thành Éc-rôn. Số các con chuột bằng vàng cũng theo tổng số các thành thuộc quyền năm nhà lãnh đạo Phi-li-tin, từ thành trì kiên cố đến các làng bỏ ngỏ ở miền quê. Tảng đá lớn, nơi người ta đặt Rương Giao Ước của CHÚA, hiện nay vẫn còn trong ruộng của ông Giô-suê người Bết Se-mét.
CHÚA phạt dân thành Bết Se-mét vì họ nhìn vào bên trong Rương Giao Ước của CHÚA. Ngài diệt bảy mươi người trong số họ.6:19 Nt: thêm “năm mươi ngàn người.” Dân chúng than khóc vì CHÚA trừng phạt họ nặng nề. Dân thành Bết Se-mét bàn tán: “Ai có thể đứng chầu trước mặt CHÚA là Đức Chúa Trời thánh khiết này? Chúng ta sẽ đem Rương Giao Ước của Ngài đi khỏi chúng ta đến với ai?” Họ sai sứ đến nói với dân thành Ki-ri-át Giê-a-rim: “Người Phi-li-tin đã trả Rương Giao Ước của CHÚA về đây rồi. Xin anh chị em xuống khiêng rương về.”
Dân thành Ki-ri-át Giê-a-rim đến khiêng Rương Giao Ước của CHÚA lên nhà ông A-bi-na-đáp ở trên đồi; họ biệt riêng Ê-lê-a-sa, con trai ông, để trông nom Rương Giao Ước của CHÚA.
Sa-mu-ên Xét Xử Dân Y-sơ-ra-ên
Kể từ ngày Rương Giao Ước được khiêng về đặt trong thành Ki-ri-át Giê-a-rim, một thời gian dài trôi qua: thấm thoát đã hai mươi năm. Toàn dân Y-sơ-ra-ên khóc lóc quay về với CHÚA. Ông Sa-mu-ên nói với toàn dân Y-sơ-ra-ên: “Nếu anh chị em thật lòng muốn quay về cùng CHÚA, anh chị em phải dẹp bỏ các thần tượng ngoại bang, và các tượng nữ thần Át-tạc-tê nữa. Anh chị em phải hướng lòng về CHÚA, phụng sự một mình Ngài mà thôi; bấy giờ Ngài sẽ giải cứu anh chị em khỏi tay người Phi-li-tin.” Vậy, dân Y-sơ-ra-ên dẹp bỏ các tượng thần Ba-anh và Át-tạc-tê, chỉ phụng sự một mình CHÚA thôi.
Ông Sa-mu-ên bảo tiếp: “Anh chị em hãy tập họp toàn dân Y-sơ-ra-ên lại tại Mích-ba, để tôi cầu nguyện CHÚA cho anh chị em.” Dân chúng tụ họp lại tại Mích-ba. Họ múc nước, đổ ra trước mặt CHÚA. Trọn ngày ấy, họ kiêng ăn và xưng tội: “Chúng con có phạm tội với CHÚA.” Và tại đó, tại Mích-ba, ông Sa-mu-ên trở nên nhà lãnh đạo xét xử dân Y-sơ-ra-ên.
Khi người Phi-li-tin nghe tin dân Y-sơ-ra-ên tụ họp tại Mích-ba, các nhà lãnh đạo của họ ra quân tiến đánh Y-sơ-ra-ên. Dân Y-sơ-ra-ên nghe tin ấy, hoảng sợ. Họ nói với ông Sa-mu-ên: “Xin ông vì chúng tôi không ngừng kêu cầu CHÚA, là Đức Chúa Trời chúng tôi, xin Ngài giải cứu chúng tôi khỏi tay người Phi-li-tin.” Ông Sa-mu-ên bắt một con chiên sữa làm tế lễ toàn thiêu dâng lên CHÚA.
Ông kêu xin CHÚA giải cứu dân Y-sơ-ra-ên, và CHÚA nhậm lời ông.
Trong khi ông Sa-mu-ên dâng tế lễ toàn thiêu, người Phi-li-tin kéo quân đến đánh Y-sơ-ra-ên, nhưng CHÚA cho trời gầm sấm nổ vang rền, khiến cho quân Phi-li-tin chạy tán loạn và bị quân Y-sơ-ra-ên đánh bại. Quân Y-sơ-ra-ên từ thành Mích-ba chạy ra, rượt theo quân Phi-li-tin và đánh giết họ cho đến một nơi phía dưới thành Bết-ca. Ông Sa-mu-ên dựng một tảng đá giữa Mích-ba và Sen7:12 Hy-bá có nghĩa là “Cái Răng.” Ông nói: “CHÚA đã cứu giúp chúng ta đến chốn này.” Và ông gọi tên tảng đá là Ê-bên Ê-xe.7:12 Hy-bá: có nghĩa là “tảng đá cứu giúp.”
Người Phi-li-tin thất trận nhục nhã. Trọn đời ông Sa-mu-ên, CHÚA ngăn cản, không cho người Phi-li-tin xâm lấn lãnh thổ Y-sơ-ra-ên. Người Phi-li-tin trả lại các thành họ chiếm đóng, giữa Éc-rôn và Gát, cho dân Y-sơ-ra-ên. Như vậy, dân Y-sơ-ra-ên giải phóng địa phận các thành ấy khỏi sự cai trị của người Phi-li-tin. Cũng có hòa bình giữa dân Y-sơ-ra-ên và dân A-mô-rít.7:14 Cũng gọi là Ca-na-an
Ông Sa-mu-ên lãnh đạo xét xử dân Y-sơ-ra-ên cho đến khi ông qua đời. Mỗi năm, ông đi vòng qua các thành Bê-tên, Ghinh-ganh, Mích-ba, và xét xử dân Y-sơ-ra-ên trong các thành ấy. Rồi ông trở về nhà ở Ra-ma. Tại đó ông cũng xét xử dân Y-sơ-ra-ên. Ông dựng một bàn thờ cho CHÚA tại đó.
Sau-lơ Làm Vua
Khi về già, ông Sa-mu-ên cho các con trai mình lãnh đạo và xét xử dân Y-sơ-ra-ên. Người con trưởng tên Giô-ên, và người con thứ tên A-bi-gia; cả hai điều hành việc xét xử tại Bê-e Sê-ba. Nhưng các con không noi gương cha mình; chúng tham tiền, ăn hối lộ và bóp méo công lý.
Do đó, tất cả các trưởng lão dân Y-sơ-ra-ên tụ họp lại, cùng nhau đến nhà ông Sa-mu-ên tại Ra-ma. Họ thưa với ông: “Ông đã cao tuổi, mà các con ông lại không noi theo gương ông. Vậy xin ông lập cho chúng tôi một vua để cai trị chúng tôi, y như tất cả các dân tộc khác đều có vua cai trị.”
Ông Sa-mu-ên rất buồn khi nghe họ xin một vua. Ông liền cầu nguyện với CHÚA. CHÚA đáp lời ông: “Con hãy nghe theo mọi lời chúng xin. Chúng không gạt bỏ con đâu, nhưng chúng gạt bỏ Ta, không cho Ta làm vua chúng nữa. Từ ngày Ta giải cứu chúng ra khỏi xứ Ai-cập cho đến nay, chúng luôn luôn từ bỏ Ta và thờ lạy các tà thần; bây giờ chúng đối xử với con y như chúng đối xử với Ta. Vậy bây giờ, con cứ nghe theo lời chúng, nhưng con phải nhớ cảnh cáo chúng, cho chúng biết rõ những quyền lợi mà bất kỳ vua nào cai trị chúng cũng đòi hỏi.”
Quyền Lợi Của Vua
Ông Sa-mu-ên thuật lại mọi lời CHÚA phán dạy cho những người xin ông lập vua cho họ. Ông khuyến cáo họ: “Bất kỳ một vua nào cai trị anh chị em cũng sẽ đòi hỏi những quyền lợi như sau. Con trai anh chị em sẽ bị bắt lính, một số sẽ đánh xe chiến mã, một số cưỡi ngựa chiến, một số chạy bộ trước xe chiến mã của vua. Vua sẽ lập một số lên làm quan, chỉ huy 1,000 người, hoặc 50 người. Một số sẽ cày ruộng cho vua, gặt lúa cho vua. Một số sẽ rèn vũ khí chiến tranh, một số khác lo trang bị xe chiến mã. Vua sẽ bắt con gái anh chị em pha chế dầu thơm, hoặc nấu ăn, hoặc nướng bánh. Đồng ruộng, vườn nho, vườn ô-liu tốt nhất của anh chị em, vua sẽ lấy phân phát cho cận thần. Vua sẽ lấy một phần mười lúa thóc và huê lợi vườn nho của anh chị em mà phát cho các quan trong triều và cận thần của vua. Vua sẽ bắt tôi trai tớ gái, các thanh niên mạnh khỏe nhất8:16 LXX: bò tốt nhất và mấy con lừa của anh chị em làm việc cho vua. Vua cũng sẽ lấy một phần mười bầy chiên dê của anh chị em. Tóm lại, chính anh chị em sẽ làm tôi mọi cho vua. Đến lúc ấy, anh chị em sẽ than khóc với CHÚA về vua mà anh chị em đã chọn cho mình, nhưng Ngài sẽ không đáp lời anh chị em kêu cầu.”
Nhưng dân chúng không chịu nghe theo lời khuyến cáo của ông Sa-mu-ên. Họ đáp: “Mặc kệ. Chúng tôi muốn có vua. Chúng tôi muốn giống như tất cả các dân tộc khác, có vua cai trị, cầm đầu chúng tôi khi ra trận, và đánh giặc cho chúng tôi.”
Ông Sa-mu-ên nghe mọi điều chúng nói xong liền trình lên CHÚA. CHÚA bảo ông: “Con cứ nghe theo lời chúng, lập cho chúng một vua.” Ông Sa-mu-ên bảo dân Y-sơ-ra-ên: “Anh chị em ai nấy hãy trở về thành mình.”
Sau-lơ Đi Tìm Lừa
Thuở ấy, trong xứ Bên-gia-min, có ông Kích là người giàu có và quyền thế. Ông Kích là con của ông A-bi-ên, cháu ông Xê-rô, chắt ông Bê-cô-rát, chít ông A-phia, thuộc bộ tộc Bên-gia-min. Con trai ông Kích là Sau-lơ, một thanh niên khôi ngô tuấn tú. Người Y-sơ-ra-ên không có ai đẹp trai bằng Sau-lơ. Anh cao hơn mọi người từ vai trở lên.
Ông Kích có mấy con lừa cái đi lạc. Ông bảo con mình là Sau-lơ: “Con hãy đi tìm mấy con lừa cái cho ba. Con nhớ dẫn theo một người đầy tớ.” Họ đi khắp vùng đồi núi Ép-ra-im và địa phận Sa-li-sa, nhưng chưa tìm được; họ đi qua vùng Sa-lim, cũng không thấy gì; họ đi khắp xứ Bên-gia-min, cũng chẳng tìm được.
Khi đến vùng Xu-phơ, Sau-lơ nói với người đầy tớ theo mình: “Thôi, chúng ta hãy trở về đi, kẻo ba tôi hết lo về mấy con lừa cái lại lo cho chúng ta.” Người đầy tớ đáp: “Trong thành kia có một người của Đức Chúa Trời. Ông được mọi người kính trọng, vì điều gì ông nói cũng xảy ra đúng như vậy. Chúng ta nên đến đó gặp ông ngay bây giờ. Biết đâu ông ấy sẽ chỉ dạy chúng ta nên tìm lừa nơi nào.”
Sau-lơ hỏi: “Nếu đi, chúng ta có gì để biếu ông? Lương thực đem theo trong bao đã cạn rồi. Chúng ta không có quà gì để biếu người của Đức Chúa Trời. Chúng ta còn gì nữa đâu?” Người đầy tớ đáp lời Sau-lơ: “Tôi có sẵn trong tay một chỉ bạc đây, tôi sẽ đem biếu người của Đức Chúa Trời. Rồi ông sẽ chỉ chúng ta nên đi đường nào.” Thuở trước, người Y-sơ-ra-ên muốn tìm cầu ý Đức Chúa Trời thường nói: “Chúng ta hãy đi gặp ông tiên kiến,” vì thuở ấy họ gọi là tiên kiến, người mà ngày nay chúng ta gọi là tiên tri. Sau-lơ bảo người đầy tớ: “Được lắm. Chúng ta đi thôi.” Và họ đi đến thành, nơi người của Đức Chúa Trời ở.
Đang khi lên dốc, họ gặp mấy cô gái từ thành đi xuống múc nước, và hỏi họ: “Ông tiên kiến có ở đây không?” Các cô đáp: “Có. Ông ấy vừa mới đến trước các anh. Các anh đi mau lên; ông ấy vừa đến nơi vì hôm nay là ngày dân trong thành dâng tế lễ trên đồi. Các anh sẽ gặp ông ngay khi bước vào thành, trước khi ông lên đồi dự tiệc. Không ai được phép ăn trước khi ông đến, vì ông phải tạ ơn trước, rồi sau đó khách mới ăn. Các anh nên đi ngay bây giờ, các anh sẽ gặp ông ngay.”
Sau-lơ Gặp Ông Sa-mu-ên
Sau-lơ và người đầy tớ tiếp tục lên đường. Khi vào thành, họ gặp ông Sa-mu-ên đi ra về phía họ, để lên đồi dự lễ.
Thật ra, một ngày trước khi Sau-lơ đến, CHÚA có tỏ cho ông Sa-mu-ên biết: “Ngày mai, vào giờ này, Ta sẽ sai một người từ xứ Bên-gia-min đến gặp con. Con sẽ xức dầu cho người ấy chỉ huy dân Y-sơ-ra-ên Ta. Người ấy sẽ giải phóng dân Ta ra khỏi tay quân Phi-li-tin, vì Ta đã thấy nỗi khốn khổ của dân Ta,9:16 Dịch theo LXX; nt: thấy dân Ta và tiếng kêu than của họ đã thấu đến Ta.” Khi ông Sa-mu-ên vừa thấy Sau-lơ, CHÚA bảo ông: “Đây là người Ta báo trước cho con biết. Người sẽ cai trị dân Ta.”
Sau-lơ đến gần ông tại cổng thành và thưa: “Xin ông cho con biết ông tiên kiến ở đâu?” Ông Sa-mu-ên đáp: “Chính ta đây, Con hãy đi trước ta đến đồi dự lễ. Hôm nay các con sẽ dùng bữa với ta. Sáng mai ta sẽ giải đáp mọi điều thắc mắc trong lòng con rồi cho con về. Còn về mấy con lừa cái mà con đã mất ba ngày nay, con đừng bận tâm nữa, vì chúng đã tìm được rồi. Dân Y-sơ-ra-ên ngưỡng vọng ai,9:20 Ctd: ai sẽ được phần quí trọng nhất trong Y-sơ-ra-ên? nếu chẳng phải con và toàn thể nhà cha con?”
Sau-lơ đáp: “Con thuộc về bộ tộc Bên-gia-min, bộ tộc nhỏ nhất trong Y-sơ-ra-ên, và tộc con là tộc ít người nhất trong bộ tộc Bên-gia-min. Sao ông lại nói với con như vậy?”
Ông Sa-mu-ên dẫn Sau-lơ và đầy tớ vào trong một phòng lớn, cho họ ngồi chỗ danh dự tại bàn có ba mươi quan khách. Ông Sa-mu-ên bảo người đầu bếp: “Con hãy dọn lên phần thịt ta giao cho và dặn con để riêng ra.”
Người đầu bếp dọn lên cái đùi và phần trên đùi9:24 Tg, Aram: đùi và cái đuôi đặt trước mặt Sau-lơ. Ông Sa-mu-ên bảo Sau-lơ: “Phần dọn ra trước mặt con đây là phần ta dặn để dành riêng cho con trong dịp này. Con hãy ăn cùng với các quan khách ta mời.”
Thế là Sau-lơ dùng bữa chung với ông Sa-mu-ên hôm ấy. Đoạn họ rời nơi thờ phượng trên đồi, trở về thành. Người ta trải giường cho Sau-lơ9:25 Dịch theo LXX; nt: ông Sa-mu-ên tiếp chuyện Sau-lơ trên nóc nhà bằng. Và Sau-lơ nằm ngủ.9:26 Dịch theo LXX; nt: họ dậy sớm
Ông Sa-mu-ên Xức Dầu Cho Sau-lơ Làm Vua
Vừa lúc rạng đông, ông Sa-mu-ên gọi Sau-lơ trên mái nhà: “Hãy thức dậy, ta đưa con lên đường.” Sau-lơ thức dậy. Ông Sa-mu-ên đi với Sau-lơ ra đường cái. Đang khi đi xuống ven thành, ông Sa-mu-ên nói với Sau-lơ: “Con bảo đầy tớ con đi trước chúng ta đi.” Đầy tớ đi qua trước. Ông Sa-mu-ên bảo tiếp: “Bây giờ, con hãy dừng lại đây, để ta truyền cho con lời của Đức Chúa Trời.”
Ông Sa-mu-ên cầm ve dầu đổ lên đầu Sau-lơ, rồi ông hôn anh và nói: “CHÚA đã xức dầu cho con để chỉ huy dân Ngài.10:1 Nt: Cơ nghiệp của Ngài Hôm nay, sau khi con từ giã ta ra đi, con sẽ gặp hai người đàn ông bên mộ Ra-chên tại Xên-xa, thuộc địa phận Bên-gia-min. Họ sẽ nói với con: ‘Mấy con lừa cái anh đi tìm đã kiếm được rồi. Bây giờ cha anh không còn lo lắng về mấy con lừa nữa, nhưng lại lo cho các anh.’ Ông cứ hỏi: ‘Làm sao tìm được con trai tôi?’
Từ đó, con tiếp tục đi, và khi đến cây sồi tại Tha-bô, con sẽ gặp ba người đàn ông trên đường đến Bê-tên thờ phượng Đức Chúa Trời, một người mang theo ba con dê con, người kia ba ổ bánh, và người nọ một bầu rượu. Họ sẽ chào con và tặng con hai ổ bánh. Con hãy nhận bánh của họ.
Sau đó, con đi đến Ghi-bê-a Ê-lô-him10:5 Ctd: Đồi của Đức Chúa Trời nơi có người Phi-li-tin đóng quân. Khi vào thành, con sẽ gặp một đoàn tiên tri đang đi xuống từ nơi thờ phượng trên đồi. Họ vừa hăng say nhảy múa vừa nói tiên tri. Đi trước họ, người thì gảy đàn hạc, đàn lia, kẻ thì lúc lắc trống nhỏ, hoặc thổi sáo. Thần linh của CHÚA sẽ chiếm ngự con, con cũng sẽ hăng say nhảy múa và nói tiên tri cùng với họ; con sẽ trở thành một người khác. Khi các điềm này xảy ra, con sẽ biết có Đức Chúa Trời ở với con. Hãy làm theo mọi điều Ngài chỉ dẫn.
Kế đến, con hãy đi trước ta xuống Ghinh-ganh. Ta cũng sẽ xuống đó với con để dâng tế lễ toàn thiêu và tế lễ ăn mừng. Con hãy ở đó bảy ngày chờ ta đến, ta sẽ chỉ dạy con điều con phải làm.”
Vừa khi Sau-lơ từ giã ông Sa-mu-ên, quay lưng đi, Đức Chúa Trời ban cho anh một tấm lòng mới. Mọi điềm ông Sa-mu-ên báo trước đều xảy ra nội trong ngày đó. Sau-lơ và người đầy tớ vừa đến Ghi-bê-a thì gặp một đoàn tiên tri. Thần linh của Đức Chúa Trời chiếm ngự Sau-lơ, anh hăng say nhảy múa và nói tiên tri cùng với họ. Mọi người đã từng biết Sau-lơ trước kia, thấy anh nói tiên tri chung với các tiên tri liền hỏi nhau: “Điều gì đã xảy đến cho con trai ông Kích? Sau-lơ cũng trở thành tiên tri nữa sao?”
Một người ở vùng đó hỏi thêm: “Còn mấy vị kia, cha họ là ai?” Từ đó có câu ngạn ngữ: “Sau-lơ cũng trở thành tiên tri nữa sao?” Sau khi nói tiên tri xong, Sau-lơ lên chỗ thờ phượng trên đồi.
Chú của Sau-lơ hỏi Sau-lơ và người đầy tớ của anh ta: “Các con đi đâu?” Sau-lơ đáp: “Chúng con đi tìm mấy con lừa cái nhưng không tìm được, nên đến hỏi ông Sa-mu-ên.” Người liền hỏi tiếp: “Kể cho chú biết ông Sa-mu-ên nói gì với các con?” Sau-lơ đáp: “Ông nói lừa tìm được rồi.” Nhưng Sau-lơ không kể cho chú mình những gì ông Sa-mu-ên nói về việc vua chúa.
Sau-lơ Được CHÚA Chọn Làm Vua
Ông Sa-mu-ên triệu tập dân Y-sơ-ra-ên đến với CHÚA tại Mích-ba. Ông bảo họ: “CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán như vầy: ‘Chính Ta đã đem các con, dân Y-sơ-ra-ên, ra khỏi Ai-cập. Ta đã giải cứu các con khỏi quyền lực của Ai-cập, và của mọi nước10:18 Nt: vương quốc áp bức các con.’ Nhưng ngày nay, anh chị em gạt bỏ Đức Chúa Trời của anh chị em, dù chính Ngài đã giải cứu anh chị em khỏi mọi tai ương hoạn nạn, khi anh chị em nói với tôi: ‘xin cho chúng tôi một vua.’ Vậy bây giờ, anh chị em hãy trình diện CHÚA, đứng chầu theo từng bộ tộc và tộc.”
Ông Sa-mu-ên bảo tất cả các bộ tộc Y-sơ-ra-ên đến gần; ông rút thăm, và CHÚA chỉ định bộ tộc Bên-gia-min. Ông bảo các tộc trong bộ tộc Bên-gia-min đến gần, và tộc Mát-ri được chỉ định. Kế đến,10:21 LXX thêm vào: ông bảo những người đàn ông trong tộc Mát-ri đến gần Sau-lơ, con ông Kích, được chỉ định. Họ tìm Sau-lơ nhưng không gặp. Họ lại cầu hỏi CHÚA: “Còn có người nào khác sẽ đến đây không?” CHÚA đáp: “Kìa, Sau-lơ trốn giữa đống đồ đạc.” Họ chạy đến, đem Sau-lơ về trình diện dân chúng. Anh đứng cao hơn mọi người từ vai trở lên. Ông Sa-mu-ên bảo toàn dân: “Anh chị em hãy nhìn xem! Đây là người CHÚA chọn. Trong toàn dân, không có ai khác bằng anh cả.” Toàn dân tung hô: “Vua vạn tuế!”
Đoạn ông Sa-mu-ên giải thích cho dân chúng biết các quyền hạn và trách nhiệm của vua; ông ghi chép lại trong một quyển sách, đem đặt trong Nơi Thánh, trước mặt CHÚA. Sau cùng, ông bảo mọi người ai nấy về nhà mình. Sau-lơ cũng trở về nhà mình tại Ghi-bê-a. Những dũng sĩ được Đức Chúa Trời cảm động đi theo Sau-lơ. Nhưng bọn côn đồ chê bai: “Anh chàng này làm gì mà cứu giúp chúng ta được?” Bọn chúng khinh dể Sau-lơ, không đem quà cáp gì cho người cả. Tuy nhiên, Sau-lơ vẫn điềm tĩnh yên lặng.
Sau-lơ Đánh Bại Dân Am-môn
Na-hách, vua Am-môn, cầm quân lên bao vây thành Gia-bết, trong địa phận Ga-la-át. Mọi người trong thành Gia-bết nài xin vua Na-hách: “Xin vua ký vào hiệp ước với chúng tôi, chúng tôi sẽ phục dịch vua.” Nhưng Na-hách, vua Am-môn đáp: “Ta sẽ ký hiệp ước với các ngươi nếu các ngươi chịu cho ta móc con mắt phải của mỗi người trong các ngươi, và như vậy, toàn dân Y-sơ-ra-ên sẽ bị sỉ nhục.”
Các trưởng lão thành Gia-bết cố nài nỉ: “Xin vua hoãn cho chúng tôi bảy ngày, để chúng tôi sai sứ giả đi khắp lãnh thổ Y-sơ-ra-ên; nếu không có ai cứu giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ đầu hàng vua.”
Khi các sứ giả đến thành Ghi-bê-a, nơi Sau-lơ sinh sống, và kể lại sự việc cho dân trong thành nghe, mọi người đều khóc òa lên.
Ngay lúc ấy, Sau-lơ từ ngoài đồng về tới, theo sau đàn bò. Anh hỏi: “Có chuyện gì mà dân chúng khóc như vậy?” Họ thuật lại cho anh nghe sự tình của thành Gia-bê. Sau-lơ vừa nghe xong, Thần Linh của Đức Chúa Trời chiếm ngự anh, anh bừng bừng nổi giận. Anh bắt một cặp bò, xả ra từng miếng, rồi gởi các sứ giả đi khắp lãnh thổ Y-sơ-ra-ên, kèm theo sứ điệp: “Người nào không theo Sau-lơ và Sa-mu-ên ra trận, bò của người đó sẽ bị xả ra từng mảnh y như vậy.” CHÚA khiến dân chúng kinh sợ, họ đồng lòng hiệp ý như một người, kéo nhau ra trình diện. Sau-lơ tập họp chúng tại Bê-xéc: có 300,000 người thuộc các bộ tộc phía bắc,11:8 Nt: Y-sơ-ra-ên và 30,000 người thuộc bộ tộc Giu-đa.
Họ bảo các sứ giả đến từ thành Gia-bết, tỉnh Ga-la-át: “Các anh nói với dân trong thành như vầy: ‘Ngày mai, khi mặt trời vừa nóng, anh chị em sẽ được giải cứu.’ ” Khi các sứ giả đem tin về cho dân thành Gia-bết, họ mừng rỡ, và nói với vua Na-hách: “Ngày mai chúng tôi ra đầu hàng, xin vua đối xử với chúng tôi thế nào tùy ý.”
Đêm ấy, Sau-lơ chia quân ra thành ba cánh, đột nhập trại quân Am-môn lúc tờ mờ sáng, đánh giết cho đến khi trời nóng. Địch quân còn sống sót chạy tán loạn, mỗi người một ngả.
Bấy giờ dân Y-sơ-ra-ên thưa với ông Sa-mu-ên: “Ai nói: ‘Sau-lơ mà làm vua chúng ta sao?’ Hãy đem những người đó ra, để chúng tôi xử tử họ.” Nhưng Sau-lơ đáp: “Không ai phải bị xử tử ngày hôm nay, vì hôm nay là ngày CHÚA cho dân Y-sơ-ra-ên chiến thắng.”
Ông Sa-mu-ên bảo dân chúng: “Chúng ta hãy đến Ghinh-ganh lập lại lễ tấn phong Sau-lơ làm vua.” Mọi người đều đến Ghinh-ganh, và tại đó họ làm lễ tấn phong Sau-lơ làm vua trước mặt CHÚA, tại Ghinh-ganh. Tại đó, họ dâng tế lễ liên hoan trước mặt CHÚA, và tại đó, vua Sau-lơ và toàn dân Y-sơ-ra-ên nhộn nhịp ăn mừng.
Lời Dặn Dò Cuối Cùng Của Ông Sa-mu-ên
Ông Sa-mu-ên bảo toàn dân Y-sơ-ra-ên: “Tôi đã nghe và làm theo mọi điều anh chị em yêu cầu. Tôi đã lập một vua lên cai trị anh chị em. Kể từ nay, chính vua sẽ lãnh đạo anh chị em. Còn tôi đã già, tóc đã bạc; các con trai tôi hiện vẫn sống giữa anh chị em. Tôi đã lãnh đạo anh chị em từ khi tôi còn trẻ cho đến nay. Bây giờ tôi đứng dậy trước mặt anh chị em. Nếu tôi có làm điều gì sai quấy, xin anh chị em tố cáo tôi trước mặt CHÚA và trước mặt vua được Ngài xức dầu. Tôi có bắt bò của ai không? Bắt lừa của ai không? Tôi có bóc lột người nào không? Tôi có hà hiếp ai không? Tôi có nhận hối lộ của ai để tự bịt mắt mình, để mặc họ muốn làm gì tùy ý không? Nếu có, tôi xin đền bù lại cho anh chị em.”
Dân chúng đáp: “Ông chẳng hề bóc lột hoặc hà hiếp chúng tôi. Ông cũng chẳng hề lấy của ai vật gì.”
Ông bảo chúng: “Ngày hôm nay, CHÚA và vua được Ngài xức dầu làm chứng rằng anh chị em không tìm thấy nơi tôi một lỗi nào.” Họ đáp: “Xin CHÚA làm chứng cho chúng ta.”
Ông Sa-mu-ên bảo dân chúng: “CHÚA là Đấng chọn ông Môi-se và ông A-rôn; chính Ngài là Đấng đem tổ phụ anh chị em ra khỏi xứ Ai-cập. Bây giờ xin anh chị em đứng chầu trước mặt CHÚA, để tôi xét xử anh chị em dựa vào mọi việc quyền năng CHÚA làm để giải cứu anh chị em và tổ phụ anh chị em.
Sau khi ông Gia-cốp đến Ai-cập, tổ phụ anh chị em kêu cầu CHÚA, CHÚA sai ông Môi-se và ông A-rôn đem tổ phụ anh chị em ra khỏi Ai-cập và giúp họ định cư trong xứ này. Nhưng họ lại quên CHÚA là Đức Chúa Trời của họ, nên Ngài trao họ vào tay Xi-xê-ra, tổng chỉ huy quân đội thành Hát-xo, vào tay người Phi-li-tin, và vào tay vua Mô-áp, cho những kẻ thù này đánh bại họ. Họ van xin CHÚA: ‘Chúng con có tội, vì chúng con từ bỏ CHÚA và thờ phụng các thần tượng Ba-anh và Át-tạc-tê. Giờ đây, xin Ngài giải cứu chúng con khỏi tay quân thù để chúng con phụng thờ Ngài.’ CHÚA sai Giê-ru-ba-anh, Bê-đan,12:11 LXX và Syr: Ba-rác Giép-thê, và Sa-mu-ên. Ngài giải cứu anh chị em khỏi tay quân thù chung quanh, cho anh chị em sống yên ổn.
Nhưng khi thấy Na-hách, vua dân Am-môn, đem quân tới đánh, anh chị em bảo tôi: ‘Không được, chúng tôi phải có một vua cai trị chúng tôi,’ trong khi CHÚA, là Đức Chúa Trời, chính Ngài là vua của anh chị em.
Và bây giờ, đây là vua mà anh chị em đã chọn và cầu xin. Này, CHÚA đã ban một vua cai trị anh chị em. Nếu anh chị em kính sợ CHÚA, phụng thờ Ngài, vâng giữ lời Ngài, không chống lại mạng lịnh Ngài, bấy giờ anh chị em và vua cai trị anh chị em mới thật sự đi theo CHÚA là Đức Chúa Trời của anh chị em. Còn nếu anh chị em không vâng giữ lời CHÚA, nhưng chống lại mạng lệnh CHÚA, Ngài sẽ chống lại anh chị em như Ngài đã chống lại tổ phụ của anh chị em trước kia.
Vậy bây giờ, anh chị em hãy đứng yên nhìn xem việc lớn lao CHÚA sắp thực hiện trước mắt anh chị em. Hiện nay là mùa gặt lúa mì phải không? Tôi sẽ cầu xin CHÚA ban mưa và sấm sét để anh chị em biết mình đã phạm tội nặng với CHÚA khi anh chị em cầu xin cho được một vua cai trị mình.” Khi ông Sa-mu-ên cầu xin CHÚA, CHÚA ban mưa và sấm sét ngay hôm ấy, khiến toàn dân kính sợ CHÚA và ông Sa-mu-ên vô cùng.
Mọi người đều thưa với ông Sa-mu-ên: “Xin ông cầu nguyện CHÚA là Đức Chúa Trời của ông cho chúng tôi là tôi tớ ông khỏi phải chết, vì ngoài tất cả những tội lỗi chúng tôi hiện đang phạm, chúng tôi lại phạm thêm tội ác cầu xin cho được một vua.”
Ông Sa-mu-ên đáp: “Anh chị em đừng sợ. Anh chị em có phạm mọi tội ác ấy, nhưng bây giờ đừng bỏ CHÚA, hãy hết lòng phụng sự CHÚA. Đừng bỏ CHÚA mà theo các thần tượng rỗng tuếch, không giúp ích gì, cũng không giải cứu được, vì chúng rỗng tuếch. CHÚA không bỏ dân Ngài đâu, vì danh cao trọng của Ngài, và vì CHÚA muốn cho anh chị em trở nên dân của Ngài. Phần tôi, tôi sẽ không ngừng cầu nguyện cho anh chị em để tôi khỏi phạm tội với CHÚA. Tôi sẽ tiếp tục chỉ dẫn anh chị em đường ngay lẽ phải. Phần anh chị em, anh chị em hãy kính sợ CHÚA, và hết lòng trung tín phụng sự Ngài. Anh chị em hãy nhớ lại những việc lớn lao Ngài làm cho anh chị em. Nhưng nếu anh chị em cứ tiếp tục phạm tội ác, chính anh chị em và vua của anh chị em sẽ bị diệt vong.”
Nổi Dậy Chống Người Phi-li-tin
Ông Sau-lơ được ba mươi tuổi13:1 Dịch theo LXX. Nt: không ghi rõ bao nhiêu tuổi khi lên ngôi vua, và cai trị dân Y-sơ-ra-ên được hai năm.
Vua Sau-lơ chọn 3,000 quân trong dân Y-sơ-ra-ên. Hai ngàn quân ở với vua Sau-lơ tại Mích-ma và vùng đồi núi Bê-tên, còn 1,000 quân kia ở với Giô-na-than tại Ghi-bê-a, thuộc lãnh thổ của bộ tộc Bên-gia-min. Số dân còn lại vua cho ai nấy trở về lều mình.
Giô-na-than giết quan tổng trấn Phi-li-tin đóng tại Ghê-ba.13:3 LXX, Tg: Ghi-bê-a Người Phi-li-tin nghe tin ấy. Vua Sau-lơ liền ra lệnh thổi tù và khắp xứ, kêu gọi: “Các người Hy-bá, hãy nghe đây!” Khi toàn dân Y-sơ-ra-ên nghe tin vua Sau-lơ giết tổng trấn13:4 Hoặc “đánh đồn.” Phi-li-tin và họ bị người Phi-li-tin căm thù, họ liền theo vua Sau-lơ và tập họp tại Ghinh-ganh.
Người Phi-li-tin cũng tập trung lực lượng để đánh dân Y-sơ-ra-ên. Chúng có 3,00013:5 Dịch theo LXX, Syr; nt: ba mươi ngàn chiến xa gỗ, 6,000 kỵ binh, và bộ binh đông như cát biển. Chúng kéo lên đóng quân tại Mích-ma, phía đông Bết-a-ven. Khi dân Y-sơ-ra-ên thấy tình thế nguy kịch vì bị quân thù siết chặt, họ trốn trong hang động, bụi rậm, gành đá, mồ mả, và hầm hố. Một số người Hy-bá băng qua sông Giô-đanh, đến xứ Gát và Ga-la-át.
Vua Sau-lơ Bị Khiển Trách
Trong khi đó, vua Sau-lơ vẫn còn ở lại Ghinh-ganh, và mọi người theo vua đều run sợ. Vua Sau-lơ chờ đợi bảy ngày theo lời ông Sa-mu-ên dặn, nhưng ông vẫn chưa đến Ghinh-ganh. Binh sĩ khởi sự rã ngũ. Vua Sau-lơ truyền: “Hãy đem tế lễ toàn thiêu và tế lễ liên hoan đến cho ta.” Và vua dâng tế lễ toàn thiêu. Vua vừa dâng tế lễ toàn thiêu xong thì ông Sa-mu-ên đến nơi. Vua Sau-lơ ra đón tiếp ông.
Ông Sa-mu-ên hỏi: “Vua làm gì vậy?” Vua Sau-lơ đáp: “Con thấy binh sĩ bỏ con đi tản mát, và ông cũng không đến theo như đã hẹn. Ngoài ra, quân Phi-li-tin đã tụ tập tại Mích-ma. Bấy giờ con nghĩ quân Phi-li-tin chắc sẽ kéo xuống Ghinh-ganh đánh chúng con mà chúng con chưa cầu xin ơn CHÚA, nên con buộc lòng phải dâng tế lễ toàn thiêu.”
Ông Sa-mu-ên bảo vua Sau-lơ: “Vua cư xử thật dại dột vì vua không tuân giữ mạng lệnh mà CHÚA là Đức Chúa Trời vua đã truyền cho vua. Nếu vua vâng lời CHÚA, Ngài sẽ lập ngôi vua vững bền đời đời trên nước Y-sơ-ra-ên. Nhưng bây giờ, ngôi vua sẽ không bền. CHÚA đã tìm cho Ngài một người theo ý Ngài, và CHÚA sẽ lập người đó lên lãnh đạo dân Ngài, vì vua không tuân giữ mạng lệnh CHÚA.”
Ông Sa-mu-ên đứng dậy, rời khỏi Ghinh-ganh, đi đường mình. Binh sĩ còn lại theo vua Sau-lơ đi từ Ghinh-ganh lên nhập với quân đội tại Ghi-bê-a, thuộc lãnh thổ Bên-gia-min.13:15 Dịch theo LXX; nt: ông Sa-mu-ên đi từ Ghinh-ganh lên Ghi-bê-a thuộc xứ Bên-gia-min
Binh Sĩ Y-sơ-ra-ên Không Có Vũ Khí
Vua Sau-lơ kiểm quân số còn lại với mình: khoảng 600 người. Vua Sau-lơ với con trai là Giô-na-than, và đám quân còn lại đóng tại Ghê-ba13:16 Ghi-bê-a và Ghê-ba có thể là hai cách gọi cùng một địa phận thuộc xứ Bên-gia-min, trong khi quân Phi-li-tin đóng tại Mích-ma. Một đạo quân từ trại Phi-li-tin đi ra cướp phá, chia thành ba toán. Một toán đi về hướng Óp-ra, thuộc xứ Su-anh. Toán thứ nhì đi về hướng Bết-hô-rôn, và toán thứ ba đi về hướng biên giới, trên con đường nhìn xuống trũng Linh-cẩu, về phía sa mạc.
Bấy giờ, trong cả xứ Y-sơ-ra-ên không tìm được một người thợ rèn, vì người Phi-li-tin tự bảo: “Phải cấm, không cho bọn Hy-bá rèn gươm hoặc giáo.” Toàn dân Y-sơ-ra-ên đều phải xuống mướn người Phi-li-tin mài lưỡi cày, cuốc, rìu, hoặc lưỡi hái.13:20 Dịch theo LXX; nt: lưỡi cày Tiền công mài lưỡi cày và lưỡi cuốc là hai phần ba sê-ken13:21 Khoảng 8g bạc,13:21 Nt: Khoảng 4g mài chĩa ba, rìu, và gậy thúc bò là một phần ba sê-ken bạc.13:21 Nt: không rõ nghĩa Vì thế, trong ngày giao tranh, không một người lính nào của vua Sau-lơ hoặc Giô-na-than có được trong tay một cây gươm cây giáo gì cả. Chỉ vua Sau-lơ và con trai vua là Giô-na-than mới có.
Một toán quân trong đồn Phi-li-tin kéo ra đèo Mích-ma.
Giô-na-than Tấn Công Đồn Phi-li-tin
Một hôm, Giô-na-than bảo thanh niên vác binh khí cho mình: “Nào, chúng ta hãy đi sang đồn người Phi-li-tin đóng đối diện bên kia.” Nhưng anh không nói cho cha mình biết.
Bấy giờ vua Sau-lơ đang đóng quân dưới cây lựu ở Mi-gơ-rôn,14:2 Mi-gơ-rôn là địa danh, nhưng cũng có thể hiểu là: “cạnh sân đạp lúa.” vùng ngoại ô thành Ghi-bê-a; quân số của vua khoảng sáu trăm người. Thầy tế lễ đương thời mang ê-phót để cầu hỏi ý CHÚA là A-bi-gia, con trai A-hi-túp (A-hi-túp là anh của Y-ca-bốt), cháu của Phi-nê-a, chắt của Hê-li (Hê-li là thầy tế lễ của CHÚA tại Si-lô). Binh sĩ không ai biết Giô-na-than đã rời trại.
Giô-na-than muốn đi sang đồn người Phi-li-tin nên phải vượt qua đèo giữa hai đỉnh đá, đỉnh này gọi là Bốt-sết,14:4 Nghĩa là: bóng láng, trơn tru đỉnh kia gọi là Sê-nê.14:4 Nghĩa là: gai gốc Đỉnh phía bắc đối diện với Mích-ma, còn đỉnh phía nam đối diện với Ghê-ba.
Giô-na-than bảo thanh niên vác binh khí: “Nào, chúng ta hãy đi sang đồn bọn ngoại đạo14:6 Nt: bọn người không cắt bì kia kia. Biết đâu CHÚA sẽ giúp chúng ta, vì không có gì ngăn cản CHÚA cho chúng ta chiến thắng, dù quân số chúng ta nhiều hay ít.” Thanh niên vác binh khí đáp: “Xin ông cứ làm mọi điều ông muốn. Tôi một lòng theo ông.” Giô-na-than nói tiếp: “Vậy, ta sẽ đi đến với bọn người đó, cho họ thấy ta. Nếu chúng bảo ta: ‘Đứng lại, chờ ta đến chỗ chúng bay!’ Chúng ta sẽ đứng lại, không đi lên phía chúng nữa. Nhưng nếu chúng bảo: ‘Lên đây!’ thì ta sẽ tiến lên, vì đó là dấu hiệu CHÚA sẽ nộp chúng vào tay ta.”
Vậy hai người tiến về phía đồn người Phi-li-tin, cho họ thấy mình. Người Phi-li-tin nói với nhau: “Kìa, bọn Hy-bá chui ra khỏi hang nơi chúng trú ẩn!” Quân lính trong đồn gọi với ra Giô-na-than và người vác binh khí: “Lên đây, ta cho chúng bay biết chuyện!” Giô-na-than nói với người vác binh khí: “Hãy bám sát theo ta, vì CHÚA đã nộp chúng vào tay dân Y-sơ-ra-ên.”
Giô-na-than dùng cả tay và chân leo lên, người vác binh khí bám sát theo sau. Giô-na-than đánh quân Phi-li-tin ngã gục, người vác binh khí theo sau kết liễu đời chúng. Trong cuộc tấn công đầu tiên này, Giô-na-than và người vác binh khí giết được khoảng 20 người trên diện tích bằng chừng nửa luống cày của một sào đất.14:14 Nghĩa là khoảng 360m vuông
Toàn quân trong trại cũng như ngoài đồng đều kinh hãi; quân trong đồn và ngay cả các toán quân cướp phá cũng kinh sợ. Đất rung chuyển khiến mọi người càng thêm sợ hãi.14:15 Nt: “nó trở thành sự sợ hãi của Đức Chúa Trời” nghĩa là sự sợ hãi rất lớn
Người Phi-li-tin Thua Trận
Lính canh của vua Sau-lơ tại Ghi-bê-a thuộc xứ Bên-gia-min nhìn thấy đám đông chạy hỗn loạn. Vua Sau-lơ bảo quân lính: “Hãy điểm quân, xem ai rời khỏi đây.” Họ điểm quân và thấy thiếu Giô-na-than và người vác binh khí của anh.
Vua Sau-lơ bảo thầy tế lễ A-hi-gia: “Xin ông mang Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời lại đây.” Lúc bấy giờ Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời ở giữa dân Y-sơ-ra-ên.14:18 LXX: “Xin ông mang ê-phót lại đây” lúc bấy giờ thầy tế lễ A-hi-gia mang ê-phót trước mặt dân Y-sơ-ra-ên Trong khi vua Sau-lơ còn đang nói với thầy tế lễ, trại quân Phi-li-tin mỗi lúc càng thêm ồn ào náo loạn. Vua Sau-lơ bảo thầy tế lễ: “Xin ông rút tay lại.”14:19 Nghĩa là: “Sự kiện rõ ràng quá rồi, chúng ta khỏi phải cầu hỏi ý CHÚA nữa”; xem Xuất 28:15-30 Vua Sau-lơ tập họp toàn quân xông vào trận mạc. Kìa, người Phi-li-tin trở gươm chém giết lẫn nhau, quan cảnh vô cùng hỗn loạn. Những người Hy-bá trước kia theo phía Phi-li-tin nay cũng theo vua Sau-lơ và Giô-na-than. Tất cả những người Y-sơ-ra-ên đang ẩn núp trong vùng đồi núi Ép-ra-im, nghe tin người Phi-li-tin thua chạy cũng đuổi sát theo chúng trong cuộc chiến. Vậy, CHÚA giải cứu dân Y-sơ-ra-ên ngày hôm ấy.
Binh Sĩ Y-sơ-ra-ên Giải Cứu Giô-na-than
Chiến tranh lan rộng vượt khỏi thành Bết A-ven. Nhưng hôm ấy, binh sĩ Y-sơ-ra-ên mệt lả người vì vua Sau-lơ buộc họ giữ lời thề: “Người nào ăn chút gì trước khi chiều tối, trước khi ta trả thù xong quân thù của ta, đáng bị rủa sả!” Vì thế, toàn quân không ai dám nếm một chút gì.
Mọi người đến một cánh rừng, có mật ong ngay trên mặt đất. Họ vào trong rừng, thấy mật ong chảy, nhưng không ai dám lấy tay chấm đưa vào miệng, vì sợ lời thề. Nhưng Giô-na-than không có nghe cha mình buộc binh sĩ giữ lời thề. Anh giơ cây gậy cầm trong tay ra, nhúng đầu gậy vào tàng ong, lấy tay chấm cho vào miệng. Tức thì mắt anh sáng lên. Một người trong đám binh sĩ liền nói: “Cha anh buộc các binh sĩ giữ lời thề: ‘Người nào ăn chút gì ngày hôm nay đáng bị rủa sả!’ Vì thế các binh sĩ đều kiệt sức.”
Giô-na-than đáp: “Cha tôi đã gây rắc rối cho đất nước. Anh em xem mắt tôi sáng bừng lên chỉ vì tôi nếm chút mật ong này. Giả sử hôm nay các binh sĩ được tự do ăn chiến lợi phẩm họ thu được khi đánh thắng quân thù, thì quân Phi-li-tin chắc sẽ thất trận nặng nề hơn biết bao!”
Ngày hôm ấy, các binh sĩ đánh bại người Phi-li-tin từ thành Mích-ma chạy dài đến thành A-gia-lôn thì họ đuối sức. Các binh sĩ xông vào lấy chiến lợi phẩm, bắt chiên dê, bò và bò con, giết ngay trên đất, rồi ăn thịt hãy còn máu. Có người báo cáo với vua Sau-lơ: “Các binh sĩ phạm tội với CHÚA, họ ăn thịt hãy còn máu.” Vua quát lên: “Các người đã bội ước! Hãy lăn ngay một hòn đá to lại đây cho ta.” Vua Sau-lơ ra lệnh tiếp: “Hãy rải người ra đi bảo các binh sĩ ai nấy phải đem bò, chiên, dê của mình lại đây, làm thịt tại đây, rồi ăn. Các ngươi không được ăn thịt hãy còn máu mà phạm tội với CHÚA.” Đêm ấy, các binh sĩ ai nấy đều đem bò mình đến và làm thịt tại đó. Thế là vua Sau-lơ dựng bàn thờ để thờ CHÚA; đây là lần đầu tiên vua dựng bàn thờ để thờ CHÚA.
Sau đó, vua Sau-lơ đề nghị: “Ta hãy đuổi theo quân Phi-li-tin đêm nay, cướp phá chúng đến khi trời hừng sáng, và đừng để cho tên nào sống sót.” Quân sĩ đáp: “Vua thấy điều gì phải, xin vua cứ làm.” Nhưng thầy tế lễ góp ý: “Chúng ta nên cầu hỏi ý Đức Chúa Trời trước đã.” Vua Sau-lơ cầu hỏi Đức Chúa Trời: “Con có nên đuổi theo quân Phi-li-tin không? Ngài có nộp chúng vào tay dân Y-sơ-ra-ên không?” Nhưng Đức Chúa Trời không đáp lời ngày hôm ấy. Vua Sau-lơ ra lệnh: “Các vị chỉ huy quân đội, hãy đến đây tìm xem ai đã phạm tội gì ngày hôm nay. Xin CHÚA Hằng Sống chứng cho ta, ta hứa rằng kẻ nào phạm tội chắc chắn phải chết, dù cho kẻ ấy là Giô-na-than, con ta.” Toàn quân, không ai đáp lời vua. Vua ra lệnh cho toàn quân Y-sơ-ra-ên: “Các người đứng một bên, còn ta và Giô-na-than, con ta, đứng bên kia.” Các binh sĩ đáp: “Xin vua làm điều gì đẹp ý vua.”
Vua Sau-lơ cầu nguyện: “Lạy CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, sao Ngài không đáp lời tôi tớ CHÚA ngày hôm nay? Lạy CHÚA, xin đáp lời con qua các viên đá thánh. Nếu đây là lỗi của con, hoặc của Giô-na-than, con trai con, xin Ngài cho U-rim; còn nếu đây là lỗi của các binh sĩ Y-sơ-ra-ên, xin Ngài cho Thu-mim.”14:41 Dịch theo các cổ bản; nt: tối nghĩa: Vua Sau-lơ thưa với CHÚA: “Lạy Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, xin Ngài ban điều trọn vẹn.” Giô-na-than và vua Sau-lơ bị trúng thăm, còn binh sĩ thoát khỏi. Vua Sau-lơ truyền: “Hãy rút thăm giữa ta và Giô-na-than, con ta.” Giô-na-than bị trúng thăm. Vua Sau-lơ bảo Giô-na-than: “Hãy cho cha biết con đã làm gì.” Giô-na-than thưa: “Thú thật với cha, con có nếm một chút mật ong bằng đầu cây gậy con cầm trong tay. Con sẵn sàng chịu chết.” Vua Sau-lơ thề: “Nguyện Đức Chúa Trời phạt cha thế này hoặc nặng hơn nữa, nếu con không bị xử tử, Giô-na-than!” Nhưng binh sĩ thưa với vua Sau-lơ: “Lẽ nào ông Giô-na-than phải chết khi chính ông đã mang lại chiến thắng vẻ vang này cho dân Y-sơ-ra-ên? Không thể được! Xin CHÚA Hằng Sống chứng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không để một sợi tóc nào trên đầu ông rơi xuống đất, vì ông làm được việc ngày hôm nay là nhờ có Đức Chúa Trời giúp đỡ ông.”
Thế là binh sĩ cứu Giô-na-than thoát khỏi án tử hình. Vua Sau-lơ ngưng, không đuổi theo quân Phi-li-tin nữa, và chúng rút về xứ mình.
Vua Sau-lơ Chiến Thắng Quân Thù
Sau khi lên ngôi cai trị dân Y-sơ-ra-ên, vua Sau-lơ giao chiến với mọi kẻ thù tứ phía: quân Mô-áp, Am-môn, Ê-đôm, các vua Xô-ba, và quân Phi-li-tin. Vua đánh trận nào vua cũng thắng.14:47 Dịch theo LXX; nt: cũng làm điều ác Vua chiến đấu anh dũng, dẹp tan quân A-ma-léc, và giải cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi tay quân cướp phá.
Gia Đình Vua Sau-lơ
Vua Sau-lơ có ba con trai: Giô-na-than, Gi-sê-vi, Manh-ki-sua và hai con gái, cô lớn là Mê-ráp, và cô nhỏ là Mi-canh. Vợ vua Sau-lơ là A-hi-nô-am, con gái ông A-hi-mát. Tổng tư lệnh quân đội là Áp-ne, con trai ông Nê-rơ; ông này là chú vua Sau-lơ. Ông Kích, cha vua Sau-lơ, và ông Nê-rơ, cha ông Áp-ne, đều là con ông A-bi-ên. Suốt triều vua Sau-lơ, vua giao tranh kịch liệt với quân Phi-li-tin. Vì thế, khi thấy ai hùng dũng can trường, vua Sau-lơ liền thu nạp vào quân đội của vua.
Giao Chiến Với Quân A-ma-léc
Ông Sa-mu-ên nói với vua Sau-lơ: “Tôi chính là người CHÚA sai đi xức dầu cho vua cai trị dân Ngài, tức là dân Y-sơ-ra-ên. Vậy bây giờ, xin vua nghe lời CHÚA phán.” CHÚA Toàn Năng phán như vầy: “Ta nhớ lại cách dân A-ma-léc đối xử với dân Y-sơ-ra-ên, thể nào chúng đã chận đường dân Y-sơ-ra-ên khi họ ra khỏi Ai-cập. Vậy bây giờ, con hãy đi đánh dân A-ma-léc, hủy diệt hết mọi người, mọi vật thuộc về chúng, đừng thương tiếc. Con phải giết cả đàn ông, đàn bà, trẻ em, con nít còn bú, bò chiên, lạc đà, lừa.”
Vua Sau-lơ triệu tập đạo quân tại Tê-la-im và điểm binh: có 200,000 bộ binh và 10,000 người Giu-đa. Vua Sau-lơ kéo quân đến thành của dân A-ma-léc và mai phục trong lòng sông cạn khô. Vua Sau-lơ cũng sai người báo với dân Kê-nít: “Anh chị em hãy đi, hãy tránh xa dân A-ma-léc, để khỏi bị hủy diệt chung với bọn chúng, vì anh chị em đối xử tử tế với toàn dân Y-sơ-ra-ên khi họ ra khỏi Ai-cập.” Vậy, dân Kê-nít tách ra khỏi dân A-ma-léc.
Vua Sau-lơ đánh bại quân A-ma-léc từ Ha-vi-la đến Su-rơ, phía đông Ai-cập. Vua Sau-lơ bắt sống A-ga, vua dân A-ma-léc, nhưng dùng gươm diệt sạch toàn dân. Vua Sau-lơ và binh sĩ tha chết cho A-ga; họ cũng tiếc và không chịu hủy diệt những con thú tốt nhất trong bầy chiên dê và bò, những con thú được nuôi cho mập,15:9 Nt: những con thú thuộc lứa đẻ thứ nhì những chiên con, và tất cả những con gì tốt; nhưng họ diệt hết tất cả những con thú vô dụng và không có giá trị.
CHÚA Từ Bỏ Vua Sau-lơ
CHÚA phán với ông Sa-mu-ên: “Ta hối tiếc đã lập Sau-lơ làm vua, vì người đã bỏ, không theo Ta, và không thi hành mạng lệnh Ta.” Ông Sa-mu-ên giận lắm, ông kêu cầu CHÚA suốt đêm.
Sáng hôm sau, ông Sa-mu-ên thức dậy sớm đi gặp vua Sau-lơ. Có người báo tin cho ông Sa-mu-ên: “Vua Sau-lơ đã lên núi Cạt-mên, dựng đài kỷ niệm cho mình, rồi quay về, đi xuống Ghinh-ganh.”
Khi ông Sa-mu-ên đến gặp vua Sau-lơ, vua chào ông: “Xin CHÚA ban phước cho ông. Con đã thi hành xong mạng lệnh của CHÚA.” Ông Sa-mu-ên hỏi: “Thế thì tiếng chiên dê be be kia bên tai tôi, và tiếng bò rống tôi nghe là gì vậy?” Vua Sau-lơ đáp: “Các binh sĩ tiếc những con thú tốt nhất trong bầy chiên, dê, và bò của dân A-ma-léc nên mang về để dâng tế lễ cho CHÚA là Đức Chúa Trời của ông. Chúng con hủy diệt tất cả những gì còn lại.” Ông Sa-mu-ên bảo vua Sau-lơ: “Đủ rồi! Để tôi thuật lại cho vua nghe điều gì CHÚA phán với tôi đêm qua.” Vua Sau-lơ thưa: “Xin ông dạy bảo.”
Ông Sa-mu-ên nói: “Trong khi vua tự thấy mình thấp hèn, CHÚA lập vua đứng dầu các bộ tộc trong Y-sơ-ra-ên, Ngài xức dầu cho vua cai trị dân Y-sơ-ra-ên. CHÚA sai vua lên đường và truyền dặn: ‘Con hãy đi hủy diệt bọn người tội ác kia là dân A-ma-léc. Con hãy giao chiến với chúng cho đến khi chúng bị tận diệt.’ Vậy, tại sao vua không vâng lời CHÚA mà lại cướp lấy chiến lợi phẩm, làm buồn lòng CHÚA?”15:19 Nt: Điều ác trước mặt CHÚA?
Vua Sau-lơ thưa với ông Sa-mu-ên: “Nhưng con có vâng lời CHÚA, lên đường làm tròn sứ mạng CHÚA giao. Con đem A-ga, vua dân A-ma-léc, về đây, còn dân A-ma-léc, con đã diệt hết rồi. Còn về chiến lợi phẩm phải bị tận diệt, các binh sĩ đã chọn những con chiên, dê, và bò tốt nhất mang về để dâng tế lễ cho CHÚA là Đức Chúa Trời của ông tại Ginh-ganh.”
Ông Sa-mu-ên nói:
“Dâng tế lễ toàn thiêu và sinh tế
Có làm CHÚA vui lòng bằng sự vâng lời CHÚA không?
Vâng lời chắc chắn tốt hơn dâng sinh tế,
Chú tâm nghe theo tốt hơn dâng mỡ chiên đực.
Vì phản nghịch khác nào tội bói toán,
Kiêu ngạo khác nào tội thờ hình tượng.
Vì vua đã gạt bỏ lời CHÚA,
Nên Ngài cũng gạt bỏ vua, không cho vua cai trị nữa.”
Vua Sau-lơ thú nhận với ông Sa-mu-ên: “Con có tội. Con đã vi phạm mạng lệnh CHÚA và lời ông dạy, vì con sợ các binh sĩ nên nghe theo lời họ. Bây giờ xin ông tha tội cho con và trở về với con, để con sấp mình xuống thờ phượng CHÚA.” Ông Sa-mu-ên đáp lời vua Sau-lơ: “Tôi không thể trở về với vua vì vua đã gạt bỏ lời CHÚA, và CHÚA cũng gạt bỏ vua, không cho vua cai trị dân Y-sơ-ra-ên nữa.”
Ông Sa-mu-ên quay lưng đi, nhưng vua Sau-lơ níu chặt chéo áo khoác của ông, khiến áo bị xé rách. Ông Sa-mu-ên bảo vua Sau-lơ: “Hôm nay CHÚA cũng xé vương quốc Y-sơ-ra-ên ra khỏi tay vua như vậy và ban nó cho một người khác xứng đáng hơn vua. Hơn nữa, CHÚA là vinh quang của Y-sơ-ra-ên, Ngài không hề nói dối, cũng chẳng đổi ý, vì Ngài không phải là người phàm để mà đổi ý.” Vua Sau-lơ van nài: “Con có tội. Nhưng bây giờ xin ông tôn trọng con trước mặt các trưởng lão và toàn dân Y-sơ-ra-ên. Xin ông trở về với con để con sấp mình xuống thờ phượng CHÚA là Đức Chúa Trời của ông.” Ông Sa-mu-ên quay trở về với vua Sau-lơ, và vua sấp mình xuống thờ phượng CHÚA.
Ông Sa-mu-ên bảo: “Hãy đem A-ga, vua dân A-ma-léc, lại đây cho tôi.” Vua A-ga nhẹ nhàng bước tới, lòng thầm nghĩ: “Sự chết cay đắng đã qua rồi!”15:32 Nt: khó hiểu; ctd: Vua A-ga loạng choạng bước tới, lòng thầm nghĩ: “Sự chết cay đắng sắp đến rồi!” Ông Sa-mu-ên bảo: “Lưỡi gươm của ngươi đã làm cho các bà mẹ mất con thế nào thì chính mẹ ngươi cũng sẽ mất con thể ấy.” Nói xong, ông Sa-mu-ên chém A-ga gục xuống15:33 Dịch theo các bản cổ; nt: không rõ nghĩa trước đền thờ CHÚA tại Ghinh-ganh.
Sau đó, ông Sa-mu-ên trở về Ra-ma, trong khi vua Sau-lơ về nhà mình tại Ghi-bê-a. Ông Sa-mu-ên không hề gặp vua Sau-lơ nữa cho đến ngày ông qua đời. Ông đau buồn nhiều về vua Sau-lơ. CHÚA hối tiếc đã lập Sau-lơ làm vua cai trị dân Y-sơ-ra-ên.
CHÚA Chọn Đa-vít
CHÚA bảo ông Sa-mu-ên: “Con tiếp tục đau buồn về Sau-lơ cho đến chừng nào? Ta đã gạt bỏ nó, không cho làm vua Y-sơ-ra-ên nữa. Con đổ đầy dầu một sừng rồi đi. Ta sai con đến gặp Y-sai ở Bết-lê-hem vì Ta đã chọn cho Ta một trong những con trai của người để làm vua.” Ông Sa-mu-ên thưa: “Con đi sao được? Nếu vua Sau-lơ nghe tin, chắc sẽ giết con.” CHÚA đáp: “Con dẫn theo một bò tơ và nói: ‘Tôi đến dâng sinh tế lên CHÚA.’ Rồi con mời Y-sai đến dự lễ. Ta sẽ dạy con điều phải làm, Ta sẽ chỉ cho con biết người con sẽ xức dầu làm vua để phục vụ Ta.”
Ông Sa-mu-ên làm theo điều CHÚA truyền, đi đến Bết-lê-hem. Các trưởng lão trong thành ra đón ông. Họ run sợ hỏi: “Thưa ông đến đây với mục đích bình an?” Ông đáp: “Bình an. Tôi đến dâng sinh tế lên CHÚA. Anh em dọn mình thánh sạch rồi đến dự lễ với tôi.” Ông cũng mời ông Y-sai và các con trai ông dọn mình thánh sạch đến dự lễ nữa.
Khi ông Y-sai và các con trai ông đến, ông Sa-mu-ên nhìn thấy Ê-li-áp, tự nghĩ: “Chắc đây là người CHÚA chọn.” Nhưng CHÚA bảo ông: “Con đừng chú ý diện mạo và dáng vóc cao lớn của nó, vì Ta đã gạt bỏ nó. Ta không xét đoán như loài người xét đoán, vì loài người chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng CHÚA nhìn thấy tấm lòng bên trong.” Ông Y-sai gọi A-bi-na-đáp, bảo người đến trình diện ông Sa-mu-ên, nhưng ông nói: “CHÚA cũng không chọn người này.” Ông Y-sai bảo Sam-ma đến trình diện ông Sa-mu-ên, nhưng ông lặp lại: “CHÚA cũng không chọn người này.” Ông Y-sai cho bảy người con mình đến trình diện ông Sa-mu-ên như vậy, nhưng ông bảo: “CHÚA không chọn ai trong những người này.” Sau đó, ông Sa-mu-ên hỏi ông Y-sai: “Ông còn người con nào nữa không?” Ông đáp: “Còn đứa út đang chăn chiên.” Ông Sa-mu-ên bảo: “Ông cho người gọi cậu ấy về, vì chúng ta sẽ không bắt đầu buổi lễ cho đến khi cậu ấy về.” Ông Y-sai cho người gọi cậu út về. Cậu này trông khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt sáng ngời, diện mạo khôi ngô. CHÚA bảo ông Sa-mu-ên: “Đây đúng là người Ta chọn. Con đứng lên xức dầu cho nó làm vua!”
Ông Sa-mu-ên cầm sừng dầu, đổ lên đầu Đa-vít trước mặt các anh người. Ngay lúc đó, thần linh của CHÚA chiếm ngự Đa-vít, và ở với chàng luôn kể từ ngày hôm ấy.
Sau đó, ông Sa-mu-ên trở về Ra-ma.
Đa-vít Vào Triều Phục Vụ Sau-lơ
Nhưng Thần Linh của CHÚA rời khỏi vua Sau-lơ, và một ác thần từ CHÚA đến quấy nhiễu vua. Triều thần đề nghị: “Có một ác thần từ Đức Chúa Trời đến quấy nhiễu bệ hạ. Xin bệ hạ truyền cho bề tôi đang đứng trước mặt bệ hạ đây tìm một người chơi đàn hạc giỏi. Khi nào ác thần từ Đức Chúa Trời đến quấy rầy bệ hạ, người ấy sẽ gảy đàn cho bệ hạ cảm thấy dễ chịu.”
Vua Sau-lơ bảo triều thần: “Các ngươi hãy đi tìm một người chơi đàn giỏi, đem về đây cho ta.” Một quan triều thần tâu: “Tôi biết ông Y-sai ở Bết-lê-hem có một người con trai, Anh này chơi đàn giỏi, là một dũng sĩ chiến đấu can trường, nói năng lưu loát, lại đẹp trai, và có CHÚA ở cùng anh.”
Vua Sau-lơ sai sứ giả đến nói với ông Y-sai: “Ngươi hãy gởi cho ta con ngươi là Đa-vít, đứa chăn chiên.” Ông Y-sai bắt một con lừa, chất bánh, một bầu rượu, và một con dê con lên lưng lừa, rồi sai Đa-vít con mình đem biếu vua Sau-lơ. Đa-vít vào yết kiến vua Sau-lơ và khởi sự phục vụ vua ngay. Vua thương chàng nhiều đến nỗi vua giao cho chàng mang binh khí của vua. Chẳng bao lâu sau đó, vua Sau-lơ sai người nói với ông Y-sai: “Ngươi hãy để Đa-vít ở lại đây phục vụ ta, vì cậu ấy rất vừa lòng ta.”
Khi nào ác thần từ Đức Chúa Trời đến quấy nhiễu vua Sau-lơ, Đa-vít mang đàn hạc ra gảy. Vua được giải khuây, cảm thấy dễ chịu, và ác thần bỏ đi.
Gô-li-át Thách Thức Dân Y-sơ-ra-ên
Người Phi-li-tin tập trung quân đội để giao chiến. Họ tập họp tại Sô-cô, một thành của xứ Giu-đa, và đóng quân ở Ê-phét Đam-mim, giữa Sô-cô và A-xê-ka. Vua Sau-lơ và đạo quân Y-sơ-ra-ên cũng tập họp lại và đóng trại tại thung lũng Ê-la.17:2 Ctd: thung lũng cây dẻ Họ dàn quân sẵn sàng để nghênh chiến quân Phi-li-tin. Quân Phi-li-tin trải lực lượng ra17:3 Nt: đứng trên đồi bên này trũng, và quân Y-sơ-ra-ên trên đồi bên kia trũng.
Một đấu thủ từ hàng ngũ quân Phi-li-tin bước ra để thách thức quân Y-sơ-ra-ên vào trận đấu tay đôi. Đấu thủ này tên là Gô-li-át, người thành Gát, cao khoảng ba thước,17:4 LXX: khoảng hai thước đầu đội mũ chiến bằng đồng, mặc áo giáp vảy cá bằng đồng, nặng khoảng năm ngàn sê-ken,17:5 Khoảng 60kg chân quấn xà cạp bằng đồng, vai đeo một cây dao đồng. Gô-li-át cũng có một cây giáo, cán giáo to như trục khung cửi thợ dệt, mũi giáo bằng sắt nặng trên sáu trăm sê-ken.17:7 Khoảng 7kg Một chiến sĩ mang thuẫn đi trước đỡ cho Gô-li-át.
Gô-li-át dừng lại, gọi với vào hàng ngũ Y-sơ-ra-ên: “Tại sao các ngươi lại ra đây dàn trận? Ta là chiến sĩ oai hùng nhất trong quân đội Phi-li-tin. Còn các ngươi là tôi mọi của Sau-lơ. Hãy chọn một người xuống đây đấu với ta! Nếu người đó thắng được ta và giết ta, chúng ta sẽ làm tôi mọi các ngươi. Còn nếu ta thắng và giết được người đó, các ngươi sẽ làm tôi mọi chúng ta và phục dịch chúng ta.” Tên Phi-li-tin nói tiếp: “Chính ngày nay ta thách đạo quân Y-sơ-ra-ên. Các ngươi hãy chọn một người ra đấu với ta!”
Khi vua Sau-lơ và toàn quân Y-sơ-ra-ên nghe tên Phi-li-tin nói những lời đó, họ khiếp vía kinh hồn.
Đa-vít Vào Trại Quân Thăm Các Anh Mình
Đa-vít là con ông Y-sai, người Ép-ra-ta, ở thành Bết-lê-hem, thuộc xứ Giu-đa. Y-sai có tám con trai. Dưới triều vua Sau-lơ, ông là một trưởng lão có tiếng tăm.17:12 Dịch theo lời giải thích trong HOTTP; LXX, Syr: người cao tuổi Ba người con lớn của ông Y-sai đều theo vua Sau-lơ ra trận. Ba người con của ông ngoài trận địa tên là: Ê-li-áp, con trưởng, A-bi-na-đáp, con thứ hai, và Sam-ma, con thứ ba. Đa-vít là con út. Trong khi ba anh lớn đi theo vua Sau-lơ, Đa-vít cũng hầu vua, nhưng chàng đi đi về về để chăn chiên cho cha mình ở Bết-lê-hem.
Sáng và chiều, trong bốn mươi ngày liên tiếp, Gô-li-át người Phi-li-tin cứ tiến ra thách thức đội quân Y-sơ-ra-ên.17:16 Nt: tiến ra đứng tại vị trí của mình
Một ngày kia, ông Y-sai bảo Đa-vít, con mình: “Con mang cho các anh con bao17:17 Nt: “một ê-pha” tương đương với hai mươi hai lít hột rang này, và mười ổ bánh này. Con chạy mau mang đến trại cho các anh con. Con cũng mang theo mười miếng phó mát này cho viên chỉ huy ngàn quân. Con hỏi thăm sức khỏe các anh con và đem về cho cha một vật gì chứng tỏ các anh con bình an. Vua Sau-lơ và các anh con, cùng toàn quân Y-sơ-ra-ên đang tranh chiến với quân Phi-li-tin tại thung lũng Ê-la.”
Sáng hôm sau, Đa-vít dậy sớm, giao bầy chiên lại cho một người chăn khác trông nom, mang theo thức ăn và ra đi như ông Y-sai căn dặn. Chàng đến hàng rào phòng thủ17:20 Nt: không rõ nghĩa vừa lúc đạo quân kéo ra dàn binh với tiếng reo hò thúc trận. Quân Y-sơ-ra-ên và quân Phi-li-tin dàn trận đối nhau. Đa-vít giao thức ăn lại cho người giữ kho, rồi chạy ra trận tuyến hỏi thăm sức khỏe các anh mình. Chàng đang nói chuyện với các anh thì thấy tên đấu thủ Gô-li-át, người Phi-li-tin từ thành Gát, tiến ra khỏi hàng ngũ17:23 Nt: hang động quân Phi-li-tin, và lên giọng thách thức như những lần trước. Đa-vít nghe hết. Toàn quân Y-sơ-ra-ên thấy Gô-li-át đều khiếp đảm bỏ chạy.
Họ bảo nhau: “Các anh có thấy tên vừa tiến ra đó không? Tên đó tiến ra để sỉ nhục17:25 Ctd: thách thức quân Y-sơ-ra-ên ta. Người nào giết được nó, vua sẽ ban thưởng nhiều của cải, gả công chúa cho người đó, và nhà cha người được tự do, khỏi phải làm sưu, nộp thuế.”
Đa-vít hỏi mấy binh sĩ đứng cạnh bên: “Vua sẽ thưởng gì cho người nào giết được tên Phi-li-tin này và rửa nhục cho dân Y-sơ-ra-ên? Còn tên Phi-li-tin không cắt bì kia là ai mà dám sỉ nhục đạo quân của Đức Chúa Trời Hằng Sống?” Binh sĩ thuật lại cho Đa-vít biết phần thưởng dành cho người nào giết được tên đó. Ê-li-áp, anh cả của Đa-vít, nghe em hỏi chuyện các binh sĩ, nổi giận, quát: “Mày xuống đây làm gì? Mày bỏ mấy con chiên kia trong sa mạc cho ai chăn? Tao biết mày xấc láo, ương ngạnh17:28 Nt: lòng dạ mày độc ác mày xuống đây chỉ để xem đánh nhau!” Đa-vít đáp: “Em có làm gì đâu? Em chỉ hỏi chuyện thôi.” Chàng quay lưng đi khỏi anh mình, lặp lại câu hỏi với một người lính khác. Mỗi lần Đa-vít hỏi, các binh sĩ cứ đáp y như lần đầu. Có người nghe những lời Đa-vít nói, về trình lên vua Sau-lơ. Vua cho đòi chàng đến.
Đa-vít thưa với vua Sau-lơ: “Tâu bệ hạ, xin đừng ai ngã lòng17:32 LXX: xin bệ hạ đừng vì tên Phi-li-tin đó. Tôi tớ của bệ hạ sẽ đi ra chiến đấu với nó.” Vua Sau-lơ can: “Không được, con không thể nào đi ra chiến đấu với tên Phi-li-tin đó, vì con chỉ là một đứa trẻ trong khi nó đã từng là chiến binh từ khi còn trẻ.” Đa-vít thưa: “Tâu bệ hạ, tôi tớ ngài chăn chiên cho cha. Khi có sư tử hoặc gấu đến tha đi một chiên con trong bầy, con rượt theo, quật nó ngã xuống, và giật chiên ra khỏi mõm nó. Nếu nó chồm lên đánh con, con nắm râu nó,17:35 LXX: cổ họng nó và đập nó chết. Tôi tớ vua đã đánh chết cả sư tử lẫn gấu. Tên Phi-li-tin không cắt bì này cũng sẽ bị đánh chết như một trong các con thú đó, vì nó dám sỉ nhục đạo quân của Đức Chúa Trời Hằng Sống.” Đa-vít thưa tiếp: “CHÚA đã cứu con thoát khỏi nanh vuốt sư tử và gấu, chính Ngài cũng sẽ cứu con thoát khỏi tên Phi-li-tin này.” Vua Sau-lơ bằng lòng: “Được rồi, con cứ ra chiến đấu với nó.17:37 Nt: con cứ đi Cầu xin CHÚA ở với con.”
Vua Sau-lơ lấy binh phục của mình mặc cho Đa-vít, đội mũ chiến bằng đồng lên đầu, và mặc áo giáp cho chàng. Đa-vít đeo thanh gươm của vua vào hông, bên ngoài áo giáp, rồi tập đi thử vì chưa quen. Đa-vít tâu với vua Sau-lơ: “Con không thể bước đi với những thứ này, vì con không quen.” Rồi chàng cởi bộ binh phục ra. Đa-vít cầm gậy, đi xuống bờ khe chọn năm hòn đá cuội bỏ vào bị chăn chiên của mình, rồi cầm ná trong tay, tiến về phía tên Phi-li-tin.
Đa-vít Đánh Bại Gô-li-át
Tên Phi-li-tin cũng tiến về phía Đa-vít, mỗi lúc càng gần thêm. Người mang thuẫn đi trước nó. Tên Phi-li-tin nhìn thấy Đa-vít, liền khinh dể chàng, vì Đa-vít chỉ là một thiếu niên đẹp trai, da dẻ hồng hào. Tên Phi-li-tin quát tháo: “Ta có phải là chó đâu mà ngươi cầm gậy đến với ta?” Rồi tên Phi-li-tin đem tên các thần mình ra nguyền rủa Đa-vít. Tên Phi-li-tin thách thức Đa-vít: “Đến đây với ta, ta sẽ cho chim trời và thú rừng ăn thịt ngươi.”
Đa-vít đáp: “Người cầm gươm, giáo, và lao đến với ta. Nhưng ta đến với ngươi trong danh CHÚA Toàn Năng, là Đức Chúa Trời của đạo quân Y-sơ-ra-ên mà ngươi sỉ nhục. Chính ngày nay CHÚA sẽ nộp ngươi vào tay ta, ta sẽ đánh hạ ngươi và chặt đầu ngươi. Chính ngày nay ta sẽ cho chim trời và thú rừng ăn thây của đạo quân Phi-li-tin. Bấy giờ cả thế giới sẽ biết rằng Y-sơ-ra-ên có Đức Chúa Trời, và toàn thể hội chúng này sẽ biết rằng CHÚA giải cứu dân Ngài, mà không cần gươm hoặc giáo, vì CHÚA có toàn quyền trên chiến trận, và Ngài sẽ nộp các ngươi vào tay chúng ta.”
Khi tên Phi-li-tin tiếp tục tiến đến gần Đa-vít, chàng vội vàng chạy ra trận tuyến để đương đầu với tên Phi-li-tin. Đa-vít thọc tay vào bị, rút ra một hòn đá, cho vào ná, bắn trúng ngay trán tên Phi-li-tin. Hòn đá lọt sâu vào trong trán khiến tên Phi-li-tin ngã sấp mặt xuống đất.
Thế là Đa-vít thắng tên Phi-li-tin với cái ná và hòn đá. Chàng hạ tên Phi-li-tin và giết nó chết mà không có gươm trong tay. Đa-vít chạy lại đứng trên xác tên Phi-li-tin. Chàng rút gươm nó ra khỏi bao, đâm nó chết, rồi chặt đầu nó.
Quân Phi-li-tin thấy vị anh hùng của mình chết rồi, liền bỏ chạy. Quân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa reo hò xung trận và đuổi theo quân Phi-li-tin cho đến lối vào thành Gát17:52 Dịch theo LXX; nt: lối vào thung lũng và cổng thành Éc-rôn. Quân Phi-li-tin bị thương ngã chết dọc theo đường Sa-ra-gim cho đến thành Gát và Éc-rôn.
Quân Y-sơ-ra-ên đuổi theo quân Phi-li-tin xong, quay về cướp phá trại chúng. Đa-vít lấy đầu tên Phi-li-tin đem về thành Giê-ru-sa-lem, nhưng giữ khí giới của nó trong lều mình.
Đa-vít Được Vào Trình Diện Vua Sau-lơ
Khi vua Sau-lơ thấy Đa-vít ra chiến đấu với tên Phi-li-tin, vua hỏi tướng Áp-ne, tổng tư lệnh quân đội: “Áp-ne, thiếu niên đó là con nhà ai?” Tướng Áp-ne đáp: “Tâu bệ hạ, thật như bệ hạ còn sống, tôi không biết chi cả.” Vua truyền: “Nhà ngươi hãy hỏi thăm xem đứa trẻ đó là con nhà ai.” Vậy khi Đa-vít hạ xong tên Phi-li-tin, xách cái đầu của nó trong tay, trở về, tướng Áp-ne dẫn chàng vào trình diện vua Sau-lơ. Vua Sau-lơ hỏi: “Thiến niên kia, con là con nhà ai?” Đa-vít thưa: “Tâu bệ hạ, con đây là con của ông Y-sai, tôi tớ vua ở Bết-lê-hem.”
Giô-na-than Kết Bạn Với Đa-vít
Đa-vít vừa tâu xong với vua Sau-lơ, tâm hồn Giô-na-than liền gắn bó với tâm hồn Đa-vít, và Giô-na-than yêu mến Đa-vít như chính mình. Hôm ấy, vua Sau-lơ giữ Đa-vít lại, không cho chàng trở về nhà cha mình nữa. Giô-na-than và Đa-vít lập giao ước kết bạn với nhau vì Giô-na-than yêu mến Đa-vít như chính mình. Giô-na-than cởi áo khoác đang mặc cho Đa-vít, cũng cho luôn binh phục, gươm, cung và đai thắt lưng của mình nữa.
Hễ khi nào vua Sau-lơ sai Đa-vít ra trận, Đa-vít đều thắng trận, cho nên vua Sau-lơ đặt chàng chỉ huy quân đội chinh chiến. Điều này vừa lòng toàn quân và cũng vừa lòng các triều thần của vua nữa.
Vua Sau-lơ Bắt Đầu Ganh Ghét Đa-vít
Sau khi Đa-vít hạ được tên Phi-li-tin, đoàn quân chiến thắng trở về. Phụ nữ từ khắp các thành trong Y-sơ-ra-ên kéo ra đón mừng vua Sau-lơ. Họ hát mừng, nhảy múa theo tiếng trống con và tiếng đàn tam.18:6 Một loại đàn có ba dây
Phụ nữ vui đùa ca hát đối đáp:
“Sau-lơ giết hàng ngàn,
Đa-vít giết hàng vạn!”
Lời hát này không vừa ý vua Sau-lơ, vua giận lắm, nhủ thầm: “Họ khen Đa-vít giết được hàng vạn, con ta chỉ có hàng ngàn thôi! Nó chỉ còn thiếu ngôi vua mà thôi!” Từ ngày ấy trở đi, vua Sau-lơ nhìn Đa-vít với con mắt nghi kỵ.
Ngày hôm sau, Đức Chúa Trời để cho ác thần nhập vào vua Sau-lơ, vua nói lảm nhảm trong nhà như người khùng. Trong khi Đa-vít gảy đàn như thường ngày, vua Sau-lơ đang cầm cây giáo trong tay, bỗng vua phóng giáo đi, trong lòng tự nghĩ: “Ta sẽ ghim Đa-vít vào tường!” Nhưng Đa-vít né người, tránh khỏi mũi giáo hai lần.
Vua Sau-lơ bắt đầu sợ Đa-vít, vì CHÚA ở với Đa-vít, và đã bỏ vua. Vua Sau-lơ tìm cách đẩy Đa-vít xa khỏi mình, đặt chàng chỉ huy ngàn quân. Đa-vít thường cầm quân ra vào nơi trận địa. Trận nào Đa-vít cũng thắng, vì CHÚA ở cùng chàng. Thấy Đa-vít chiến thắng oanh liệt, vua Sau-lơ càng thêm sợ hãi. Nhưng toàn dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa đều kính mến Đa-vít vì chàng chỉ huy họ trong chiến trận.
Đa-vít Làm Phò Mã Vua Sau-lơ
Vua Sau-lơ tự nhủ: “Chính tay ta không nên hại nó, nhưng thà để quân Phi-li-tin hại nó thì hơn.” Do đó, vua Sau-lơ bảo Đa-vít: “Mê-ráp là con gái lớn của ta. Ta sẵn sàng gả nó cho con nếu con tự tỏ mình là chiến sĩ anh dũng và tham gia các trận chiến của CHÚA.” Đa-vít thưa: “Tâu bệ hạ, con là ai? Dòng họ con, gia tộc của cha con là gì trong Y-sơ-ra-ên mà con được làm phò mã vua?” Nhưng khi đến lúc vua Sau-lơ phải gả cô Mê-ráp, con gái mình, cho Đa-vít, thì vua lại gả cô cho Át-ri-ên, người thành Mê-hô-la.
Trong khi đó, cô Mi-canh, thứ nữ vua Sau-lơ, đem lòng yêu Đa-vít. Người ta tâu cho vua Sau-lơ hay, tin này vừa lòng vua, vì vua nghĩ thầm: “Ta sẽ gả nó cho Đa-vít, nó sẽ trở thành cái bẫy khiến Đa-vít sa vào tay quân Phi-li-tin.” Vua Sau-lơ bảo Đa-vít lần thứ nhì: “Hôm nay con sẽ làm phò mã ta.” Vua Sau-lơ ra lệnh cho triều thần: “Các ngươi hãy nói kín với Đa-vít như thế này: ‘Anh được lòng nhà vua, và triều thần ai cũng quí mến anh. Anh nên làm phò mã nhà vua bây giờ đi.’ ” Triều thần vua Sau-lơ rỉ tai Đa-vít những lời ấy. Đa-vít đáp: “Các ông tưởng làm phò mã nhà vua là chuyện nhỏ sao, trong khi tôi chỉ là một người nghèo nàn, vô danh tiểu tốt?” Triều thần vua Sau-lơ về tâu lên vua lời đáp của Đa-vít. Vua Sau-lơ truyền: “Các ngươi hãy bảo Đa-vít: ‘Nhà vua không đòi sính lễ gì khác ngoài một trăm bao qui đầu18:25 Lớp da bọc đầu dương vật của người Phi-li-tin để trả thù quân địch của nhà vua.’ ” Vua Sau-lơ tính thế nào Đa-vít cũng sẽ rơi vào tay quân Phi-li-tin.
Khi triều thần thuật lại những lời ấy cho Đa-vít, chàng bằng lòng nộp sính lễ như trên để làm phò mã vua. Trước khi hết hạn, Đa-vít đi với thuộc hạ đánh giết hai trăm người Phi-li-tin. Đa-vít mang qui đầu của chúng về, đếm đủ số nộp cho vua để trở thành phò mã vua. Vua Sau-lơ đành phải gả cô Mi-canh, con gái mình, cho Đa-vít.
Khi vua Sau-lơ nhận biết rõ ràng CHÚA ở với Đa-vít, và cô Mi-canh, con gái vua, yêu Đa-vít, vua càng thêm sợ Đa-vít, và suốt đời mình, vua trở thành kẻ thù của Đa-vít.
Lúc bấy giờ các quan tướng Phi-li-tin thường đem quân ra đánh dân Y-sơ-ra-ên. Mỗi khi có chiến tranh, Đa-vít đều lập chiến công nhiều hơn hết thảy các triều thần của vua Sau-lơ nên tiếng tăm Đa-vít càng lừng lẫy.
Giô-na-than Khuyên Can Vua Sau-lơ
Vua Sau-lơ giục Giô-na-than, con vua, và toàn thể triều thần giết Đa-vít. Nhưng Giô-na-than, con vua Sau-lơ, rất mến phục Đa-vít. Giô-na-than báo cho Đa-vít: “Vua Sau-lơ, cha tôi, đang tìm cách giết anh. Vậy sáng mai anh hãy giữ chừng, ở nơi khuất kín và ẩn mình đi. Phần tôi, tôi sẽ đi ra đứng cạnh cha tôi trong cánh đồng nơi anh đang ẩn, và tôi sẽ nói với cha tôi về anh. Thấy thế nào, tôi sẽ báo cho anh.”
Vậy Giô-na-than nói tốt về Đa-vít với vua Sau-lơ, cha mình, rồi anh khuyên cha: “Con xin vua cha đừng phạm tội hại tôi tớ cha là anh Đa-vít, vì anh không có phạm tội làm hại cha. Trái lại, trong mọi việc anh làm đều có lợi cho cha rất nhiều. Anh đã liều mạng giết tên Phi-li-tin, và CHÚA đã cho toàn dân Y-sơ-ra-ên chiến thắng vẻ vang. Cha đã nhìn thấy và vui mừng. Vậy sao cha nỡ phạm tội đổ máu vô tội mà giết anh Đa-vít vô cớ?” Vua Sau-lơ nghe lời Giô-na-than. Vua thề: “Có CHÚA Hằng Sống chứng cho ta, nó sẽ không bị giết.”
Bấy giờ Giô-na-than gọi Đa-vít, thuật lại cho chàng nghe mọi việc, rồi dẫn chàng đến trình diện vua Sau-lơ. Đa-vít tiếp tục phục vụ vua như trước.
Đa-vít Được Mi-canh Cứu Thoát
Chiến tranh lại nổi lên. Đa-vít ra trận chiến đấu với quân Phi-li-tin. Chàng đánh chúng thua nặng, chúng phải bỏ chạy.
Sau đó, CHÚA để cho ác thần nhập vào vua Sau-lơ. Vua đang ngồi trong nhà, tay cầm cây giáo, và Đa-vít đang gẩy đàn. Vua Sau-lơ định dùng cây giáo ghim Đa-vít vào tường, nhưng Đa-vít né người tránh khỏi, nên vua Sau-lơ cắm cây giáo vào tường. Đa-vít bỏ chạy và trốn thoát ngay đêm ấy.
Nhưng vua Sau-lơ sai người đến nhà Đa-vít để canh giữ chàng và giết chàng sáng hôm sau. Mi-canh, vợ Đa-vít, khuyên chồng: “Nếu anh không trốn thoát đêm nay, ngày mai anh sẽ bị giết.” Mi-canh thòng Đa-vít xuống qua cửa sổ. Chàng chạy trốn và thoát được. Mi-canh lấy pho tượng thần đặt lên giường, để một chiếc gối lông dê nơi đầu, rồi phủ áo lên.
Khi vua Sau-lơ sai người đến bắt Đa-vít, cô nói với họ: “Nhà tôi đang bệnh.” Nhưng vua Sau-lơ lại sai người đến thăm Đa-vít và dặn họ: “Cứ khiêng Đa-vít trên giường lên đây cho ta, để ta giết nó.” Những người này vào, thấy tượng thần trên giường với chiếc gối lông dê nơi đầu! Vua Sau-lơ trách Mi-canh: “Sao con gạt ta như vậy, để cho kẻ thù ta trốn thoát?” Mi-canh thưa với vua Sau-lơ: “Chính anh ấy bảo con: ‘Để cho anh đi, nếu không, anh sẽ giết em!’ ”
Vua Sau-lơ Đến Thành Ra-ma Tìm Đa-vít
Trong khi đó, Đa-vít trốn thoát và đến thành Ra-ma tìm ông Sa-mu-ên. Chàng thuật lại hết cho ông nghe cách vua Sau-lơ đối xử với chàng như thế nào. Rồi chàng đi với ông Sa-mu-ên đến ở tại Na-giốt.19:18 Chưa biết rõ địa danh này ở đâu; có thể đây là danh từ chung để chỉ mấy cái chòi dùng làm chỗ ở cho các tiên tri Có người báo cho vua Sau-lơ biết Đa-vít đang ở tại Na-giốt, thuộc thành Ra-ma. Vua Sau-lơ sai người đến bắt Đa-vít. Những người được vua sai đi thấy đoàn tiên tri đang hăng say nhảy múa và nói tiên tri, có ông Sa-mu-ên đứng đầu. Thần của Đức Chúa Trời chiếm ngự họ, và họ cũng hăng say nhảy múa và nói tiên tri. Vua Sau-lơ hay tin đó lại sai một toán người khác đến, họ cũng hăng say nhảy múa và nói tiên tri. Vua Sau-lơ lại sai một toán thứ ba đến, những người này cũng hăng say nhảy múa và nói tiên tri. Bấy giờ vua đích thân đến thành Ra-ma. Khi đến giếng nước lớn tại Sê-cư, vua hỏi: “Ông Sa-mu-ên và Đa-vít đang ở đâu?” Có người nói cho vua biết họ đang ở Na-giốt, thuộc thành Ra-ma.
Vua liền đi đến Na-giốt thuộc thành Ra-ma. Vua đang đi, chính vua cũng bị thần của Đức Chúa Trời chiếm ngự, vua vừa đi vừa hăng say nhảy múa và nói tiên tri cho đến khi vua tới Na-giốt, thuộc thành Ra-ma. Chính vua cũng cởi quần áo ra, hăng say nhảy múa và nói tiên tri trước mặt ông Sa-mu-ên. Rồi vua ngã vật xuống, nằm trần truồng suốt ngày suốt đêm hôm ấy. Vì thế mới có câu: “Vua Sau-lơ cũng ở trong số các tiên tri sao?”
Giô-na-than Giúp Đỡ Đa-vít
Đa-vít trốn khỏi Na-giốt thuộc thành Ra-ma, đến gặp Giô-na-than, và hỏi: “Tôi có làm gì nên tội? Tôi có lỗi gì với vua cha anh mà vua tìm cách giết tôi?” Giô-na-than đáp: “Làm gì có chuyện đó! Cha tôi không giết anh đâu! Cha tôi làm việc gì, dù lớn hoặc nhỏ, cũng cho tôi hay. Không lẽ nào cha tôi lại giấu tôi việc này? Không có đâu!”
Đa-vít quả quyết: “Vua biết rõ anh thương tôi nên vua tự nghĩ: ‘Không nên cho Giô-na-than hay, kẻo nó buồn.’ Thật như CHÚA Hằng Sống, và thật như anh đang sống đây, tôi xin thề chỉ có một bước ngăn cách tôi với sự chết thôi!”
Bấy giờ Giô-na-than nói: “Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn.”
Đa-vít đề nghị: “Mai là ngày lễ Trăng Mới,20:5 Ctd: ngày đầu tháng theo lệ thường tôi phải dự tiệc với vua. Nhưng xin anh cho tôi ra đi, tôi sẽ trốn ngoài đồng cho đến chiều.20:5 Nt: chiều ngày kia Nếu vua để ý thấy tôi vắng mặt, xin anh thưa lại giùm: ‘Đa-vít năn nỉ con cho phép nó về quê gấp, vì nơi đó, là thành Bết-lê-hem, cả gia tộc nó mừng lễ dâng sinh tế hằng năm.’ Nếu vua nói: ‘Tốt’ tức là tôi tớ anh được bình an vô sự; còn nếu vua nổi giận, thì anh biết chắc vua quyết tâm hại tôi. Xin anh thương tình giữ vẹn lời hứa với tôi tớ anh vì anh đã kết ước với tôi tớ anh trong danh CHÚA. Nếu tôi có phạm tội ác nào, xin chính anh giết tôi đi, chớ đừng đem tôi nộp cho vua.”
Giô-na-than đáp: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn! Nếu tôi biết rõ cha tôi quyết tâm hại anh, lẽ nào tôi không cho anh hay?” Đa-vít hỏi: “Ai sẽ cho tôi hay nếu vua trả lời cách bực dọc?” Giô-na-than đáp: “Chúng ta hãy đi ra ngoài đồng.”
Cả hai cùng đi ra ngoài đồng.
Giô-na-than nói tiếp: “Có CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng cho tôi. Ngày mai, hoặc ngày kia, vào giờ này, tôi sẽ dò hỏi ý cha tôi. Nếu cha tôi có ý tốt đối với anh, tôi sẽ sai người cho anh hay. Cầu xin CHÚA phạt tôi nặng nề nếu cha tôi có ý hại anh, mà tôi không báo cho anh hay, để anh ra đi bình an. Cầu xin CHÚA ở với anh như Ngài đã ở với cha tôi. Lúc bấy giờ, nếu tôi còn sống, xin anh đối xử với tôi bằng tình yêu trung kiên của CHÚA, để tôi khỏi phải chết. Và xin anh tiếp tục bày tỏ tình yêu trung kiên đối với con cháu tôi đời đời, ngay khi CHÚA lần lượt tiêu diệt mọi kẻ thù của anh khỏi mặt đất.”
Vậy, Giô-na-than lập giao ước với Đa-vít và gia đình chàng: “Cầu xin CHÚA trừng phạt kẻ thù của Đa-vít.”20:16 Có nghĩa là: “Con cháu Đa-vít.” Giô-na-than lại bắt Đa-vít thề yêu thương anh nữa, vì chính anh, Giô-na-than, yêu thương Đa-vít như chính mình.
Giô-na-than nói tiếp: “Mai là ngày lễ Trăng Mới, người ta sẽ thấy vắng anh vì chỗ anh trống. Đến ngày thứ ba (tính từ ngày hôm nay, tức là ngày mốt), anh xuống đến nơi anh ẩn mình ngày hôm trước, và đợi cạnh bên tảng đá Ê-xen.20:19 Có nghĩa là “ra đi.” Phần tôi, tôi sẽ bắn ba mũi tên cạnh bên đó, như thể bắn vào bia. Rồi tôi sẽ sai đầy tớ đi nhặt tên. Nếu tôi bảo nó: ‘Kìa, mũi tên ở phía này, con lui lại lượm đi,’ có nghĩa là mọi sự bình an, anh có thể trở về. Có CHÚA Hằng Sống làm chứng, tôi bảo đảm là anh sẽ không gặp nguy hiểm. Còn nếu tôi bảo đầy tớ: ‘Kìa, mũi tên ở đằng kia, xa hơn,’ thì anh phải lánh đi, vì CHÚA sai anh đi. Còn về lời hứa nguyện chúng ta đã hứa với nhau, có CHÚA ở giữa chúng ta mãi mãi.”
Vậy Đa-vít ẩn mình ngoài đồng.
Đến ngày lễ Trăng Mới, vua ngồi vào bàn tiệc.
Nhà vua ngồi chỗ mình, như thường lệ, cạnh bên tường. Giô-na-than ngồi đối diện cha,20:25 Dịch theo LXX; nt: đứng dậy tướng Áp-ne ngồi cạnh vua, nhưng chỗ của Đa-vít thì bỏ trống. Hôm ấy, vua Sau-lơ không nói gì cả, vì vua tự nghĩ: “Chắc có chuyện gì xảy ra cho Đa-vít, nó không sạch để đến dự lễ, vì nó chưa được thanh tẩy.” Qua ngày hôm sau, tức là ngày thứ nhì trong dịp lễ Trăng Mới, thấy chỗ của Đa-vít vẫn còn trống, vua Sau-lơ hỏi Giô-na-than, con mình: “Tại sao con trai Y-sai không đến dùng bữa, cả hôm qua lẫn hôm nay?”
Giô-na-than thưa: “Đa-vít năn nỉ con cho phép anh ấy về Bết-lê-hem. Anh ấy nói: ‘Xin anh cho phép tôi ra đi. Bộ tộc chúng tôi tổ chức lễ dâng sinh tế trong thành, và anh tôi bảo tôi phải về dự lễ. Vậy, nếu anh thương tôi, xin anh cho phép tôi về thăm gia đình.’20:29 Nt: các anh tôi Vì thế anh ấy không đến dự tiệc với cha được.”
Vua Sau-lơ giận dữ mắng Giô-na-than: “Thật là một đứa con hư đốn!20:30 Nt: con trai của đàn bà hư thân mất nết Ta biết ngươi chọn con trai Y-sai làm bạn, chỉ để chuốc nhục vào thân và gây nhục cho mẹ ngươi đã sanh ngươi ra! Ngươi nên nhớ rằng ngày nào con trai Y-sai còn sống trên đất này, ngươi không chắc gì được lên ngôi. Bây giờ hãy sai người đi bắt nó đem về đây cho ta, vì nó phải chết!” Giô-na-than hỏi cha: “Tại sao anh ấy phải chết? Anh ấy đã làm gì?” Vua Sau-lơ giương cây giáo lên,20:33 Dịch theo LXX; nt: phóng cây giáo định đâm Giô-na-than. Lúc ấy Giô-na-than mới biết rõ cha mình quyết định giết Đa-vít.
Giô-na-than nổi giận, đứng dậy rời bàn tiệc. Hôm ấy, ngày thứ hai trong dịp lễ Trăng Mới, anh không ăn gì cả, vì anh lo buồn cho Đa-vít bị cha anh sỉ nhục.
Sáng hôm sau, Giô-na-than đi với một đầy tớ nhỏ ra ngoài đồng, đến chỗ hẹn với Đa-vít. Anh bảo đầy tớ: “Ngươi chạy đi tìm những mũi tên ta bắn.” Trong khi đứa trẻ chạy, Giô-na-than bắn mũi tên vượt qua khỏi nó. Đứa trẻ chạy vừa gần đến chỗ mũi tên rơi xuống thì Giô-na-than gọi với theo: “Mũi tên ở đằng kia, xa hơn!” Giô-na-than gọi tiếp: “Mau lên, nhanh lên, đừng chần chờ!” Người đầy tớ của Giô-na-than nhặt mũi tên đem về cho chủ, không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ có Giô-na-than và Đa-vít biết mà thôi. Giô-na-than giao khí giới cho đầy tớ mang về thành.
Khi đầy tớ đi rồi, Đa-vít đứng dậy từ phía sau tảng đá, quì sấp mình xuống đất ba lần trước mặt Giô-na-than. Hai người bạn ôm nhau hôn và khóc nức nở cho đến khi Đa-vít dằn được cơn xúc động.20:41 Nt: tối nghĩa
Giô-na-than từ giã Đa-vít: “Chúc anh đi bình an, vì cả hai chúng ta đã nhân danh CHÚA thề nguyện với nhau: ‘Xin CHÚA ở giữa anh và tôi, giữa dòng dõi anh và dòng dõi tôi, mãi mãi.’ ”
Đa-vít đứng dậy ra đi, còn Giô-na-than trở về thành.
Đa-vít Tại Thành Nóp
Đa-vít đến thành Nóp tìm thầy tế lễ A-hi-mê-léc. Thầy tế lễ ra đón Đa-vít, run sợ hỏi: “Sao ông đi một mình, không có ai đi theo ông cả?” Đa-vít đáp: “Vua giao công tác cho tôi và dặn: ‘Đừng cho ai biết gì về công tác ta sai phái ngươi đi.’ Vì thế tôi hẹn với quân lính đến nơi kia rồi. Bây giờ ông có sẵn thức ăn gì không? Xin ông cho tôi năm ổ bánh hoặc có gì cũng được.”
Thầy tế lễ đáp: “Tôi không có sẵn bánh thường, chỉ có bánh thánh thôi, miễn là lính của ông giữ mình, không gần gũi đàn bà.”
Đa-vít nói: “Dĩ nhiên là chúng tôi không gần gũi đàn bà, như xưa nay, mỗi khi tôi ra trận. Dù đi công tác thông thường, ngay cả trang bị của quân lính, như binh phục và khí giới, đều được biệt riêng và thánh hóa, huống chi hôm nay khi quân lính sẽ được thánh hóa chung với trang bị của mình?” Bấy giờ thầy tế lễ cho Đa-vít bánh thánh, vì tại đó không có bánh nào khác ngoài bánh đã được bày ra trên bàn thánh để dâng lên CHÚA và được đem đi khỏi để thay bánh mới vào, trong ngày thay bánh.
Hôm ấy, một đầy tớ của vua Sau-lơ cũng có mặt tại đó, vì anh đang bị giữ lại trong đền thờ.21:7 Nt: không ghi rõ “bị giữ lại” vì lý do gì Anh tên là Đô-e, người Ê-đôm. Anh là người mạnh dạn nhất trong những người chăn chiên của vua Sau-lơ.
Đa-vít hỏi thầy tế lễ: “Ông có cây giáo hoặc thanh gươm nào ở đây không? Công tác vua giao cấp bách quá, tôi không kịp mang theo thanh gươm hay khí giới gì khác cả.” Thầy tế lễ đáp: “Có thanh gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin bị ông giết tại thung lũng Ê-la. Kìa thanh gươm đó bọc trong chiếc áo, để phía sau ê-phót. Nếu ông cần thì cứ lấy mà dùng, vì ở đây không có khí giới nào khác.” Đa-vít nói: “Không có gươm nào tốt bằng! Ông đưa gươm cho tôi.”
Đa-vít Tại Thành Gát
Ngày hôm ấy, Đa-vít tiếp tục trốn vua Sau-lơ, đi đến thành Gát gặp vua A-kích. Triều thần vua A-kích tâu với vua: “Có phải đây là Đa-vít, vua xứ ấy không? Có phải người ta hát về Đa-vít này trong khi nhảy múa:
‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Đa-vít giết hàng vạn!’ hay không?”
Đa-vít lo ngại về những lời nói đó và đâm ra sợ vua A-kích lắm. Vậy, trước mặt họ, Đa-vít giả bộ dại khờ; chàng cư xử như người khùng khi họ tìm cách giữ cho chàng yên; chàng viết nguệch ngoạc trên các cánh cửa và để nước miếng chẩy xuống râu. Vua A-kích bảo các triều thần: “Các ngươi thấy tên này điên rồi. Sao lại dẫn về đây cho ta? Ta có thiếu người khùng đâu mà các ngươi lại dẫn nó về làm trò khùng điên quấy rầy ta? Lẽ nào cho tên này vào cung ta?”
Đa-vít Tại Hang Đá A-đu-lam
Đa-vít rời khỏi đó, trốn đến hang đá ở A-đu-lam. Các anh Đa-vít và cả dòng họ cha chàng hay tin đều xuống đó ở với chàng. Ngoài ra, tất cả những người cùng khốn, nợ nần, bất mãn, khoảng chừng 400 người, đều tụ họp chung quanh Đa-vít, và chàng chỉ huy họ. Từ đó, Đa-vít đến Mít-bê thuộc xứ Mô-áp, và thưa với vua Mô-áp: “Xin vua cho phép cha mẹ tôi đến ở với vua cho đến khi nào tôi biết Đức Chúa Trời sẽ làm gì cho tôi.” Đa-vít dẫn cha mẹ đến triều kiến vua Mô-áp, và cha mẹ chàng sống trong triều vua suốt thời gian chàng ở trong hang đá. Một hôm, tiên tri Gát bảo Đa-vít: “Anh không nên ở trong hang đá này. Anh hãy trở về xứ Giu-đa ngay.” Đa-vít liền ra đi, đến khu rừng Hê-rết.
Các Thầy Tế Lễ Và Dân Thành Nóp Bị Tàn Sát
Một hôm, vua Sau-lơ đang ngồi dưới gốc cây liễu, trên ngọn đồi cao tại Ghi-bê-a. Vua cầm giáo trong tay, và tất cả các triều thần chầu chực chung quanh vua. Vua nghe tin người ta đã tìm ra Đa-vít và những người theo chàng. Vua Sau-lơ hỏi các triều thần đang chầu chực chung quanh: “Các người Bên-gia-min, hãy nghe đây. Con trai Y-sai có hứa ban phát đồng ruộng và vườn nho cho tất cả các người không? Nó có hứa cho các người chỉ huy 1,000 quân hoặc 100 quân không? Vậy sao các người lại âm mưu phản ta? Không ai tiết lộ cho ta biết là con trai ta đã lập giao ước với con trai Y-sai! Không một ai trong các ngươi quan tâm đến ta và cho ta biết khi con trai ta xúi đầy tớ ta nổi dậy phục kích hại ta như ngày nay!”
Trong các triều thần chầu chực chung quanh vua Sau-lơ có Đô-e, người Ê-đôm. Đô-e lên tiếng: “Tôi thấy con trai Y-sai đến thành Nóp gặp ông A-hi-mê-léc, con ông A-hi-túp. Ông A-hi-mê-léc cầu hỏi ý CHÚA cho nó, cung cấp lương thực cho nó, rồi lại giao cho nó thanh gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin.”
Bấy giờ vua sai đòi thầy tế lễ A-hi-mê-léc, con ông A-hi-túp, cùng với tất cả các thầy tế lễ thuộc dòng họ cha ông tại Nóp. Tất cả những người đó đều đến chầu vua. Vua Sau-lơ bảo: “Con của A-hi-túp, hãy nghe ta!” Ông thưa: “Tâu vua, có tôi đây.” Vua Sau-lơ hỏi: “Tại sao ngươi toa rập với con trai Y-sai phản ta? Ngươi tiếp tế lương thực cho nó, giao thanh gươm cho nó, rồi lại cầu hỏi ý Đức Chúa Trời cho nó, để nó nổi dậy chống lại ta và phục binh hại ta như ngày nay!”
Ông A-hi-mê-léc tâu: “Trong tất cả triều thần của vua, có ai trung thành bằng Đa-vít? Đa-vít là phò mã của vua, chỉ huy toán cận vệ22:14 Nt: những người buộc phải tuyệt đối vâng lời vua của vua, lại được triều đình kính nể. Có phải hôm nay là lần đầu tiên tôi cầu hỏi ý Đức Chúa Trời cho Đa-vít không? Không đâu! Xin vua đừng buộc tội tôi tớ vua, cũng đừng buộc tội ai trong toàn thể dòng họ cha tôi, vì tôi tớ vua không hề biết một điều gì, dù nhỏ hay lớn, về tất cả chuyện này.” Nhưng vua đáp: “A-hi-mê-léc, ngươi và toàn thể dòng họ cha ngươi phải chết.”
Vua bảo các thị vệ đứng cạnh bên: “Hãy giết các thầy tế lễ của CHÚA, vì họ cùng toa rập với Đa-vít. Họ biết nó chạy trốn mà không hề cho ta hay!” Nhưng triều thần không chịu giơ tay lên đánh giết các thầy tế lễ của CHÚA.
Vua bảo Đô-e: “Ngươi giết các thầy tế lễ đi!” Đô-e, người Ê-đôm, xông lại và tự nó giết các thầy tế lễ; ngày hôm đó, nó tàn sát 85 người được quyền mang ê-phót.22:18 Dịch theo LXX; nt: ê-phót bằng vải lanh Nó cũng dùng lưỡi gươm giết dân thành Nóp, là thành của các thầy tế lễ. Từ đàn ông đến đàn bà, từ trẻ thơ đến em bé còn bú, và bò, lừa, chiên, tất cả đều bị lưỡi gươm sát hại.
Nhưng A-bia-tha, một trong những người con ông A-hi-mê-léc, cháu ông A-hi-túp, trốn thoát và đến gặp Đa-vít. A-bia-tha thuật cho Đa-vít biết vua Sau-lơ giết các thầy tế lễ của CHÚA. Đa-vít bảo A-bia-tha: “Khi Đô-e, người Ê-đôm, có mặt tại đó ngày hôm ấy, tôi biết thế nào nó cũng tâu lại cho vua Sau-lơ hay. Tôi chịu trách nhiệm về sự chết của tất cả những người trong gia đình anh. Anh cứ ở đây với tôi, đừng sợ gì cả, vì người tìm hại mạng sống tôi cũng là người tìm hại mạng sống anh. Ở bên tôi, anh sẽ được an toàn.”
Đa-vít Giải Cứu Dân Thành Kê-i-la
Có người báo tin cho Đa-vít: “Kìa, người Phi-li-tin đang tấn công thành Kê-i-la và cướp phá các sân đạp lúa.” Đa-vít cầu hỏi ý CHÚA: “Con có nên đi đánh những người Phi-li-tin này không?” CHÚA bảo Đa-vít: “Con hãy đi đánh quân Phi-li-tin và giải cứu dân thành Kê-i-la.”
Tuy nhiên, những người theo Đa-vít bàn ra: “Ở ngay đây, trong xứ Giu-đa, mà chúng ta còn sợ, huống chi đi Kê-i-la giao chiến với quân Phi-li-tin!” Đa-vít lại cầu hỏi ý CHÚA một lần nữa. CHÚA bảo: “Con hãy đi ngay xuống Kê-i-la, vì Ta sẽ giao quân Phi-li-tin vào tay con.” Đa-vít liền đi cùng những người theo mình xuống Kê-i-la giao chiến với quân Phi-li-tin, lùa súc vật của chúng đi, và đánh chúng một đòn ác liệt. Thế là Đa-vít giải cứu được dân thành Kê-i-la.
Khi A-bia-tha, con ông A-hi-mê-léc, trốn đến với Đa-vít, ông có mang theo ê-phót trong tay, và cùng đi với chàng xuống Kê-i-la.
Vua Sau-lơ nghe tin Đa-vít đến Kê-i-la, vua tự nhủ: “Đức Chúa Trời đã nộp nó vào tay ta, vì nó đã tự giam mình khi vào một thành có cửa đóng then cài.” Vua Sau-lơ triệu tập toàn lực lượng chiến binh đi xuống Kê-i-la bao vây Đa-vít và những người theo chàng.
Khi Đa-vít biết được vua Sau-lơ mưu tính việc ác để hại mình, chàng bảo thầy tế lễ A-bia-tha: “Anh mang ê-phót lại đây!” Đa-vít cầu hỏi: “Lạy CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, con đây là tôi tớ Ngài có nghe tin vua Sau-lơ tìm cách đến hủy diệt thành Kê-i-la vì con. Dân thành Kê-i-la có nộp con vào tay vua không? Vua Sau-lơ có định xuống như tôi tớ Ngài nghe nói không? Lạy CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, xin cho tôi tớ Ngài biết.” CHÚA bảo: “Nó sẽ xuống.” Đa-vít cầu tiếp: “Dân thành Kê-i-la có nộp con và những người theo con vào tay vua Sau-lơ không?” CHÚA bảo: “Họ sẽ nộp.” Đa-vít và những người theo chàng, khoảng 600 người, liền ra khỏi thành Kê-i-la, và đi rày đây mai đó. Khi vua Sau-lơ nghe tin Đa-vít trốn thoát khỏi Kê-i-la, vua đình lại, không kéo binh xuống đó nữa.
Giô-na-than Khích Lệ Đa-vít
Đa-vít ẩn náu23:14 Nt: ở trong đồng vắng, trong các nơi hiểm hóc trên đồi núi sa mạc Xíp. Vua Sau-lơ cứ lùng bắt chàng ngày này qua ngày kia, nhưng Đức Chúa Trời không để cho Đa-vít rơi vào tay vua. Đa-vít đang ở Hô-rết, trong đồng vắng Xíp khi chàng hay tin23:15 Nt: thấy vua Sau-lơ ra quân để tìm cách giết hại chàng. Bấy giờ Giô-na-than, con vua Sau-lơ, đến Hô-rết thăm Đa-vít và khuyên chàng vững lòng tin cậy Đức Chúa Trời. Giô-na-than bảo Đa-vít: “Anh đừng sợ. Bàn tay của vua Sau-lơ, cha tôi, không thể nào đụng đến anh được. Chính anh sẽ làm vua dân Y-sơ-ra-ên, còn tôi sẽ đứng thứ nhì, sau anh một bậc. Ngay cả vua Sau-lơ, cha tôi, cũng biết điều ấy.” Sau khi hai người lập giao ước với nhau trước mặt CHÚA, Đa-vít tiếp tục ở lại Hô-rết, còn Giô-na-than trở về nhà.
Vua Sau-lơ Săn Đuổi Đa-vít
Một số người vùng Xíp lên Ghi-bê-a tâu với vua Sau-lơ: “Đa-vít đang lẩn trốn giữa chúng tôi, trong các hang hiểm hóc ở Hô-rết, trên đồi Ha-ki-la, phía nam Giê-si-môn. Vậy bây giờ, nếu vua muốn xuống vùng đất chúng tôi, xin vua cứ xuống. Chúng tôi xin chịu trách nhiệm nộp nó vào tay vua.” Vua Sau-lơ đáp: “Cầu xin CHÚA ban phước cho các ngươi vì các ngươi đã thương xót ta. Các ngươi hãy đi, dò hỏi cho chắc chắn, nhìn xem nơi nào nó đặt chân tới, ai đã thấy nó ở đó, vì ta nghe nói nó mưu mô xảo quyệt lắm. Các ngươi hãy tìm cho ra tất cả những nơi nào nó có thể ẩn núp, rồi trở về cho ta biết tin tức chắc chắn để ta đi với các ngươi. Nếu nó còn ở trong xứ, ta sẽ cho lùng khắp các bộ tộc Giu-đa để tìm bắt nó cho kỳ được.”
Họ liền trở về đồng vắng Xíp trước vua Sau-lơ. Đa-vít và những người theo chàng ở trong sa mạc Ma-ôn, trong đồng hoang phía nam Giê-si-môn. Vua Sau-lơ cầm quân đi lùng bắt Đa-vít. Đa-vít hay tin, đi xuống vùng núi non hiểm trở trong sa mạc Ma-ôn. Vua Sau-lơ nghe tin, đuổi theo Đa-vít trong sa mạc Ma-ôn.
Vua Sau-lơ đi phía bên này núi, còn Đa-vít và những người theo chàng đi phía bên kia núi. Đa-vít vội vã muốn thoát khỏi vua Sau-lơ, nhưng vua Sau-lơ và quân lính đang siết chặt vòng vây quanh Đa-vít và những người theo chàng để bắt họ, khi một sứ giả đến tâu với vua Sau-lơ: “Xin vua về gấp, vì quân Phi-li-tin cướp phá đất nước.” Vua Sau-lơ ngừng đuổi theo Đa-vít, và quay về giao chiến với quân Phi-li-tin. Vì thế người ta gọi chỗ này là Tảng Đá Phân Chia. Đa-vít rời khỏi đó, đến ẩn náu trong các hóc đá hiểm trở vùng En-ghê-đi.
Sau khi vua Sau-lơ đánh đuổi quân Phi-li-tin xong, trở về, có người tâu với vua: “Đa-vít ở trong sa mạc En-ghê-đi.” Vua Sau-lơ chọn 3,000 quân tinh nhuệ trong toàn thể dân Y-sơ-ra-ên, dẫn họ đi lùng bắt Đa-vít và những người theo chàng, ở phía đông các mỏm đá Sơn Dương. Đi ngang qua các chuồng chiên bên đường, vua Sau-lơ thấy một hang đá nên vào đó đi việc cần. Đa-vít và những người theo chàng đang ngồi núp trong nơi sâu thẳm của chính hang đó.
Những người theo Đa-vít thì thầm với chàng: “Đây là ngày CHÚA phán trước với ông: ‘Ta sẽ giao kẻ thù của con vào tay con, và con được quyền xử với nó tùy ý con.’ ” Đa-vít đến gần, cắt lén vạt áo choàng của vua Sau-lơ. Nhưng ngay sau đó, Đa-vít tự trách mình vì đã cắt vạt áo choàng của vua Sau-lơ. Đa-vít nói với những người theo chàng: “Cầu xin CHÚA phạt tôi nếu tôi làm điều này, nghĩa là nếu tôi ra tay hại chủ tôi là người được CHÚA xức dầu, vì vua chính là người được CHÚA xức dầu.” Đa-vít dùng những lời lẽ ấy thuyết phục những người theo chàng, không cho họ xông vào vua Sau-lơ. Vua Sau-lơ ra khỏi hang và tiếp tục lên đường.
Sau đó, Đa-vít cũng đứng dậy ra khỏi hang đá, gọi với theo vua Sau-lơ: “Tâu vua, chúa con!” Vua Sau-lơ nhìn ngoái lại đằng sau, thấy Đa-vít cúi sấp mặt xuống đất. Đa-vít thưa với vua Sau-lơ: “Tại sao cha nghe lời người ta đồn rằng con muốn hại cha? Ngày nay, chính mắt cha thấy CHÚA đã giao mạng cha vào tay con trong hang đá. Người ta xúi con giết cha, nhưng con không nỡ, và con tự nhủ: ‘Ta không nên ra tay hại chủ ta vì người được CHÚA xức dầu.’ Thưa cha, xin cha nhìn xem, đây là vạt áo choàng của cha trong tay con. Cha thấy con chỉ cắt vạt áo choàng của cha nhưng con không giết cha. Cha cũng đủ hiểu rằng con không có ý hại cha hoặc phản cha. Con không hề có lỗi với cha, nhưng cha lại săn đuổi con để giết con. Cầu xin CHÚA phân xử giữa con và cha. Xin CHÚA báo thù cho con, vì chính tay con sẽ không đụng đến cha. Như tục ngữ người xưa có nói: ‘Điều ác ra từ kẻ ác,’ tay con sẽ không đụng đến cha.
Vua Y-sơ-ra-ên đem quân ra đánh đuổi ai? Cha săn đuổi ai? Một con chó chết! Một con bọ chét! Cầu xin CHÚA làm trọng tài phân xử giữa con và cha! Cầu xin Ngài đoái xem, biện hộ cho con, và giải cứu con khỏi tay cha!”
Khi Đa-vít vừa dứt lời, vua Sau-lơ hỏi: “Có phải đó là tiếng của Đa-vít, con trai ta không?” Rồi vua Sau-lơ òa lên khóc. Vua lại nói với Đa-vít: “Con cư xử phải hơn cha, vì con đối đãi tốt với cha trong khi cha đối xử tệ với con. Chính con đã tỏ cho cha biết ngày nay con đối đãi tốt với cha như thế nào. CHÚA đã nộp cha vào tay con, nhưng con không giết cha. Cá ai bắt gặp kẻ thù mình mà lại thả cho đi bình an không? Cầu xin CHÚA ban thưởng con dồi dào vì con đối xử tốt với cha ngày nay. Bây giờ cha biết chắc chắn con sẽ làm vua cai trị dân Y-sơ-ra-ên, và ngôi vua sẽ vững bền trong tay con. Vậy con hãy nhân danh CHÚA thề với cha, con sẽ không tuyệt diệt con cháu cha sau khi cha qua đời, và con cũng không xóa bỏ tên tuổi cha khỏi dòng họ tổ phụ cha.” Sau khi Đa-vít thề, vua Sau-lơ trở về nhà, còn Đa-vít và những người theo chàng rút về nơi trú ẩn.
Na-banh Không Chịu Tiếp Tế Cho Đa-vít
Ông Sa-mu-ên qua đời. Toàn dân Y-sơ-ra-ên họp lại than khóc và chôn cất ông tại quê hương Ra-ma.
Sau đó, Đa-vít dời xuống sa mạc Pha-ran.
Có một người kia sống tại thành Ma-ôn nhưng có tài sản đất đai ở vùng Cạt-mên. Ông rất giàu, có 3,000 con chiên và 1,000 con dê. Hiện ông đang ở Cạt-mên coi sóc việc cắt lông chiên. Ông tên Na-banh, còn vợ ông là A-bi-ga-in. Bà vợ thông minh và xinh đẹp, trong khi ông chồng cứng cỏi và gian ác. Ông thuộc về bộ tộc Ca-lép.
Đa-vít ở trong sa mạc, nghe tin ông Na-banh đang coi sóc việc cắt lông chiên, nên sai mười thanh niên đi và dặn họ: “Các anh hãy đi lên Cạt-mên, đến gặp ông Na-banh, và chuyển lời tôi chào thăm ông. Các anh hãy nói như vầy: ‘Chúc ông sống lâu! Chúc ông và quí quyến bình an! Chúc ông làm ăn phát đạt!
Anh Đa-vít25:7 Nt: tôi được tin thợ đang cắt lông chiên là của ông. Suốt thời gian những người chăn chiên của ông ở với chúng tôi ở Cạt-mên, chúng tôi không hề quấy nhiễu họ và họ không mất mát gì cả. Ông cứ hỏi đầy tớ ông, họ sẽ nói cho ông biết. Vì chúng tôi đến với ông trong ngày lễ, xin ông thương tình chúng tôi và ban cho chúng tôi là đầy tớ ông, và cho anh Đa-vít, là con ông, bất cứ món gì ông có sẵn.’ ”
Các thanh niên của Đa-vít đi gặp ông Na-banh và chuyển lời chào thăm của Đa-vít theo như mọi lời Đa-vít dặn họ. Nói xong, họ chờ đợi. Ông Na-banh đáp: “Đa-vít là ai? Con của Y-sai là ai? Dạo này có quá nhiều đầy tớ bỏ chủ trốn đi. Không lẽ ta lấy bánh, nước và thịt mấy con thú ta làm sẵn cho thợ cắt lông chiên đem cho những người ta không biết từ đâu đến?”
Các thanh niên của Đa-vít quay lại đường cũ trở về, thuật lại cho Đa-vít nghe mọi lời ấy. Đa-vít liền bảo những người theo chàng: “Anh em đeo gươm vào!” Mỗi người đeo gươm mình, Đa-vít cũng đeo gươm mình. Khoảng bốn trăm người đi theo Đa-vít, còn hai trăm người kia ở lại giữ đồ đạc.
Đa-vít Và A-bi-ga-in
Một trong những người đầy tớ báo cho bà A-bi-ga-in, vợ ông Na-banh biết: “Ông Đa-vít có sai người từ sa mạc đến chào ông chủ nhưng ông chủ mắng xối xả vào mặt họ. Trong khi những người này đối xử rất tốt với chúng tôi. Họ không hề quấy nhiễu chúng tôi, chúng tôi không mất mát gì cả trong suốt thời gian chúng tôi chung đụng với họ ngoài đồng. Ngày và đêm, họ là bức tường che chở chúng tôi suốt thời gian chúng tôi chăn chiên và dê trong vùng họ ở. Vậy bây giờ xin bà tính xem phải làm gì, vì ông chủ và cả nhà chắc chắn sẽ mang họa; còn ông chủ hung hăng quá, không ai dám nói gì với ông cả.”
Bà A-bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu da đầy rượu, năm con chiên đã nấu nướng sẵn, năm xê-a25:18 Khoảng 35-40l. Nt: “năm xê-a”, một xê-a tương đương với bẩy lít hạt rang, một trăm chùm nho khô, hai trăm bánh trái vả khô, chất tất cả lên lưng lừa. Bà bảo các đầy tớ: “Các anh đi trước, tôi theo sau.” Nhưng bà không nói cho chồng bà, là ông Na-banh, biết gì cả. Bà đang cưỡi lừa đi xuống, khuất sau ngọn đồi, bỗng gặp Đa-vít và những người theo chàng cũng đang đi xuống về phía bà. Trên đường đi,25:21 Thêm vào cho rõ nghĩa Đa-vít đã thầm nhủ: “Ta đã phí công bảo vệ tài sản của tên này trong sa mạc! Nó không mất mát gì cả, vậy mà nó lấy oán trả ơn cho ta! Cầu xin Đức Chúa Trời phạt Đa-vít25:22 Dịch theo LXX; nt: kẻ thù của Đa-vít như thế này hoặc nặng hơn nữa, nếu đến sáng mai ta còn để cho một người nam nào trong gia đình nó sống sót!”
Vừa thấy Đa-vít, bà A-bi-ga-in vội vàng xuống lừa, quì sấp xuống đất trước mặt Đa-vít. Phủ phục dưới chân Đa-vít, bà van xin: “Lỗi tại tôi, thưa ông, tại tôi! Xin ông cho phép tôi trình bày, xin ông rủ lòng nghe tôi nói. Xin ông đừng quan tâm đến Na-banh, con người hung hăng đó, vì anh ta cư xử y hệt như tên anh ta. Anh ta tên là Na-banh25:25 Nghĩa là “dại dột” và sự dại dột ở trong anh ta. Còn tôi, tôi không thấy các thanh niên do ông sai đến.
Bây giờ, thưa ông, có CHÚA hằng sống, và có ông đây, ước gì kẻ thù của ông và những người tìm cách hại ông đều sẽ chịu đồng số phận với Na-banh! CHÚA đã ngăn cản, không cho ông làm đổ máu và tự trả thù cho chính mình. Và thưa ông, đây là chút quà tôi mang đến, xin được giao cho các thanh niên đi theo ông. Xin ông tha lỗi cho tôi cả gan nói dài dòng. CHÚA chắc chắn sẽ ban cho ông ngôi nước vững bền vì ông tham gia những trận chiến của CHÚA. Suốt đời ông, tai họa sẽ không bao giờ xảy đến cho ông. Nếu có người nào nổi lên săn đuổi ông và tìm cách hại mạng sống ông, CHÚA là Đức Chúa Trời của ông sẽ bảo bọc mạng sống ông trong bọc kẻ sống bên cạnh Ngài, nhưng Ngài sẽ ném đi xa mạng sống của kẻ thù ông như người ta dùng ná mà ném đá. Ngày nào CHÚA thực hiện mọi điều tốt Ngài hứa ban cho ông, và lập ông lên làm thủ lãnh dân Y-sơ-ra-ên, ước gì ông sẽ khỏi phải áy náy hay bị lương tâm cắn rứt vì đã đổ máu vô cớ và tự trả thù cho chính mình. Và khi nào CHÚA ban phước lành cho ông, xin ông nhớ đến tôi.”
Đa-vít đáp lời bà A-bi-ga-in: “Tôi ca ngợi CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên vì Ngài đã sai bà đến gặp tôi hôm nay. Tôi cám ơn CHÚA và xin Ngài ban phước cho bà vì ngày hôm nay bà đã hành động sáng suốt, bà đã ngăn cản không cho tôi gây đổ máu và tự trả thù cho chính mình. Thật như CHÚA Hằng Sống là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, là Đấng đã ngăn cản không cho tôi hại bà, nếu bà không vội vàng đến gặp tôi, thì chắc chắn không một người nam nào trong nhà Na-banh còn sống sót đến khi trời rạng sáng.”
Đa-vít nhận quà bà mang đến và căn dặn: “Bà an tâm về nhà. Tôi đã nghe điều bà yêu cầu và tôi tôn trọng ý bà.”
Na-banh Qua Đời
Khi bà A-bi-ga-in về đến nhà, bà thấy ông Na-banh mở tiệc linh đình như tiệc yến vua đãi vậy. Ông Na-banh vui vẻ và say túy lúy nên bà không kể lại cho ông điều gì, dù nhỏ hay lớn, trước khi trời hừng sáng. Sáng hôm sau, chờ khi ông Na-banh tỉnh rượu, bà vợ ông mới thuật lại cho ông các sự việc ấy. Ông bị sốc nặng25:37 Nt: tim ông chết trong lòng người ông cứng đờ ra như tảng đá. Khoảng mười ngày sau, CHÚA đánh ông Na-banh và ông qua đời.
Đa-vít Cưới Bà A-bi-ga-in
Nghe tin ông Na-banh qua đời, Đa-vít nói: “Con ca ngợi CHÚA vì Ngài đã biện hộ cho con khi Na-banh sỉ nhục con. Con cám ơn CHÚA vì Ngài đã giữ con là tôi tớ Ngài khỏi làm điều ác, và Ngài đã đổ lại trên đầu Na-banh điều ác nó làm.”
Sau đó, Đa-vít sai người đi hỏi bà A-bi-ga-in làm vợ. Tôi tớ của Đa-vít đến Cạt-mên gặp bà A-bi-ga-in và thưa: “Ông Đa-vít sai chúng tôi đến đây để xin được cưới bà làm vợ.” Bà A-bi-ga-in liền quì sấp mặt xuống đất thưa: “Tôi đây sẵn sàng làm đầy tớ của ông Đa-vít để rửa chân cho các tôi tớ của chủ tôi.” Bà vội vã đứng dậy, cưỡi lừa, và cùng với năm cô tớ gái ra đi theo các sứ giả của Đa-vít và bà trở thành vợ của Đa-vít.
Trước đây, Đa-vít cũng đã cưới A-hi-nô-am, người thành Gít-rê-ên. Vậy cả hai bà đều là vợ ông. Vua Sau-lơ đã gả Mi-canh, con gái vua, cũng là vợ của Đa-vít, cho Phanh-ti, con ông La-ít, người thành Ga-lim.
Đa-vít Tha Chết Cho Vua Sau-lơ Lần Thứ Nhì
Người Xíp đến Ghi-bê-a tâu với vua Sau-lơ: “Đa-vít đang trốn trên đồi Ha-ki-la, đối ngang đồng vắng Giê-si-môn.” Vua Sau-lơ liền đi xuống sa mạc Xíp cùng với 3,000 quân tinh nhuệ của Y-sơ-ra-ên để tìm bắt Đa-vít. Vua Sau-lơ đóng trại trên đồi Ha-ki-la, cạnh bên đường, đối ngang Giê-si-môn, còn Đa-vít ở trong sa mạc. Được tin vua Sau-lơ vào sa mạc đuổi bắt mình, Đa-vít sai người đi do thám và biết chắc vua Sau-lơ đã đến.
Đa-vít đến tận nơi vua Sau-lơ đóng trại, nhìn thấy chỗ vua Sau-lơ và tướng Áp-ne, con ông Ne, là tướng chỉ huy quân đội của vua, đang nằm ngủ. Vua Sau-lơ đang nằm ngủ bên trong hàng rào phòng thủ, và quân sĩ đóng trại chung quanh vua.
Đa-vít hỏi A-hi-mê-léc, người Hê-tít, và A-bi-sai, anh của Giô-áp, con bà Xê-ru-gia: “Ai muốn đi với tôi xuống nơi vua Sau-lơ đóng trại?” A-bi-sai đáp: “Cháu xin đi với cậu.”
Vậy Đa-vít và A-bi-sai lẻn vào trại quân lúc ban đêm, thấy vua Sau-lơ đang nằm ngủ bên trong hàng rào phòng thủ, cây giáo vua cắm xuống đất, cạnh bên đầu. Tướng Áp-ne và binh sĩ nằm ngủ chung quanh vua. A-bi-sai nói với Đa-vít: “Hôm nay Đức Chúa Trời đã nộp kẻ thù của cậu vào tay cậu. Bây giờ xin cho cháu dùng cây giáo của nó ghim nó một nhát xuống đất, không cần đến nhát thứ hai.” Nhưng Đa-vít đáp: “Đừng giết vua! Có ai tra tay hại người được CHÚA xức dầu làm vua mà lại không bị phạt?” Đa-vít nói tiếp: “Có CHÚA Hằng Sống, cậu cam đoan với cháu, chính CHÚA sẽ kết thúc đời vua,26:10 Nt: đánh vua chết hoặc vua chết tự nhiên khi đến kỳ hạn, hoặc vua ngã xuống ngoài trận địa. Nhưng xin CHÚA gìn giữ đừng cho cậu tra tay hại người được CHÚA xức dầu. Bây giờ chúng ta chỉ lấy cây giáo cạnh bên đầu vua và bình nước rồi đi thôi.” Đa-vít lấy cây giáo và bình nước cạnh bên đầu vua Sau-lơ, rồi hai người ra đi. Không ai thấy, không ai hay biết gì cả, cũng không ai thức giấc. Mọi người đều ngủ, vì CHÚA làm cho họ ngủ mê.
Đa-vít băng qua đồi bên kia, đứng trên đỉnh, cách xa trại quân; có một khoảng cách lớn giữa họ. Đa-vít hướng về phía các binh sĩ, lớn tiếng gọi tướng Áp-ne, con ông Ne: “Tướng Áp-ne, ông có nghe tôi không?” Tướng Áp-ne đáp: “Ngươi là ai mà dám gọi vua?”
Đa-vít đáp: “Ông là bậc trượng phu, và trong nước Y-sơ-ra-ên không có ai bằng ông! Vậy tại sao ông không bảo vệ chủ ông là vua? Vì có người định ám sát vua, chủ của ông! Ông làm như vậy là không tròn bổn phận. Có CHÚA Hằng Sống chứng giám, tất cả các ông đều đáng chết vì không canh giữ chủ mình là người được CHÚA xức dầu! Bây giờ xin ông hãy xem, cây giáo của vua và bình nước cạnh bên đầu vua đâu rồi?”
Vua Sau-lơ nhận ra tiếng của Đa-vít. Vua hỏi: “Đa-vít, con cha, có phải tiếng con nói đó không?” Đa-vít đáp: “Tâu vua, chính tiếng con đây.” Đa-vít thưa tiếp: “Tại sao vua cứ tiếp tục đuổi bắt tôi tớ vua? Con đã làm gì? Tay con có làm điều gì ác? Bây giờ con xin vua vui lòng nghe tôi tớ vua trình bày. Nếu CHÚA xúi giục vua hại con, nguyện xin Ngài nhậm lễ vật có mùi thơm. Còn nếu do người xúi giục, họ đáng bị CHÚA nguyền rủa, vì ngày nay họ đã đuổi con ra, không cho con ở trong xứ mà CHÚA ban cho dân Ngài, khác nào họ bảo con: ‘Hãy đi thờ phượng các thần khác!’ Ôi, xin đừng cho máu con rơi xuống đất nước ngoài, xa cách CHÚA! Tại sao vua Y-sơ-ra-ên kéo quân ra tìm bắt con, một con bọ chét? Tại sao vua săn đuổi con như người ta săn chim đa đa trên đồi núi?”
Vua Sau-lơ đáp: “Cha thật đắc tội. Đa-vít, con cha, hãy trở về. Cha sẽ không bao giờ hại con nữa, vì ngày nay con đã coi trọng mạng sống cha. Thật cha hành động ngu xuẩn, cha đã sai lầm quá mức.”
Đa-vít thưa: “Đây cây giáo của vua. Xin vua sai một trong các bạn trẻ sang đây lấy về. CHÚA sẽ ban thưởng mọi người tùy theo sự công chính và lòng trung thành của họ. Hôm nay CHÚA có nộp vua vào tay con, nhưng con không muốn tra tay hại vua là người được CHÚA xức dầu. Hôm nay con đã coi trọng mạng sống vua. Cầu xin CHÚA cũng coi trọng mạng sống con như vậy, và giải thoát con khỏi mọi cảnh gian nguy.”
Vua Sau-lơ đáp: “Cầu xin CHÚA ban phước cho con, Đa-vít. Con sẽ làm nhiều việc trọng đại và con chắc chắn sẽ thành công.”
Đa-vít đi đường mình, trong khi vua Sau-lơ trở về nhà.
Đa-vít Tị Nạn Nơi Đất Người Phi-li-tin
Đa-vít nghĩ thầm: “Một ngày nào đây, chắc chắn tôi sẽ phải chết bởi tay vua Sau-lơ. Không gì tốt hơn cho tôi là trốn sang đất người Phi-li-tin. Bấy giờ vua Sau-lơ sẽ mất hết hy vọng tìm bắt được tôi trong toàn lãnh thổ Y-sơ-ra-ên, và tôi sẽ thoát khỏi tay vua.”
Đa-vít liền cùng với 600 người theo mình vượt qua biên giới, đến với vua A-kích, con ông Ma-óc, tại thành Gát. Đa-vít và những người theo chàng, mỗi người với gia đình mình, đều ở lại thành Gát với vua A-kích. Đa-vít cũng dẫn theo hai bà vợ, bà A-hi-nô-am, người Gít-rê-ên, và bà A-bi-ga-in, vợ góa của Na-banh, người Cạt-mên. Khi vua Sau-lơ hay tin Đa-vít đã trốn sang thành Gát, vua không còn tìm bắt chàng nữa.
Đa-vít tâu với vua A-kích: “Nếu vua đẹp lòng, xin vua cho phép tôi cư ngụ trong một thành nào đó ở miền quê. Vì tôi tớ vua sao lại được ở trong hoàng thành với vua?” Ngay hôm đó, vua A-kích cho Đa-vít thành Xiếc-lác; vì thế thành Xiếc-lác thuộc về các vua Giu-đa cho đến ngày nay.
Thời gian Đa-vít cư ngụ trong xứ người Phi-li-tin là một năm bốn tháng. Đa-vít và những người theo chàng thường cướp phá các dân Ghê-sua, Ghiệt-xi và A-ma-léc là những dân tộc sống trong vùng từ Tê-la-im27:8 Nt: “Ô-lam” hoặc “lâu đời.” LXX: Tê-lam trải dài đến sa mạc Su-rơ và tận biên giới Ai-cập. Mỗi khi đánh phá vùng nào, Đa-vít không để cho ai sống sót, dù đàn ông hay đàn bà. Đa-vít lấy hết chiên dê, bò lừa, lạc đà và quần áo, rồi trở về và đến gặp vua A-kích.
Mỗi khi vua A-kích hỏi: “Hôm nay các ngươi cướp phá vùng nào?” Đa-vít thường đáp: “Vùng Nê-ghép xứ Giu-đa,” hoặc “vùng Nê-ghép của dân Giê-ra-mên,” hoặc “vùng Nê-ghép của dân Kê-nít”27:10 Nê-ghép là địa danh chỉ vùng đất khô hạn phía nam xứ Giu-đa Đa-vít không chừa một người đàn ông hay đàn bà nào sống sót để đem về thành Gát, vì sợ họ tố cáo những việc Đa-vít và những người theo chàng đã làm. Đa-vít cứ hành động như vậy suốt thời gian ở trong xứ người Phi-li-tin. Vua A-kích tin Đa-vít. Vua thầm nghĩ: “Nó đã tự làm cho dân Y-sơ-ra-ên của nó ghê tởm nó đến nỗi nó phải làm chư hầu cho ta suốt đời.”
Vào lúc ấy, người Phi-li-tin tập họp lực lượng ra trận đánh dân Y-sơ-ra-ên. Vua A-kích bảo Đa-vít: “Nhà ngươi phải biết rõ rằng ngươi và thuộc hạ của ngươi phải theo ta ra trận.” Đa-vít tâu: “Xin tuân lệnh. Chính vua sẽ biết tôi tớ vua làm được gì.” Vua A-kích đáp: “Tốt lắm! Ta sẽ đặt ngươi làm vệ sĩ cho ta suốt đời.”
Vua Sau-lơ Và Bà Đồng Bóng Ở Ên-đô-rơ
Lúc bấy giờ, ông Sa-mu-ên đã qua đời. Toàn dân Y-sơ-ra-ên đã than khóc và chôn cất ông tại quê hương ông là thành Ra-ma. Vua Sau-lơ cũng đã trục xuất những người làm nghề đồng bóng ra khỏi xứ.
Quân Phi-li-tin tập họp lại và đến đóng trại gần thành Su-nem. Vua Sau-lơ tập họp toàn quân Y-sơ-ra-ên và đóng trại trên núi Ghinh-bô-a.28:4 Cách Su-nem từ 8 đến 20 cây số về phía đông nam Khi vua Sau-lơ thấy trại quân Phi-li-tin, vua sợ hãi, tim vua đập mạnh. Vua Sau-lơ cầu hỏi ý CHÚA, nhưng CHÚA không đáp lời, dù qua giấc mộng, hoặc qua thẻ U-rim, hoặc qua các tiên tri. Vua Sau-lơ bảo các triều thần: “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng để ta đi hỏi ý bà.” Triều thần tâu: “Thưa có một bà đồng bóng ở làng Ên-đô-rơ.”28:7 Khoảng 6 cây số phía đông bắc Su-nem
Vua Sau-lơ cải trang, mặc quần áo khác, và ban đêm, đi cùng với hai người đến nhà người đàn bà. Vua bảo bà: “Xin bà ngồi hầu bóng và cho tôi biết việc sắp xảy ra. Xin bà gọi lên hồn của người tôi sẽ nói cho bà biết.” Người đàn bà đáp: “Nhưng ông thừa biết vua Sau-lơ đã bài trừ mọi việc lên đồng ngồi bóng trong xứ. Sao ông lại còn gài bẫy để giết tôi?” Vua Sau-lơ nhân danh CHÚA thề với bà: “Có CHÚA Hằng Sống, bà sẽ không mắc tội về việc này.” Người đàn bà hỏi: “Ông muốn tôi gọi ai lên?” Vua đáp: “Bà gọi ông Sa-mu-ên lên cho tôi.” Khi bà thấy ông Sa-mu-ên, bà rú lên một tiếng khủng khiếp, và nói với vua Sau-lơ: “Tại sao bệ hạ đánh lừa tôi? Bệ hạ chính là vua Sau-lơ đây!” Vua trấn an bà: “Bà đừng sợ. Hãy cho ta biết28:13 Dịch theo LXX bà thấy gì?” Bà tâu: “Tôi thấy một vị thần từ dưới đất đi lên.” Vua hỏi: “Hình dáng vị ấy ra sao?” Bà thưa: “Một cụ già đang đi lên, mình quấn áo choàng.” Vua Sau-lơ biết chắc ấy là ông Sa-mu-ên. Vua quì sấp mặt xuống đất mà lạy.
Ông Sa-mu-ên hỏi vua Sau-lơ: “Sao vua quấy rầy tôi, gọi tôi lên làm chi?” Vua Sau-lơ đáp: “Con gặp tình thế nguy cấp quá. Quân Phi-li-tin đang giao chiến với con, và Đức Chúa Trời đã lìa bỏ con. Ngài không còn đáp lời con nữa, dù qua các tiên tri, hoặc qua giấc mộng. Vì thế con buộc lòng phải gọi ông lên để chỉ cho con biết điều gì phải làm.”
Ông Sa-mu-ên nói: “Tại sao vua lại hỏi tôi trong khi CHÚA đã lìa bỏ vua và trở thành kẻ thù của vua? CHÚA thực hiện điều Ngài nói trước đây: CHÚA lấy ngôi nước khỏi tay vua và giao cho Đa-vít, người láng giềng của vua. Vua không vâng lời CHÚA, không thi hành án phạt do cơn thịnh nộ của Ngài đối với dân A-ma-léc, cho nên hôm nay CHÚA khiến việc này xảy ra cho vua. CHÚA sẽ giao vua và dân Y-sơ-ra-ên vào tay quân Phi-li-tin. Ngày mai vua và các con trai vua sẽ ở với tôi. CHÚA cũng sẽ giao trại quân Y-sơ-ra-ên vào tay quân Phi-li-tin.”
Nghe ông Sa-mu-ên nói, vua Sau-lơ hoảng sợ ngã nằm dài xuống đất. Hơn nữa, vua cũng đã kiệt sức, vì không ăn gì hết suốt ngày và suốt đêm hôm ấy.
Người đàn bà đến bên vua Sau-lơ; thấy vua quá sợ hãi, bà nói: “Tôi là đầy tớ của bệ hạ, tôi đã vâng lời bệ hạ, liều mạng làm theo lời bệ hạ truyền. Bây giờ, xin bệ hạ vui lòng nghe đầy tớ bệ hạ nói, để tôi dọn chút thức ăn bệ hạ dùng cho lại sức trước khi lên đường.” Vua từ chối: “Ta không ăn.” Nhưng các triều thần và ngay cả người đàn bà cứ năn nỉ mãi nên vua nghe theo họ. Vua nhổm dậy khỏi đất và ngồi lên giường.
Người đàn bà có vỗ béo một con bê trong nhà. Bà vội vàng làm thịt con bê, rồi bà lấy bột nhồi và nướng bánh không men. Bà dọn lên cho vua Sau-lơ và triều thần. Ăn xong, họ đứng dậy và ra đi ngay đêm ấy.
Người Phi-li-tin Không Cho Đa-vít Theo Họ Ra Trận
Quân Phi-li-tin tập họp toàn bộ lực lượng tại A-phéc,29:1 Trong đồng bằng Sa-rôn trong khi quân Y-sơ-ra-ên đóng trại bên suối nước trong thung lũng Gít-rê-ên. Các nhà lãnh đạo Phi-li-tin đi trước, dẫn đầu những đoàn quân hàng trăm hoặc hàng ngàn người; Đa-vít và những người theo chàng đi sau cùng với vua A-kích. Các quan tướng Phi-li-tin hỏi: “Bọn Hy-bá này làm gì ở đây?” Vua A-kích đáp: “Đây là Đa-vít, tôi tớ vua Sau-lơ, vua Y-sơ-ra-ên. Nó ở với tôi cả năm nay. Từ ngày nó bỏ chủ theo tôi cho đến nay, tôi không thấy nó có lỗi gì cả.”
Nhưng các quan tướng Phi-li-tin nổi giận với vua A-kích mà rằng: “Vua hãy cho người ấy về nơi vua đã chỉ định cho nó ở. Nó không được ra trận với chúng ta, kẻo nó trở thành địch thủ của chúng ta trong chiến trận. Thật vậy, nó có cách nào lấy lòng chủ nó tốt hơn là nộp đầu của binh sĩ ta? Vua nên nhớ tên Đa-vít này là tên mà bọn chúng hát hò khi nhảy múa:
‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Đa-vít giết hàng vạn.’ ”
Vua A-kích đành phải gọi Đa-vít đến và bảo: “Có CHÚA Hằng Sống, ngươi là người ngay thẳng. Ta muốn ngươi phục vụ29:6 Nt: ra vào trong quân ngũ của ta, vì ta không thấy ngươi có điều gì sai quấy kể từ ngày ngươi đến ở với ta cho đến nay. Nhưng những người lãnh đạo không bằng lòng. Vậy ngươi hãy trở về bình an, và đừng làm gì phật lòng các nhà lãnh đạo Phi-li-tin.”
Đa-vít phản đối: “Nhưng tôi đã làm gì? Từ ngày tôi phục vụ vua cho đến nay, vua có thấy đầy tớ vua phạm lỗi nào mà tôi không được ra trận đánh kẻ thù của vua là chủ tôi?”
Vua A-kích đáp: “Ta biết. Đối với ta, ngươi tốt như một sứ giả của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên các quan tướng Phi-li-tin đã quyết định không cho ngươi ra trận chiến đấu bên cạnh họ. Vậy, sáng mai hãy dậy sớm, ngươi và các tôi tớ đang ở với ngươi,29:10 LXX có phần này: và đi đến nơi ta đã chỉ định cho các ngươi ở. Lòng ngươi đừng cay đắng, vì ta biết ngươi tốt các ngươi hãy dậy sớm và ra đi khi trời vừa sáng.”
Sáng hôm sau, Đa-vít và những người theo chàng dậy sớm và ra đi, trở về xứ người Phi-li-tin. Trong khi đó, quân Phi-li-tin tiến lên trũng Gít-rê-ên.
Thành Xiếc-lác Bị Quân A-ma-léc Cướp Phá
Khi Đa-vít và những người theo chàng về đến thành Xiếc-lác vào ngày thứ ba, thì người A-ma-léc đã cướp phá vùng Nê-ghép và thành Xiếc-lác. Chúng hủy phá thành Xiếc-lác và phóng hỏa đốt thành. Chúng bắt đàn bà và mọi người30:2 “và mọi người” có trong LXX, nhưng không có trong MT trong thành, từ nhỏ đến lớn, làm tù binh, không giết một ai. Chúng dẫn họ đi theo và lên đường.
Đa-vít và những người theo chàng về đến nơi, thấy thành cháy rụi, còn vợ và con trai, con gái họ thì bị bắt đi. Đa-vít và binh sĩ theo mình òa lên khóc cho đến khi họ không còn sức khóc nữa. Ngay cả hai bà vợ của Đa-vít, A-hi-nô-am người Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in, vợ góa của Na-banh, người Cạt-mên, cũng bị bắt đi. Đa-vít lâm vào tình cảnh rất nguy kịch vì tất cả các binh sĩ đều cay đắng khi nghĩ đến con trai con gái mình nên bàn chuyện ném đá chàng.
Nhưng Đa-vít lấy lại can đảm nhờ CHÚA là Đức Chúa Trời mình. Đa-vít nói với thầy tế lễ A-bia-tha, con ông A-hi-mê-léc: “Xin thầy đem ê-phót lại đây cho tôi.” Khi thầy tế lễ A-bia-tha đem ê-phót đến, Đa-vít cầu hỏi ý CHÚA: “Con có nên đuổi theo bọn cướp này không? Con có rượt kịp chúng không?” Ngài đáp: “Hãy đuổi theo chúng. Thế nào con cũng rượt kịp chúng và giải thoát các tù binh.”
Đa-vít ra đi cùng với 600 người theo chàng. Đến khe Bê-sô,30:9 cách Xiếc-lác khoảng 35km về phía tây nam hậu quân dự bị dừng lại. Đa-vít cùng với 400 người tiếp tục đuổi theo bọn cướp, còn 200 người kia dừng lại vì họ đuối sức, không thể băng qua khe Bê-sô được.
Binh sĩ bắt gặp một tên Ai-cập ngoài đồng, dẫn đến cho Đa-vít. Họ cho nó ăn bánh và nước uống. Họ cũng cho nó một miếng bánh trái vả khô và hai chùm nho khô. Ăn xong, nó lại sức, vì đã ba ngày ba đêm nó không ăn uống gì. Đa-vít hỏi nó: “Anh là người của ai? Quê anh ở đâu?” Nó đáp: “Tôi là người Ai-cập, làm nô lệ cho một người A-ma-léc. Chủ bỏ tôi lại đây ba ngày vì tôi ngã bệnh. Trước đó, chúng tôi cướp phá vùng Nê-ghép của người Kê-rê-thít, vùng Nê-ghép của người Giu-đa, và vùng Nê-ghép của người Ca-lép. Chúng tôi cũng phóng hỏa đốt thành Xiếc-lác.” Đa-vít hỏi: “Anh có muốn dẫn tôi xuống chỗ bọn cướp đó không?” Nó đáp: “Xin ông nhân danh Đức Chúa Trời thề với tôi rằng ông sẽ không giết tôi, cũng không nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ông xuống chỗ bọn cướp đó.”
Đa-vít Đánh Bại Quân A-ma-léc
Người Ai-cập dẫn Đa-vít xuống. Kìa, quân A-ma-léc tràn lan khắp miền, chè chén, ăn mừng vì số chiến lợi phẩm lớn thu được từ xứ Phi-li-tin và Giu-đa. Đa-vít đánh giết chúng từ rạng đông đến chiều ngày hôm sau. Không một tên nào thoát, ngoại trừ 400 thanh niên cưỡi lạc đà chạy trốn. Đa-vít giải cứu tất cả những người bị quân A-ma-léc bắt đi, kể cả hai bà vợ của mình. Họ không mất một ai, từ người nhỏ đến người lớn, từ con trai đến con gái. Đa-vít cũng thu hồi được chiến lợi phẩm và tất cả những gì bị cướp. Đa-vít bắt tất cả chiên dê và bò. Những người theo chàng lùa đàn súc vật đi trước và nói: “Đây là chiến lợi phẩm của Đa-vít.”
Đa-vít về đến nơi 200 người ở lại khe Bê-sô vì họ quá mệt mỏi không theo chàng được. Họ ra đón Đa-vít và đoàn quân đi theo chàng. Đa-vít và đoàn quân đến gần chào hỏi họ. Bấy giờ, tất cả những tên côn đồ vô lại trong đám người theo Đa-vít lên tiếng: “Vì chúng nó không có đi với chúng ta nên chúng ta không chia chiến lợi phẩm thu được cho chúng nó. Chúng chỉ được phép dẫn vợ con đi thôi.” Nhưng Đa-vít cản họ: “Anh em không nên làm như vậy. Hãy xem những gì CHÚA ban cho chúng ta, thể nào Ngài gìn giữ chúng ta bình an vô sự, lại còn nộp bọn cướp vào tay chúng ta. Không ai có thể nghe lời anh em đề nghị! Phần của người đi đánh giặc cũng như phần của người ở lại giữ đồ đạc đều bằng nhau. Họ sẽ chia đồng đều.” Kể từ hôm ấy, Đa-vít lập quyết định này thành luật trong dân Y-sơ-ra-ên, vẫn còn áp dụng đến ngày nay.
Về đến Xiếc-lác, Đa-vít gởi một phần chiến lợi phẩm cho bạn bè mình là các trưởng lão Giu-đa, kèm theo sứ điệp: “Xin gởi đến anh em món quà này trong số chiến lợi phẩm lấy được từ tay kẻ thù của CHÚA.” Đa-vít cũng gởi quà cho các trưởng lão ở Bê-tên, Ra-mốt Nê-ghép, và Giạt-thia, các trưởng lão ở A-rô-e, Síp-mốt, và Et-tơ-mô-a, các trưởng lão ở Ra-canh, ở trong các thành của người Giê-ra-mên, và các thành của người Kê-nít, các trưởng lão ở Họt-ma, Bọt-a-san, A-thạch, các trưởng lão ở Hếp-rôn, và ở tất cả mọi nơi Đa-vít và những người theo chàng thường qua lại.
Sự Chết Của Vua Sau-lơ Và Các Con Trai Vua
Quân Phi-li-tin giao chiến với quân Y-sơ-ra-ên. Quân Y-sơ-ra-ên thua chạy, bỏ lại những người chết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin bám sát vua Sau-lơ và các con vua. Chúng giết được Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua là các con vua Sau-lơ. Thế trận áp đảo vua Sau-lơ dữ dội. Mấy tên bắn cung bắn trúng vua, vua bị trọng thương.
Vua Sau-lơ bảo người vác binh khí cho mình: “Hãy rút gươm ngươi ra đâm cho ta chết đi, kẻo bọn không cắt bì kia đến đâm ta chết và sỉ nhục ta.” Nhưng người vác binh khí từ chối vì quá sợ. Vua Sau-lơ liền rút gươm ra, lao mình vào mũi gươm. Người vác binh khí thấy vua Sau-lơ chết rồi, cũng lao mình vào mũi gươm của mình, cùng chết với vua. Thế là vua Sau-lơ, ba người con của vua, người vác binh khí của vua, và tất cả những người của vua đều chết ngày hôm ấy. Khi dân Y-sơ-ra-ên bên kia thung lũng và bên kia sông Giô-đanh thấy quân Y-sơ-ra-ên trốn chạy và vua Sau-lơ và các con vua đều chết, họ cũng bỏ các thành mình trốn đi. Quân Phi-li-tin đến chiếm cứ các thành đó.
Ngày hôm sau, quân Phi-li-tin đến lục soát các tử thi, thấy vua Sau-lơ và ba con vua đều ngã chết trên đỉnh núi Ghinh-bô-a. Chúng cắt đầu vua và tước lột khí giới vua, gởi đi khắp xứ Phi-li-tin, loan báo tin mừng trong các miếu thờ thần tượng của họ và trong dân chúng. Chúng đặt khí giới vua trong miếu thờ Ách-ta-rốt, còn xác vua chúng treo trên tường thành Bết-san.
Khi dân thành Gia-bết ở Ga-la-át hay được cách quân Phi-li-tin đối xử với vua Sau-lơ, tất cả các dũng sĩ trong thành ra đi suốt đêm, gỡ xác vua Sau-lơ và các con vua khỏi tường thành Bết-san, đem về Gia-bết hỏa táng. Họ lấy cốt chôn dưới gốc cây thánh liễu tại Gia-bết và kiêng ăn bảy ngày.
1
Hannah Gives Birth to Samuel There was a man from Ramathaim Zophim, from the hill country of Ephraim. His name was Elkanah. He was the son of Jeroham, the son of Elihu, the son of Tohu, the son of Zuph, an Ephraimite.
He had two wives; the name of the first was Hannah and the name of the second was Peninnah. Peninnah had children, but Hannah had no children.
This man would go up from his city year after year to worship and to sacrifice to the LORD of Heaven’s Armies at Shiloh.(It was there that the two sons of Eli, Hophni and Phineas, served as the LORD’s priests.)
The day came and Elkanah sacrificed.(Now he used to give meat portions to his wife Peninnah and to all her sons and daughters.
But to Hannah he would give a double portion, because he loved Hannah, although the LORD had not enabled her to have children.
Her rival used to aggravate her to the point of exasperation, just to irritate her, since the LORD had not enabled her to have children.
This is how it would go year after year. As often as she went up to the LORD’s house, Peninnah would offend her that way.) So she cried and refused to eat.
Then her husband Elkanah said to her,“Hannah, why are you crying and why won’t you eat? Why are you so upset? Am I not better to you than ten sons?”
So Hannah got up after they had finished eating and drinking in Shiloh. At the time Eli the priest was sitting in his chair by the doorpost of the LORD’s sanctuary.
As for her, she was very distressed. She prayed to the LORD and was, in fact, weeping.
She made a vow saying,“O LORD of Heaven’s Armies, if you would truly look on the suffering of your servant, and would keep me in mind and not neglect your servant, and give your servant a male child, then I will dedicate him to the LORD all the days of his life. His hair will never be cut.”
It turned out that she did a great deal of praying before the LORD. Meanwhile Eli was watching her mouth.
As for Hannah, she was speaking in her mind. Only her lips were moving; her voice could not be heard. So Eli thought she was a drunkard.
Then he said to her,“How much longer do you intend to get drunk? Put away your wine!”
But Hannah replied,“Not so, my lord! I am a woman under a great deal of stress. I haven’t drunk wine or beer. But I have poured out my soul before the LORD.
Don’t consider your servant a wicked woman. It’s just that, to this point, I have spoken from my deep pain and anguish.”
Eli replied,“Go in peace, and may the God of Israel grant the request that you have asked of him.”
She said,“May I, your servant, find favor in your sight.” So the woman went her way and got something to eat. Her face no longer looked sad.
They got up early the next morning. Then they worshiped the LORD and returned to their home at Ramathaim. Elkanah was intimate with his wife Hannah, and the LORD called her to mind.
Then Hannah became pregnant. Hannah Dedicates Samuel to the LordIn the course of time she gave birth to a son. And she named him Samuel, thinking,“I asked the LORD for him.”
Then the man Elkanah and all his family went up to make the yearly sacrifice to the LORD and to keep his vow.
But Hannah did not go up with them, because she had told her husband,“Not until the boy is weaned. Then I will bring him so that he may appear before the LORD. And he will remain there from then on.”
Then her husband Elkanah said to her,“Do what you think best. Stay until you have weaned him. Only may the LORD fulfill his promise.” So the woman stayed and nursed her son until she had weaned him.
Then she took him up with her as soon as she had weaned him, along with three bulls, an ephah of flour, and a container of wine. She came to the LORD’s house at Shiloh, and the boy was with them.
They slaughtered the bull, then brought the boy to Eli.
She said,“My lord. Just as surely as you are alive, my lord, I am the woman who previously stood here with you in order to pray to the LORD.
For this boy I prayed, and the LORD has given me the request that I asked of him.
So I also dedicate him to the LORD. For all the days of his life he is dedicated to the LORD.”Then he bowed down there in worship to the LORD.
2
Hannah Exalts the Lord in Prayer Hannah prayed,“My heart has rejoiced in the LORD; my horn has been raised high because of the LORD. I have loudly denounced my enemies. Indeed I rejoice in your deliverance.
No one is holy like the LORD! There is no one other than you! There is no rock like our God!
Don’t keep speaking so arrogantly. Proud talk should not come out of your mouth! For the LORD is a God who knows; he evaluates what people do.
The bows of warriors are shattered, but those who stumbled have taken on strength.
The well-fed hire themselves out to earn food, but the hungry no longer lack. Even the barren woman has given birth to seven, but the one with many children has declined.
The LORD both kills and gives life; he brings down to the grave and raises up.
The LORD impoverishes and makes wealthy; he humbles and he exalts.
He lifts the weak from the dust; he raises the poor from the ash heap to seat them with princes– he bestows on them an honored position. The foundations of the earth belong to the LORD– he placed the world on them.
He watches over his holy ones, but the wicked are made speechless in the darkness, for it is not by one’s own strength that one prevails.
The LORD shatters his adversaries; he thunders against them from the heavens. The LORD executes judgment to the ends of the earth. He will strengthen his king and exalt the power of his anointed one.”
Then Elkanah went back home to Ramah. Eli’s Sons Misuse Their Sacred OfficeThe boy was serving the LORD with the favor of Eli the priest.
But the sons of Eli were wicked men. They did not acknowledge the LORD’s authority.
This was the priests’ routine with the people. Whenever anyone was making a sacrifice, the priest’s attendant would come with a three-pronged fork in his hand, just as the meat was boiling.
He would jab it into the basin, kettle, cauldron, or pot. Everything that the fork would bring up the priest would take for himself. This is how they used to treat all the Israelites who came there to Shiloh.
Also, before they burned the fat the priest’s attendant would come and say to the person who was making the sacrifice,“Give some meat for the priest to roast! He won’t accept boiled meat from you, but only raw.”
If the individual said to him,“They should certainly burn the fat away first, then take for yourself whatever you wish,” he would say,“No! Give it now! If not, I’ll take it by force!”
The sin of these young men was very great in the LORD’s sight, for they treated the LORD’s offering with contempt.
Now Samuel was ministering with the favor of the LORD. The boy was dressed in a linen ephod.
His mother used to make him a small robe and bring it up to him from time to time when she would go up with her husband to make the annual sacrifice.
Eli would bless Elkanah and his wife saying,“May the LORD establish descendants for you from this woman in place of the one that she dedicated to the LORD.”Then they would go to their home.
And indeed the LORD attended to Hannah. She got pregnant and gave birth to three sons and two daughters. But the boy Samuel grew up before the LORD.
Eli was very old. And he would hear about everything that his sons used to do to all the people of Israel and how they used to go to bed with the women who were stationed at the entrance to the tent of meeting.
So he said to them,“Why do you do these things, these evil things which I hear about from all these people?
No, my sons! For the report that I hear circulating among the LORD’s people is not good.
If a man sins against a man, one may appeal to God on his behalf. But if a man sins against the LORD, who can intercede for him then?” But Eli’s sons would not listen to their father. Indeed the LORD had decided to kill them.
However, the boy Samuel was growing up and finding favor both with the LORD and with people.
The Lord Judges the House of Eli Then a man of God came to Eli and said to him,“This is what the LORD has said:‘I plainly revealed myself to your ancestor’s house when they were slaves to the house of Pharaoh in Egypt.
I chose your ancestor from all the tribes of Israel to be my priest, to offer sacrifice on my altar, to burn incense, and to bear the ephod before me. I gave to your ancestor’s house all the fire offerings made by the Israelites.
Why are you scorning my sacrifice and my offering that I commanded for my dwelling place? You have honored your sons more than you have me by having made yourselves fat from the best parts of all the offerings of my people Israel.’
Therefore the LORD, the God of Israel, says,‘I really did say that your house and your ancestor’s house would serve me forever.’ But now the LORD says,‘May it never be! For I will honor those who honor me, but those who despise me will be cursed!
In fact, days are coming when I will remove your strength and the strength of your father’s house. There will not be an old man in your house!
You will see trouble in my dwelling place! Israel will experience blessings, but there will not be an old man in your house for all time.
Any man of yours that I do not cut off from my altar, I will cause his eyes to fail and will cause him grief. All of those born to your family will die by the sword of man.
This will be a confirming sign for you that will be fulfilled through your two sons, Hophni and Phinehas: in a single day they both will die!
Then I will raise up for myself a faithful priest. He will do what is in my heart and soul. I will build for him a lasting dynasty and he will serve my chosen one for all time.
Everyone who remains in your house will come to bow before him for a little money and for a scrap of bread. Each will say,‘Assign me to a priestly task so I can eat a scrap of bread.’”
3
The Call of Samuel Now the boy Samuel continued serving the LORD under Eli’s supervision. Receiving a message from the LORD was rare in those days; revelatory visions were infrequent.
Eli’s eyes had begun to fail, so that he was unable to see well. At that time he was lying down in his place,
and the lamp of God had not yet been extinguished. Samuel was lying down in the temple of the LORD as well; the ark of God was also there.
The LORD called to Samuel, and he replied,“Here I am!”
Then he ran to Eli and said,“Here I am, for you called me.” But Eli said,“I didn’t call you. Go back and lie down.” So he went back and lay down.
The LORD again called,“Samuel!” So Samuel got up and went to Eli and said,“Here I am, for you called me.” But Eli said,“I didn’t call you, my son. Go back and lie down.”
Now Samuel did not yet know the LORD; the LORD’s messages had not yet been revealed to him.
Then the LORD called Samuel a third time. So he got up and went to Eli and said,“Here I am, for you called me!” Eli then realized that it was the LORD who was calling the boy.
So Eli said to Samuel,“Go back and lie down. When he calls you, say,“Speak, LORD, for your servant is listening.” So Samuel went back and lay down in his place.
Then the LORD came and stood nearby, calling as he had previously done,“Samuel! Samuel!” Samuel replied,“Speak, for your servant is listening!”
The LORD said to Samuel,“Look! I am about to do something in Israel; when anyone hears about it, both of his ears will tingle.
On that day I will carry out against Eli everything that I spoke about his house– from start to finish!
You should tell him that I am about to judge his house forever because of the sin that he knew about. For his sons were cursing God, and he did not rebuke them.
Therefore I swore an oath to the house of Eli,‘The sin of the house of Eli can never be forgiven by sacrifice or by grain offering.’”
So Samuel lay down until morning. Then he opened the doors of the LORD’s house. But Samuel was afraid to tell Eli about the vision.
However, Eli called Samuel and said,“Samuel, my son!” He replied,“Here I am.”
Eli said,“What message did he speak to you? Don’t conceal it from me. God will judge you severely if you conceal from me anything that he said to you!”
So Samuel told him everything. He did not hold back anything from him. Eli said,“The LORD will do what he pleases.”
Samuel continued to grow, and the LORD was with him. None of his prophecies fell to the ground unfulfilled.
All Israel from Dan to Beer Sheba realized that Samuel was confirmed as a prophet of the LORD.
Then the LORD again appeared in Shiloh, for it was in Shiloh that the LORD had revealed himself to Samuel through a message from the LORD.
4
Samuel revealed the word of the LORD to all Israel.The Ark of the Covenant is Lost to the PhilistinesThen the Israelites went out to fight the Philistines. They camped at Ebenezer, and the Philistines camped at Aphek.
The Philistines arranged their forces to fight Israel. As the battle spread out, Israel was defeated by the Philistines, who killed about four thousand men in the battle line in the field.
When the army came back to the camp, the elders of Israel said,“Why did the LORD let us be defeated today by the Philistines? Let’s take with us the ark of the covenant of the LORD from Shiloh. When it is with us, it will save us from the hand of our enemies.”
So the army sent to Shiloh, and they took from there the ark of the covenant of the LORD of Heaven’s Armies, who sits between the cherubim. Now the two sons of Eli, Hophni and Phineas, were there with the ark of the covenant of God.
When the ark of the covenant of the LORD arrived at the camp, all Israel shouted so loudly that the ground shook.
When the Philistines heard the sound of the shout, they said,“What is this loud shout in the camp of the Hebrews?” Then they realized that the ark of the LORD had arrived at the camp.
The Philistines were scared because they thought that gods had come to the camp. They said,“Woe to us! We’ve never seen anything like this!
Woe to us! Who can deliver us from the hand of these mighty gods? These are the gods who struck the Egyptians with all sorts of plagues in the desert!
Be strong and act like men, you Philistines, or else you will wind up serving the Hebrews the way they have served you! Act like men and fight!”
So the Philistines fought. Israel was defeated; they all ran home. The slaughter was very great; thirty thousand foot soldiers from Israel fell in battle.
The ark of God was taken, and the two sons of Eli, Hophni and Phineas, were killed.
Eli Dies On that day a Benjaminite ran from the battle lines and came to Shiloh. His clothes were torn and dirt was on his head.
When he arrived in Shiloh, Eli was sitting in his chair on the lookout by the side of the road, for he was very worried about the ark of God. As the man entered the city to give his report, the whole city cried out.
When Eli heard the outcry, he said,“What is this commotion?” The man quickly came and told Eli.
Now Eli was ninety-eight years old and his eyes looked straight ahead; he was unable to see.
The man said to Eli,“I am the one who came from the battle lines! Just today I fled from the battle lines!” Eli asked,“How did things go, my son?”
The messenger replied,“Israel has fled from the Philistines! The army has suffered a great defeat! Your two sons, Hophni and Phineas, are dead! The ark of God has been captured!”
When he mentioned the ark of God, Eli fell backward from his chair beside the gate. He broke his neck and died, for he was old and heavy. He had judged Israel for forty years.
His daughter-in-law, the wife of Phineas, was pregnant and close to giving birth. When she heard that the ark of God was captured and that her father-in-law and her husband were dead, she doubled over and gave birth. But her labor pains were too much for her.
As she was dying, the women who were there with her said,“Don’t be afraid! You have given birth to a son!” But she did not reply or pay any attention.
She named the boy Ichabod, saying,“The glory has departed from Israel,” referring to the capture of the ark of God and the deaths of her father-in-law and her husband.
She said,“The glory has departed from Israel, because the ark of God has been captured.”
5
God Sends Trouble for the Philistines with the Ark Now the Philistines had captured the ark of God and brought it from Ebenezer to Ashdod.
The Philistines took the ark of God and brought it into the temple of Dagon, where they positioned it beside Dagon.
When the residents of Ashdod got up early the next day, Dagon was lying on the ground before the ark of the LORD. So they took Dagon and set him back in his place.
But when they got up early the following day, Dagon was again lying on the ground before the ark of the LORD. The head of Dagon and his two hands were sheared off and were lying at the threshold. Only Dagon’s body was left intact.
(For this reason, to this very day, neither Dagon’s priests nor anyone else who enters Dagon’s temple step on Dagon’s threshold in Ashdod.)
The LORD attacked the residents of Ashdod severely, bringing devastation on them. He struck the people of both Ashdod and the surrounding area with sores.
When the people of Ashdod saw what was happening, they said,“The ark of the God of Israel should not remain with us, for he has attacked both us and our god Dagon!”
So they assembled all the leaders of the Philistines and asked,“What should we do with the ark of the God of Israel?” They replied,“The ark of the God of Israel should be moved to Gath.” So they moved the ark of the God of Israel.
But after it had been moved the LORD attacked that city as well, causing a great deal of panic. He struck all the people of that city with sores.
So they sent the ark of God to Ekron. But when the ark of God arrived at Ekron, the residents of Ekron cried out saying,“They have brought the ark of the God of Israel here to kill our people!”
So they assembled all the leaders of the Philistines and said,“Get the ark of the God of Israel out of here! Let it go back to its own place so that it won’t kill us and our people!” The terror of death was throughout the entire city; God was attacking them very severely there.
The people who did not die were struck with sores; the city’s cry for help went all the way up to heaven.
6
The Philistines Return the Ark When the ark of the LORD had been in the land of the Philistines for seven months,
the Philistines called the priests and the omen readers, saying,“What should we do with the ark of the LORD? Advise us as to how we should send it back to its place.”
They replied,“If you are going to send the ark of the God of Israel back, don’t send it away empty. Be sure to return it with a guilt offering. Then you will be healed, and you will understand why his hand is not removed from you.”
They inquired,“What is the guilt offering that we should send to him?” They replied,“The Philistine leaders number five. So send five gold sores and five gold mice, for it is the same plague that has afflicted both you and your leaders.
You should make images of the sores and images of the mice that are destroying the land. You should honor the God of Israel. Perhaps he will release his grip on you, your gods, and your land.
Why harden your hearts like the Egyptians and Pharaoh did? When God treated them harshly, didn’t the Egyptians send the Israelites on their way?
So now go and make a new cart. Get two cows that have calves and that have never had a yoke placed on them. Harness the cows to the cart and take their calves from them back to their stalls.
Then take the ark of the LORD and place it on the cart, and put in a chest beside it the gold objects you are sending to him as a guilt offering. You should then send it on its way.
But keep an eye on it. If it should go up by the way of its own border to Beth Shemesh, then he has brought this great calamity on us. But if that is not the case, then we will know that it was not his hand that struck us; rather, it just happened to us by accident.”
So the men did as instructed. They took two cows that had calves and harnessed them to a cart; they also removed their calves to their stalls.
They put the ark of the LORD on the cart, along with the chest, the gold mice, and the images of the sores.
Then the cows went directly on the road to Beth Shemesh. They went along that route, bellowing more and more; they turned neither to the right nor to the left. The leaders of the Philistines were walking along behind them all the way to the border of Beth Shemesh.
Now the residents of Beth Shemesh were harvesting wheat in the valley. When they looked up and saw the ark, they were pleased at the sight.
The cart was coming to the field of Joshua, who was from Beth Shemesh. It paused there near a big stone. Then they cut up the wood of the cart and offered the cows as a burnt offering to the LORD.
The Levites took down the ark of the LORD and the chest that was with it, which contained the gold objects. They placed them near the big stone. At that time the people of Beth Shemesh offered burnt offerings and made sacrifices to the LORD.
The five leaders of the Philistines watched what was happening and then returned to Ekron on the same day.
These are the gold sores that the Philistines brought as a guilt offering to the LORD– one for each of the following cities: Ashdod, Gaza, Ashkelon, Gath, and Ekron.
The gold mice corresponded in number to all the Philistine cities of the five leaders, from the fortified cities to hamlet villages, to greater Abel, where they positioned the ark of the LORD until this very day in the field of Joshua who was from Beth Shemesh.
But the LORD struck down some of the people of Beth Shemesh because they had looked into the ark of the LORD; he struck down 50,070 of the men. The people grieved because the LORD had struck the people with a hard blow.
The residents of Beth Shemesh asked,“Who is able to stand before the LORD, this holy God? To whom will the ark go up from here?”
So they sent messengers to the residents of Kiriath Jearim, saying,“The Philistines have returned the ark of the LORD. Come down here and take it back home with you.”
7
Then the people of Kiriath Jearim came and took the ark of the LORD; they brought it to the house of Abinadab located on the hill. They consecrated Eleazar his son to guard the ark of the LORD.
Further Conflict with the Philistines It was quite a long time– some twenty years in all– that the ark stayed at Kiriath Jearim. All the people of Israel longed for the LORD.
Samuel said to all the people of Israel,“If you are really turning to the LORD with all your hearts, remove from among you the foreign gods and the images of Ashtoreth. Give your hearts to the LORD and serve only him. Then he will deliver you from the hand of the Philistines.”
So the Israelites removed the Baals and images of Ashtoreth. They served only the LORD.
Then Samuel said,“Gather all Israel to Mizpah, and I will pray to the LORD on your behalf.”
After they had assembled at Mizpah, they drew water and poured it out before the LORD. They fasted on that day, and they confessed there,“We have sinned against the LORD.”So Samuel led the people of Israel at Mizpah.
When the Philistines heard that the Israelites had gathered at Mizpah, the leaders of the Philistines went up against Israel. When the Israelites heard about this, they were afraid of the Philistines.
The Israelites said to Samuel,“Keep crying out to the LORD our God so that he may save us from the hand of the Philistines!”
So Samuel took a nursing lamb and offered it as a whole burnt offering to the LORD. Samuel cried out to the LORD on Israel’s behalf, and the LORD answered him.
As Samuel was offering burnt offerings, the Philistines approached to do battle with Israel. But on that day the LORD thundered loudly against the Philistines. He caused them to panic, and they were defeated by Israel.
Then the men of Israel left Mizpah and chased the Philistines, striking them down all the way to an area below Beth Car.
Samuel took a stone and placed it between Mizpah and Shen. He named it Ebenezer, saying,“Up to here the LORD has helped us.”
So the Philistines were defeated; they did not invade Israel again. The hand of the LORD was against the Philistines all the days of Samuel.
The cities that the Philistines had captured from Israel were returned to Israel, from Ekron to Gath. Israel also delivered their territory from the control of the Philistines. There was also peace between Israel and the Amorites.
So Samuel led Israel all the days of his life.
Year after year he used to travel the circuit of Bethel, Gilgal, and Mizpah; he used to judge Israel in all of these places.
Then he would return to Ramah, because his home was there. He also judged Israel there and built an altar to the LORD there.
8
Israel Seeks a King In his old age Samuel appointed his sons as judges over Israel.
The name of his firstborn son was Joel, and the name of his second son was Abijah. They were judges in Beer Sheba.
But his sons did not follow his ways. Instead, they made money dishonestly, accepted bribes, and perverted justice.
So all the elders of Israel gathered together and approached Samuel at Ramah.
They said to him,“Look, you are old, and your sons don’t follow your ways. So now appoint over us a king to lead us, just like all the other nations have.”
But this request displeased Samuel, for they said,“Give us a king to lead us.” So Samuel prayed to the LORD.
The LORD said to Samuel,“Do everything the people request of you. For it is not you that they have rejected, but it is me that they have rejected as their king.
Just as they have done from the day that I brought them up from Egypt until this very day, they have rejected me and have served other gods. This is what they are also doing to you.
So now do as they say. But you must warn them and make them aware of the policies of the king who will rule over them.”
So Samuel spoke all of the LORD’S words to the people who were asking him for a king.
He said,“Here are the policies of the king who will rule over you: He will conscript your sons and put them in his chariot forces and in his cavalry; they will run in front of his chariot.
He will appoint for himself leaders of thousands and leaders of fifties, as well as those who plow his ground, reap his harvest, and make his weapons of war and his chariot equipment.
He will take your daughters to be ointment makers, cooks, and bakers.
He will take your best fields, vineyards, and olive groves, and give them to his own servants.
He will demand a tenth of your seed and of the produce of your vineyards and give it to his administrators and his servants.
He will take your male and female servants, as well as your best cattle and your donkeys, and assign them for his own use.
He will demand a tenth of your flocks, and you yourselves will be his servants.
In that day you will cry out because of your king whom you have chosen for yourselves, but the LORD won’t answer you in that day.”
But the people refused to heed Samuel’s warning. Instead they said,“No! There will be a king over us!
We will be like all the other nations. Our king will judge us and lead us and fight our battles.”
So Samuel listened to everything the people said and then reported it to the LORD.
The LORD said to Samuel,“Do as they say and install a king over them.” Then Samuel said to the men of Israel,“Each of you go back to his own city.”
9
Samuel Meets with Saul There was a Benjaminite man named Kish son of Abiel, the son of Zeror, the son of Becorath, the son of Aphiah of Benjamin. He was a prominent person.
He had a son named Saul, a handsome young man. There was no one among the Israelites more handsome than he was; he stood head and shoulders above all the people.
The donkeys of Saul’s father Kish wandered off, so Kish said to his son Saul,“Take one of the servants with you and go look for the donkeys.”
So Saul crossed through the hill country of Ephraim, passing through the land of Shalisha, but they did not find them. So they crossed through the land of Shaalim, but they were not there. Then he crossed through the land of Benjamin, and still they did not find them.
When they came to the land of Zuph, Saul said to his servant who was with him,“Come on, let’s head back before my father quits worrying about the donkeys and becomes anxious about us!”
But the servant said to him,“Look, there is a man of God in this town. He is highly respected. Everything that he says really happens. Now let’s go there. Perhaps he will tell us where we should go from here.”
So Saul said to his servant,“All right, we can go. But what can we bring the man, since the food in our bags is used up? We have no gift to take to the man of God. What do we have?”
The servant went on to answer Saul,“Look, I happen to have in my hand a quarter shekel of silver. I will give it to the man of God and he will tell us where we should go.”
(Now it used to be in Israel that whenever someone went to inquire of God he would say,“Come on, let’s go to the seer.” For today’s prophet used to be called a seer.)
So Saul said to his servant,“That’s a good idea! Come on. Let’s go.” So they went to the town where the man of God was.
As they were going up the ascent to the town, they met some girls coming out to draw water. They said to them,“Is this where the seer is?”
They replied,“Yes, straight ahead! But hurry now, for he came to the town today, and the people are making a sacrifice at the high place.
When you enter the town, you can find him before he goes up to the high place to eat. The people won’t eat until he arrives, for he must bless the sacrifice. Once that happens, those who have been invited will eat. Now go on up, for this is the time when you can find him!”
So they went up to the town. As they were heading for the middle of the town, Samuel was coming in their direction to go up to the high place.
Now the day before Saul arrived, the LORD had told Samuel:
“At this time tomorrow I will send to you a man from the land of Benjamin. You must consecrate him as a leader over my people Israel. He will save my people from the hand of the Philistines. For I have looked with favor on my people. Their cry has reached me!”
When Samuel saw Saul, the LORD said,“Here is the man that I told you about! He will rule over my people.”
As Saul approached Samuel in the middle of the gate, he said,“Please tell me where the seer’s house is.”
Samuel replied to Saul,“I am the seer! Go up in front of me to the high place! Today you will eat with me and in the morning I will send you away. I will tell you everything that you are thinking.
Don’t be concerned about the donkeys that you lost three days ago, for they have been found. Whom does all Israel desire? Is it not you, and all your father’s family?”
Saul replied,“Am I not a Benjaminite, from the smallest of Israel’s tribes, and is not my family clan the smallest of all the clans in the tribe of Benjamin? Why do you speak to me in this way?”
Then Samuel brought Saul and his servant into the room and gave them a place at the head of those who had been invited. There were about thirty people present.
Samuel said to the cook,“Give me the portion of meat that I gave to you– the one I asked you to keep with you.”
So the cook picked up the leg and brought it and set it in front of Saul. Samuel said,“What was kept is now set before you! Eat, for it has been kept for you for this meeting time, from the time I said,‘I have invited the people.’” So Saul ate with Samuel that day.
When they came down from the high place to the town, Samuel spoke with Saul on the roof.
They got up at dawn and Samuel called to Saul on the roof,“Get up, so I can send you on your way.” So Saul got up and the two of them– he and Samuel– went outside.
While they were going down to the edge of town, Samuel said to Saul,“Tell the servant to go on ahead of us.” So he did. Samuel then said,“You remain here awhile, so I can inform you of God’s message.”
10
Samuel Anoints Saul Then Samuel took a small container of olive oil and poured it on Saul’s head. Samuel kissed him and said,“The LORD has chosen you to lead his people Israel! You will rule over the LORD’s people and you will deliver them from the power of the enemies who surround them. This will be your sign that the LORD has chosen you as leader over his inheritance.
When you leave me today, you will find two men near Rachel’s tomb at Zelzah on Benjamin’s border. They will say to you,‘The donkeys you have gone looking for have been found. Your father is no longer concerned about the donkeys but has become anxious about you two! He is asking,“What should I do about my son?”’
“As you continue on from there, you will come to the tall tree of Tabor. At that point three men who are going up to God at Bethel will meet you. One of them will be carrying three young goats, one of them will be carrying three round loaves of bread, and one of them will be carrying a container of wine.
They will ask you how you’re doing and will give you two loaves of bread. You will accept them.
Afterward you will go to Gibeah of God, where there are Philistine officials. When you enter the town, you will meet a company of prophets coming down from the high place. They will have harps, tambourines, flutes, and lyres, and they will be prophesying.
Then the Spirit of the LORD will rush upon you and you will prophesy with them. You will be changed into a different person.
“When these signs have taken place, do whatever your hand finds to do, for God will be with you.
You will go down to Gilgal before me. I am going to join you there to offer burnt offerings and to make peace offerings. You should wait for seven days, until I arrive and tell you what to do.”
Saul Becomes King As Saul turned to leave Samuel, God changed his inmost person. All these signs happened on that very day.
When Saul and his servant arrived at Gibeah, a company of prophets was coming out to meet him. Then the Spirit of God rushed upon Saul and he prophesied among them.
When everyone who had known him previously saw him prophesying with the prophets, the people all asked one another,“What on earth has happened to the son of Kish? Does even Saul belong with the prophets?”
A man who was from there replied,“And who is their father?” Therefore this became a proverb:“Is even Saul among the prophets?”
When Saul had finished prophesying, he went to the high place.
Saul’s uncle asked him and his servant,“Where did you go?” Saul replied,“To look for the donkeys. But when we realized they were lost, we went to Samuel.”
Saul’s uncle said,“Tell me what Samuel said to you.”
Saul said to his uncle,“He assured us that the donkeys had been found.” But Saul did not tell him what Samuel had said about the matter of kingship.
Then Samuel called the people together before the LORD at Mizpah.
He said to the Israelites,“This is what the LORD God of Israel has said,‘I brought Israel up from Egypt and I delivered you from the power of the Egyptians and from the power of all the kingdoms that oppressed you.
But today you have rejected your God who saves you from all your trouble and distress. You have said,“No! Appoint a king over us.” Now take your positions before the LORD by your tribes and by your clans.’”
Then Samuel brought all the tribes of Israel near, and the tribe of Benjamin was chosen by lot.
Then he brought the tribe of Benjamin near by its families, and the family of Matri was chosen by lot. At last Saul son of Kish was chosen by lot. But when they looked for him, he was nowhere to be found.
So they inquired again of the LORD,“Has the man arrived here yet?” The LORD said,“He has hidden himself among the equipment.”
So they ran and brought him from there. When he took his position among the people, he stood head and shoulders above them all.
Then Samuel said to all the people,“Do you see the one whom the LORD has chosen? Indeed, there is no one like him among all the people!” All the people shouted out,“Long live the king!”
Then Samuel talked to the people about how the kingship would work. He wrote it all down on a scroll and set it before the LORD. Then Samuel sent all the people away to their homes.
Even Saul went to his home in Gibeah. With him went some brave men whose hearts God had touched.
But some wicked men said,“How can this man save us?” They despised him and did not even bring him a gift. But Saul said nothing about it.
11
Saul Comes to the Aid of Jabesh Nahash the Ammonite marched against Jabesh Gilead. All the men of Jabesh Gilead said to Nahash,“Make a treaty with us and we will serve you.”
But Nahash the Ammonite said to them,“The only way I will make a treaty with you is if you let me gouge out the right eye of every one of you and in so doing humiliate all Israel!”
The elders of Jabesh said to him,“Leave us alone for seven days so that we can send messengers throughout the territory of Israel. If there is no one who can deliver us, we will come out voluntarily to you.”
When the messengers went to Gibeah(where Saul lived) and informed the people of these matters, all the people wept loudly.
Now Saul was walking behind the oxen as he came from the field. Saul asked,“What has happened to the people? Why are they weeping?” So they told him about the men of Jabesh.
The Spirit of God rushed upon Saul when he heard these words, and he became very angry.
He took a pair of oxen and cut them up. Then he sent the pieces throughout the territory of Israel by the hand of messengers, who said,“Whoever does not go out after Saul and after Samuel should expect this to be done to his oxen!” Then the terror of the LORD fell on the people, and they went out as one army.
When Saul counted them at Bezek, the Israelites were 300,000 strong and the men of Judah numbered 30,000.
They said to the messengers who had come,“Here’s what you should say to the men of Jabesh Gilead:‘Tomorrow deliverance will come to you when the sun is fully up.’” When the messengers went and told the men of Jabesh Gilead, they were happy.
The men of Jabesh said,“Tomorrow we will come out to you and you can do with us whatever you wish.”
The next day Saul placed the people in three groups. They went to the Ammonite camp during the morning watch and struck them down until the hottest part of the day. The survivors scattered; no two of them remained together.
Saul Is Established as King Then the people said to Samuel,“Who were the ones asking,‘Will Saul reign over us?’ Hand over those men so we may execute them!”
But Saul said,“No one will be killed on this day. For today the LORD has given Israel a victory!”
Samuel said to the people,“Come on! Let’s go to Gilgal and renew the kingship there.”
So all the people went to Gilgal, where they established Saul as king in the LORD’s presence. They offered up peace offerings there in the LORD’s presence. Saul and all the Israelites were very happy.
12
Samuel said to all Israel,“I have done everything you requested. I have given you a king.
Now look! This king walks before you. As for me, I am old and gray, though my sons are here with you. I have walked before you from the time of my youth till the present day.
Here I am. Bring a charge against me before the LORD and before his chosen king. Whose ox have I taken? Whose donkey have I taken? Whom have I wronged? Whom have I oppressed? From whose hand have I taken a bribe so that I would overlook something? Tell me, and I will return it to you!”
They replied,“You have not wronged us or oppressed us. You have not taken anything from the hand of anyone.”
He said to them,“The LORD is witness against you, and his chosen king is witness this day, that you have not found any reason to accuse me.” They said,“He is witness!”
Samuel said to the people,“The LORD is the one who chose Moses and Aaron and who brought your ancestors up from the land of Egypt.
Now take your positions, so I may confront you before the LORD regarding all the LORD’s just actions toward you and your ancestors.
When Jacob entered Egypt, your ancestors cried out to the LORD. The LORD sent Moses and Aaron, and they led your ancestors out of Egypt and settled them in this place.
“But they forgot the LORD their God, so he gave them into the hand of Sisera, the general in command of Hazor’s army, and into the hand of the Philistines and into the hand of the king of Moab, and they fought against them.
Then they cried out to the LORD and admitted,‘We have sinned, for we have forsaken the LORD and have served the Baals and the images of Ashtoreth. Now deliver us from the hand of our enemies so that we may serve you.’
So the LORD sent Jerub-Baal, Barak, Jephthah, and Samuel, and he delivered you from the hand of the enemies all around you, and you were able to live securely.
“When you saw that King Nahash of the Ammonites was advancing against you, you said to me,‘No! A king will rule over us’– even though the LORD your God is your king!
Now look! Here is the king you have chosen– the one that you asked for! Look, the LORD has given you a king!
If you fear the LORD, serving him and obeying him and not rebelling against what he says, and if both you and the king who rules over you follow the LORD your God, all will be well.
But if you don’t obey the LORD and rebel against what the LORD says, the hand of the LORD will be against both you and your king.
“So now, take your positions and watch this great thing that the LORD is about to do in your sight.
Is this not the time of the wheat harvest? I will call on the LORD so that he makes it thunder and rain. Realize and see what a great sin you have committed before the LORD by asking for a king for yourselves.”
So Samuel called to the LORD, and the LORD made it thunder and rain that day. All the people were very afraid of both the LORD and Samuel.
All the people said to Samuel,“Pray to the LORD your God on behalf of us– your servants– so we won’t die, for we have added to all our sins by asking for a king.”
Then Samuel said to the people,“Don’t be afraid. You have indeed sinned. However, don’t turn aside from the LORD. Serve the LORD with all your heart.
You should not turn aside after empty things that can’t profit and can’t deliver, since they are empty.
The LORD will not abandon his people because he wants to uphold his great reputation. The LORD was pleased to make you his own people.
As far as I am concerned, far be it from me to sin against the LORD by ceasing to pray for you! I will instruct you in the way that is good and upright.
However, fear the LORD and serve him faithfully with all your heart. Just look at the great things he has done for you!
But if you continue to do evil, both you and your king will be swept away.”
13
Saul Fails the Lord Saul was[thirty] years old when he began to reign; he ruled over Israel for[forty] years.
Saul selected for himself three thousand men from Israel. Two thousand of these were with Saul at Micmash and in the hill country of Bethel; the remaining thousand were with Jonathan at Gibeah in the territory of Benjamin. He sent all the rest of the people back home.
Jonathan attacked the Philistine outpost that was at Geba and the Philistines heard about it. Then Saul alerted all the land saying,“Let the Hebrews pay attention!”
All Israel heard this message,“Saul has attacked the Philistine outpost, and now Israel is repulsive to the Philistines!” So the people were summoned to join Saul at Gilgal.
Meanwhile the Philistines gathered to battle with Israel. Then they went up against Israel with 3,000 chariots, 6,000 horsemen, and an army as numerous as the sand on the seashore. They went up and camped at Micmash, east of Beth Aven.
The men of Israel realized they had a problem because their army was hard pressed. So the army hid in caves, thickets, cliffs, strongholds, and cisterns.
Some of the Hebrews crossed over the Jordan River to the land of Gad and Gilead. But Saul stayed at Gilgal; the entire army that was with him was terrified.
He waited for seven days, the time period indicated by Samuel. But Samuel did not come to Gilgal, and the army began to abandon Saul.
So Saul said,“Bring me the burnt offering and the peace offerings.” Then he offered a burnt offering.
Just when he had finished offering the burnt offering, Samuel appeared on the scene. Saul went out to meet him and to greet him.
But Samuel said,“What have you done?” Saul replied,“When I saw that the army had started to abandon me and that you didn’t come at the appointed time and that the Philistines had assembled at Micmash,
I thought,‘Now the Philistines will come down on me at Gilgal and I have not sought the LORD’s favor.’ So I felt obligated to offer the burnt offering.”
Then Samuel said to Saul,“You have made a foolish choice! You have not obeyed the commandment that the LORD your God gave you. Had you done that, the LORD would have established your kingdom over Israel forever!
But now your kingdom will not continue! The LORD has sought out for himself a man who is loyal to him and the LORD has appointed him to be leader over his people, for you have not obeyed what the LORD commanded you.”
Then Samuel set out and went up from Gilgal to Gibeah in the territory of Benjamin. Saul mustered the army that remained with him; there were about six hundred men.
Saul, his son Jonathan, and the army that remained with them stayed in Gibeah in the territory of Benjamin, while the Philistines camped in Micmash.
Raiding bands went out from the camp of the Philistines in three groups. One band turned toward the road leading to Ophrah by the land of Shual;
another band turned toward the road leading to Beth Horon; and yet another band turned toward the road leading to the border that overlooks the valley of Zeboim in the direction of the desert.
A blacksmith could not be found in all the land of Israel, for the Philistines had said,“This will prevent the Hebrews from making swords and spears.”
So all Israel had to go down to the Philistines in order to get their plowshares, cutting instruments, axes, and sickles sharpened.
They charged two-thirds of a shekel to sharpen plowshares and cutting instruments, and a third of a shekel to sharpen picks and axes, and to set ox goads.
So on the day of the battle no sword or spear was to be found in the hand of anyone in the army that was with Saul and Jonathan. No one but Saul and his son Jonathan had them.
Jonathan Ignites a Battle A garrison of the Philistines had gone out to the pass at Micmash.
14
Then one day Jonathan son of Saul said to his armor bearer,“Come on, let’s go over to the Philistine garrison that is opposite us.” But he did not let his father know.
Now Saul was sitting under a pomegranate tree in Migron, on the outskirts of Gibeah. The army that was with him numbered about six hundred men.
Now Ahijah was carrying an ephod. He was the son of Ahitub, who was the brother of Ichabod and a son of Phineas, son of Eli, the priest of the LORD in Shiloh. The army was unaware that Jonathan had left.
Now there was a steep cliff on each side of the pass through which Jonathan intended to go to reach the Philistine garrison. One cliff was named Bozez, the other Seneh.
The cliff to the north was closer to Micmash, the one to the south closer to Geba.
Jonathan said to his armor bearer,“Come on, let’s go over to the garrison of these uncircumcised men. Perhaps the LORD will intervene for us. Nothing can prevent the LORD from delivering, whether by many or by a few.”
His armor bearer said to him,“Do everything that is on your mind. Do as you’re inclined. I’m with you all the way!”
Jonathan replied,“All right! We’ll go over to these men and fight them.
If they say to us,‘Stay put until we approach you,’ we will stay right there and not go up to them.
But if they say,‘Come up against us,’ we will go up. For in that case the LORD has given them into our hand– it will be a sign to us.”
When they made themselves known to the Philistine garrison, the Philistines said,“Look! The Hebrews are coming out of the holes in which they hid themselves.”
Then the men of the garrison said to Jonathan and his armor bearer,“Come on up to us so we can teach you a thing or two!” Then Jonathan said to his armor bearer,“Come up behind me, for the LORD has given them into the hand of Israel!”
Jonathan crawled up on his hands and feet, with his armor bearer following behind him. Jonathan struck down the Philistines, while his armor bearer came along behind him and killed them.
In this initial skirmish Jonathan and his armor bearer struck down about twenty men in an area that measured half an acre.
Then fear overwhelmed those who were in the camp, those who were in the field, all the army in the garrison, and the raiding bands. They trembled and the ground shook. This fear was caused by God.
Saul’s watchmen at Gibeah in the territory of Benjamin looked on as the crowd of soldiers seemed to melt away first in one direction and then in another.
So Saul said to the army that was with him,“Muster the troops and see who is no longer with us.” When they mustered the troops, Jonathan and his armor bearer were not there.
So Saul said to Ahijah,“Bring near the ephod,” for he was at that time wearing the ephod in front of the Israelites.
While Saul spoke to the priest, the panic in the Philistines’ camp was becoming greater and greater. So Saul said to the priest,“Withdraw your hand!”
Saul and all the army that was with him assembled and marched into battle, where they found the Philistines in total panic killing one another with their swords.
The Hebrews who had earlier gone over to the Philistine side joined the Israelites who were with Saul and Jonathan.
When all the Israelites who had hidden themselves in the hill country of Ephraim heard that the Philistines had fled, they too pursued them in battle.
So the LORD delivered Israel that day, and the battle shifted over to Beth Aven.
Jonathan Violates Saul’s Oath Now the men of Israel were hard pressed that day, for Saul had made the army agree to this oath:“Cursed be the man who eats food before evening! I will get my vengeance on my enemies!” So no one in the army ate anything.
Now the whole army entered the forest and there was honey on the ground.
When the army entered the forest, they saw the honey flowing, but no one ate any of it, for the army was afraid of the oath.
But Jonathan had not heard about the oath his father had made the army take. He extended the end of his staff that was in his hand and dipped it in the honeycomb. When he ate it, his eyes gleamed.
Then someone from the army informed him,“Your father put the army under a strict oath saying,‘Cursed be the man who eats food today!’ That is why the army is tired.”
Then Jonathan said,“My father has caused trouble for the land. See how my eyes gleamed when I tasted just a little of this honey.
Certainly if the army had eaten some of the enemies’ provisions that they came across today, would not the slaughter of the Philistines have been even greater?”
On that day the army struck down the Philistines from Micmash to Aijalon, and they became very tired.
So the army rushed greedily on the plunder, confiscating sheep, cattle, and calves. They slaughtered them right on the ground, and the army ate them blood and all.
Now it was reported to Saul,“Look, the army is sinning against the LORD by eating even the blood.” He said,“All of you have broken the covenant! Roll a large stone over here to me.”
Then Saul said,“Scatter out among the army and say to them,‘Each of you bring to me your ox and sheep and slaughter them in this spot and eat. But don’t sin against the LORD by eating the blood.” So that night each one brought his ox and slaughtered it there.
Then Saul built an altar for the LORD; it was the first time he had built an altar for the LORD.
Saul said,“Let’s go down after the Philistines at night; we will rout them until the break of day. We won’t leave any of them alive!” They replied,“Do whatever seems best to you.” But the priest said,“Let’s approach God here.”
So Saul asked God,“Should I go down after the Philistines? Will you deliver them into the hand of Israel?” But he did not answer him that day.
Then Saul said,“All you leaders of the army come here. Find out how this sin occurred today.
For as surely as the LORD, the deliverer of Israel, lives, even if it turns out to be my own son Jonathan, he will certainly die!” But no one from the army said anything.
Then he said to all Israel,“You will be on one side, and I and my son Jonathan will be on the other side.” The army replied to Saul,“Do whatever you think is best.”
Then Saul said,“O LORD God of Israel! If this sin has been committed by me or by my son Jonathan, then, O LORD God of Israel, respond with Urim. But if this sin has been committed by your people Israel, respond with Thummim.” Then Jonathan and Saul were indicated by lot, while the army was exonerated.
Then Saul said,“Cast the lot between me and my son Jonathan!” Jonathan was indicated by lot.
So Saul said to Jonathan,“Tell me what you have done.” Jonathan told him,“I used the end of the staff that was in my hand to taste a little honey. I must die!”
Saul said,“God will punish me severely if Jonathan doesn’t die!”
But the army said to Saul,“Should Jonathan, who won this great victory in Israel, die? May it never be! As surely as the LORD lives, not a single hair of his head will fall to the ground! For it is with the help of God that he has acted today.” So the army rescued Jonathan from death.
Then Saul stopped chasing the Philistines, and the Philistines went back home.
After Saul had secured his royal position over Israel, he fought against all their enemies on all sides– the Moabites, Ammonites, Edomites, the kings of Zobah, and the Philistines. In every direction that he turned he was victorious.
He fought bravely, striking down the Amalekites and delivering Israel from the hand of its enemies.
Members of Saul’s Family The sons of Saul were Jonathan, Ishvi, and Malki-Shua. He had two daughters; the older one was named Merab and the younger Michal.
The name of Saul’s wife was Ahinoam, the daughter of Ahimaaz. The name of the general in command of his army was Abner son of Ner, Saul’s uncle.
Kish was the father of Saul, and Ner the father of Abner was the son of Abiel.
There was fierce war with the Philistines all the days of Saul. So whenever Saul saw anyone who was a warrior or a brave individual, he would conscript him.
15
Saul Is Rejected as King Then Samuel said to Saul,“I was the one the LORD sent to anoint you as king over his people Israel. Now listen to what the LORD says.
Here is what the LORD of Heaven’s Armies has said:‘I carefully observed how the Amalekites opposed Israel along the way when Israel came up from Egypt.
So go now and strike down the Amalekites. Destroy everything that they have. Don’t spare them. Put them to death– man, woman, child, infant, ox, sheep, camel, and donkey alike.’”
So Saul assembled the army and mustered them at Telaim. There were 200,000 foot soldiers and 10,000 men of Judah.
Saul proceeded to the city of Amalek, where he set an ambush in the wadi.
Saul said to the Kenites,“Go on and leave! Go down from among the Amalekites! Otherwise I will sweep you away with them! After all, you were kind to all the Israelites when they came up from Egypt.” So the Kenites withdrew from among the Amalekites.
Then Saul struck down the Amalekites all the way from Havilah to Shur, which is next to Egypt.
He captured King Agag of the Amalekites alive, but he executed all Agag’s people with the sword.
However, Saul and the army spared Agag, along with the best of the flock, the cattle, the fatlings, and the lambs, as well as everything else that was of value. They were not willing to slaughter them. But they did slaughter everything that was despised and worthless.
Then the LORD’s message came to Samuel:
“I regret that I have made Saul king, for he has turned away from me and has not done what I told him to do.” Samuel became angry and he cried out to the LORD all that night.
Then Samuel got up early to meet Saul the next morning. But Samuel was informed,“Saul has gone to Carmel where he is setting up a monument for himself.” Then Samuel left and went down to Gilgal.
When Samuel came to Saul, Saul said to him,“May the LORD bless you! I have fulfilled the LORD’s orders.”
Samuel replied,“If that is the case, then what is this sound of sheep in my ears and the sound of cattle that I hear?”
Saul said,“They were brought from the Amalekites; the army spared the best of the flocks and cattle to sacrifice to the LORD our God. But everything else we slaughtered.”
Then Samuel said to Saul,“Wait a minute! Let me tell you what the LORD said to me last night.” Saul said to him,“Tell me.”
Samuel said,“Is it not true that when you were insignificant in your own eyes, you became head of the tribes of Israel? The LORD chose you as king over Israel.
The LORD sent you on a campaign saying,‘Go and exterminate those sinful Amalekites! Fight against them until you have destroyed them.’
Why haven’t you obeyed the LORD? Instead you have greedily rushed upon the plunder! You have done what is wrong in the LORD’s estimation.”
Then Saul said to Samuel,“But I have obeyed the LORD! I went on the campaign the LORD sent me on. I brought back King Agag of the Amalekites after exterminating the Amalekites.
But the army took from the plunder some of the sheep and cattle– the best of what was to be slaughtered– to sacrifice to the LORD your God in Gilgal.”
Then Samuel said,“Does the LORD take pleasure in burnt offerings and sacrifices as much as he does in obedience? Certainly, obedience is better than sacrifice; paying attention is better than the fat of rams.
For rebellion is like the sin of divination, and presumption is like the evil of idolatry. Because you have rejected the LORD’s orders, he has rejected you from being king.”
Then Saul said to Samuel,“I have sinned, for I have disobeyed what the LORD commanded and your words as well. For I was afraid of the army, and I obeyed their voice.
Now please forgive my sin! Go back with me so I can worship the LORD.”
Samuel said to Saul,“I will not go back with you, for you have rejected the LORD’s orders, and the LORD has rejected you from being king over Israel!”
When Samuel turned to leave, Saul grabbed the edge of his robe and it tore.
Samuel said to him,“The LORD has torn the kingdom of Israel from you this day and has given it to one of your colleagues who is better than you!
The Preeminent One of Israel does not go back on his word or change his mind, for he is not a human being who changes his mind.”
Saul again replied,“I have sinned. But please honor me before the elders of my people and before Israel. Go back with me so I may worship the LORD your God.”
So Samuel followed Saul back, and Saul worshiped the LORD.
Samuel Puts Agag to Death Then Samuel said,“Bring me King Agag of the Amalekites.” So Agag came to him trembling, thinking to himself,“Surely death is bitter!”
Samuel said,“Just as your sword left women childless, so your mother will be the most bereaved among women!” Then Samuel hacked Agag to pieces there in Gilgal before the LORD.
Then Samuel went to Ramah, while Saul went up to his home in Gibeah of Saul.
Until the day he died Samuel did not see Saul again. Samuel did, however, mourn for Saul, but the LORD regretted that he had made Saul king over Israel.
16
Samuel Anoints David as King The LORD said to Samuel,“How long do you intend to mourn for Saul? I have rejected him as king over Israel. Fill your horn with olive oil and go! I am sending you to Jesse in Bethlehem, for I have selected a king for myself from among his sons.”
Samuel replied,“How can I go? Saul will hear about it and kill me!” But the LORD said,“Take a heifer with you and say,‘I have come to sacrifice to the LORD.’
Then invite Jesse to the sacrifice, and I will show you what you should do. You will anoint for me the one I point out to you.”
Samuel did what the LORD told him. When he arrived in Bethlehem, the elders of the city were afraid to meet him. They said,“Do you come in peace?”
He replied,“Yes, in peace. I have come to sacrifice to the LORD. Consecrate yourselves and come with me to the sacrifice.” So he consecrated Jesse and his sons and invited them to the sacrifice.
When they arrived, Samuel noticed Eliab and said to himself,“Surely, here before the LORD stands his chosen king!”
But the LORD said to Samuel,“Don’t be impressed by his appearance or his height, for I have rejected him. God does not view things the way men do. People look on the outward appearance, but the LORD looks at the heart.”
Then Jesse called Abinadab and presented him to Samuel. But Samuel said,“The LORD has not chosen this one, either.”
Then Jesse presented Shammah. But Samuel said,“The LORD has not chosen this one either.”
Jesse presented seven of his sons to Samuel. But Samuel said to Jesse,“The LORD has not chosen any of these.”
Then Samuel said to Jesse,“Is that all of the young men?” Jesse replied,“There is still the youngest one, but he’s taking care of the flock.” Samuel said to Jesse,“Send and get him, for we cannot turn our attention to other things until he comes here.”
So Jesse had him brought in. Now he was ruddy, with attractive eyes and a handsome appearance. The LORD said,“Go and anoint him. This is the one!”
So Samuel took the horn full of olive oil and anointed him in the presence of his brothers. The Spirit of the LORD rushed upon David from that day onward. Then Samuel got up and went to Ramah.
David Appears before Saul Now the Spirit of the LORD had turned away from Saul, and an evil spirit from the LORD tormented him.
Then Saul’s servants said to him,“Look, an evil spirit from God is tormenting you!
Let our lord instruct his servants who are here before you to look for a man who knows how to play the lyre. Then whenever the evil spirit from God comes upon you, he can play the lyre and you will feel better.”
So Saul said to his servants,“Find me a man who plays well and bring him to me.”
One of his attendants replied,“I have seen a son of Jesse in Bethlehem who knows how to play the lyre. He is a brave warrior and is articulate and handsome, for the LORD is with him.”
So Saul sent messengers to Jesse and said,“Send me your son David, who is out with the sheep.”
So Jesse took a donkey loaded with bread, a container of wine, and a young goat and sent them to Saul with his son David.
David came to Saul and stood before him. Saul liked him a great deal, and he became his armor bearer.
Then Saul sent word to Jesse saying,“Let David be my servant, for I really like him.”
So whenever the spirit from God would come upon Saul, David would take his lyre and play it. This would bring relief to Saul and make him feel better. Then the evil spirit would leave him alone.
17
David Kills Goliath The Philistines gathered their troops for battle. They assembled at Socoh in Judah. They camped in Ephes Dammim, between Socoh and Azekah.
Saul and the Israelite army assembled and camped in the valley of Elah, where they arranged their battle lines to fight against the Philistines.
The Philistines were standing on one hill, and the Israelites on another hill, with the valley between them.
Then a champion came out from the camp of the Philistines. His name was Goliath; he was from Gath. He was close to seven feet tall.
He had a bronze helmet on his head and was wearing scale body armor. The weight of his bronze body armor was five thousand shekels.
He had bronze shin guards on his legs, and a bronze javelin was slung over his shoulders.
The shaft of his spear was like a weaver’s beam, and the iron point of his spear weighed six hundred shekels. His shield bearer was walking before him.
Goliath stood and called to Israel’s troops,“Why do you come out to prepare for battle? Am I not the Philistine, and are you not the servants of Saul? Choose for yourselves a man so he may come down to me!
If he is able to fight with me and strike me down, we will become your servants. But if I prevail against him and strike him down, you will become our servants and will serve us.”
Then the Philistine said,“I defy Israel’s troops this day! Give me a man so we can fight each other!”
When Saul and all the Israelites heard these words of the Philistine, they were upset and very afraid.
Now David was the son of this Ephrathite named Jesse from Bethlehem in Judah. He had eight sons, and in Saul’s days he was old and well advanced in years.
Jesse’s three oldest sons had followed Saul to war. The names of the three sons who went to war were Eliab, his firstborn, Abinadab, the second oldest, and Shammah, the third oldest.
Now David was the youngest. While the three oldest sons followed Saul,
David was going back and forth from Saul in order to care for his father’s sheep in Bethlehem.
Meanwhile for forty days the Philistine approached every morning and evening and took his position.
Jesse said to his son David,“Take your brothers this ephah of roasted grain and these ten loaves of bread; go quickly to the camp to your brothers.
Also take these ten portions of cheese to their commanding officer. Find out how your brothers are doing and bring back their pledge that they received the goods.
They are with Saul and the whole Israelite army in the valley of Elah, fighting with the Philistines.”
So David got up early in the morning and entrusted the flock to someone else who would watch over it. After loading up, he went just as Jesse had instructed him. He arrived at the camp as the army was going out to the battle lines shouting its battle cry.
Israel and the Philistines drew up their battle lines opposite one another.
After David had entrusted his cargo to the care of the supply officer, he ran to the battlefront. When he arrived, he asked his brothers how they were doing.
As he was speaking with them, the champion named Goliath, the Philistine from Gath, was coming up from the battle lines of the Philistines. He spoke the way he usually did, and David heard it.
When all the men of Israel saw this man, they retreated from his presence and were very afraid.
The men of Israel said,“Have you seen this man who is coming up? He does so to defy Israel. But the king will make the man who can strike him down very wealthy! He will give him his daughter in marriage, and he will make his father’s house exempt from tax obligations in Israel.”
David asked the men who were standing near him,“What will be done for the man who strikes down this Philistine and frees Israel from this humiliation? For who is this uncircumcised Philistine, that he defies the armies of the living God?”
The soldiers told him what had been promised, saying,“This is what will be done for the man who can strike him down.”
When David’s oldest brother Eliab heard him speaking to the men, he became angry with David and said,“Why have you come down here? To whom did you entrust those few sheep in the wilderness? I am familiar with your pride and deceit! You have come down here to watch the battle!”
David replied,“What have I done now? Can’t I say anything?”
Then he turned from those who were nearby to someone else and asked the same question, but they gave him the same answer as before.
When David’s words were overheard and reported to Saul, he called for him.
David said to Saul,“Don’t let anyone be discouraged. Your servant will go and fight this Philistine!”
But Saul replied to David,“You aren’t able to go against this Philistine and fight him! You’re just a boy! He has been a warrior from his youth!”
David replied to Saul,“Your servant has been a shepherd for his father’s flock. Whenever a lion or bear would come and carry off a sheep from the flock,
I would go out after it, strike it down, and rescue the sheep from its mouth. If it rose up against me, I would grab it by its jaw, strike it, and kill it.
Your servant has struck down both the lion and the bear. This uncircumcised Philistine will be just like one of them. For he has defied the armies of the living God!”
David went on to say,“The LORD who delivered me from the lion and the bear will also deliver me from the hand of this Philistine!” Then Saul said to David,“Go! The LORD will be with you.”
Then Saul clothed David with his own fighting attire and put a bronze helmet on his head. He also put body armor on him.
David strapped on his sword over his fighting attire and tried to walk around, but he was not used to them. David said to Saul,“I can’t walk in these things, for I’m not used to them.” So David removed them.
He took his staff in his hand, picked out five smooth stones from the stream, placed them in the pouch of his shepherd’s bag, took his sling in hand, and approached the Philistine.
The Philistine kept coming closer to David, with his shield bearer walking in front of him.
When the Philistine looked carefully at David, he despised him, for he was only a ruddy and handsome boy.
The Philistine said to David,“Am I a dog, that you are coming after me with sticks?” Then the Philistine cursed David by his gods.
The Philistine said to David,“Come here to me, so I can give your flesh to the birds of the sky and the wild animals of the field!”
But David replied to the Philistine,“You are coming against me with sword and spear and javelin. But I am coming against you in the name of the LORD of Heaven’s Armies, the God of Israel’s armies, whom you have defied!
This very day the LORD will deliver you into my hand! I will strike you down and cut off your head. This day I will give the corpses of the Philistine army to the birds of the sky and the wild animals of the land. Then all the land will realize that Israel has a God,
and all this assembly will know that it is not by sword or spear that the LORD saves! For the battle is the LORD’s, and he will deliver you into our hand.”
The Philistine drew steadily closer to David to attack him, while David quickly ran toward the battle line to attack the Philistine.
David reached his hand into the bag and took out a stone. He slung it, striking the Philistine on the forehead. The stone sank deeply into his forehead, and he fell down with his face to the ground.
David prevailed over the Philistine with just the sling and the stone. He struck down the Philistine and killed him. David did not even have a sword in his hand.
David ran and stood over the Philistine. He grabbed Goliath’s sword, drew it from its sheath, killed him, and cut off his head with it. When the Philistines saw their champion was dead, they ran away.
Then the men of Israel and Judah charged forward, shouting a battle cry. They chased the Philistines to the valley and to the very gates of Ekron. The Philistine corpses lay fallen along the Shaaraim road to Gath and Ekron.
When the Israelites returned from their hot pursuit of the Philistines, they looted their camp.
David took the head of the Philistine and brought it to Jerusalem, and he put Goliath’s weapons in his tent.
Now as Saul watched David going out to fight the Philistine, he asked Abner, the general in command of the army,“Whose son is this young man, Abner?” Abner replied,“As surely as you live, O king, I don’t know.”
The king said,“Find out whose son this boy is!”
So when David returned from striking down the Philistine, Abner took him and brought him before Saul. He still had the head of the Philistine in his hand.
Saul said to him,“Whose son are you, young man?” David replied,“I am the son of your servant Jesse in Bethlehem.”
18
Saul Comes to Fear David When David had finished talking with Saul, Jonathan and David became bound together in close friendship. Jonathan loved David as much as he did his own life.
Saul retained David on that day and did not allow him to return to his father’s house.
Jonathan made a covenant with David, for he loved him as much as he did his own life.
Jonathan took off the robe he was wearing and gave it to David, along with the rest of his gear, including his sword, his bow, and even his belt.
On every mission on which Saul sent him, David achieved success. So Saul appointed him over the men of war. This pleased not only all the army, but also Saul’s servants.
When the men arrived after David returned from striking down the Philistine, the women from all the cities of Israel came out singing and dancing to meet King Saul. They were happy as they played their tambourines and three-stringed instruments.
The women who were playing the music sang,“Saul has struck down his thousands, but David his tens of thousands!”
This made Saul very angry. The statement displeased him and he thought,“They have attributed to David tens of thousands, but to me they have attributed only thousands. What does he lack, except the kingdom?”
So Saul was keeping an eye on David from that day onward.
The next day an evil spirit from God rushed upon Saul and he prophesied within his house. Now David was playing the lyre as usual. There was a spear in Saul’s hand,
and Saul threw the spear, thinking,“I’ll nail David to the wall!” But David escaped from him on two different occasions.
So Saul feared David, because the LORD was with him but had departed from Saul.
Saul removed David from his presence and made him a commanding officer. David led the army out to battle and back.
Now David achieved success in all he did, for the LORD was with him.
When Saul saw how very successful he was, he was afraid of him.
But all Israel and Judah loved David, for he was the one leading them out to battle and back.
Then Saul said to David,“Here’s my oldest daughter, Merab. I want to give her to you in marriage. Only be a brave warrior for me and fight the battles of the LORD.”For Saul thought,“There’s no need for me to raise my hand against him. Let it be the hand of the Philistines!”
David said to Saul,“Who am I? Who are my relatives or the clan of my father in Israel that I should become the king’s son-in-law?”
When the time came for Merab, Saul’s daughter, to be given to David, she instead was given in marriage to Adriel, who was from Meholah.
Now Michal, Saul’s daughter, loved David. When they told Saul about this, it pleased him.
Saul said,“I will give her to him so that she may become a snare to him and the hand of the Philistines may be against him.” So Saul said to David,“Today is the second time for you to become my son-in-law.”
Then Saul instructed his servants,“Tell David secretly,‘The king is pleased with you, and all his servants like you. So now become the king’s son-in-law.”
So Saul’s servants spoke these words privately to David. David replied,“Is becoming the king’s son-in-law something insignificant to you? I’m just a poor and lightly-esteemed man!”
When Saul’s servants reported what David had said,
Saul replied,“Here is what you should say to David:‘There is nothing that the king wants as a price for the bride except a hundred Philistine foreskins, so that he can be avenged of his enemies.’”(Now Saul was thinking that he could kill David by the hand of the Philistines.)
So his servants told David these things and David agreed to become the king’s son-in-law. Now the specified time had not yet expired
when David, along with his men, went out and struck down two hundred Philistine men. David brought their foreskins and presented all of them to the king so he could become the king’s son-in-law. Saul then gave him his daughter Michal in marriage.
When Saul realized that the LORD was with David and that his daughter Michal loved David,
Saul became even more afraid of him. Saul continued to be at odds with David from then on.
Then the leaders of the Philistines would march out, and as often as they did so, David achieved more success than all of Saul’s servants. His name was held in high esteem.
19
Saul Repeatedly Attempts to Take David’s Life Then Saul told his son Jonathan and all his servants to kill David. But Saul’s son Jonathan liked David very much.
So Jonathan told David,“My father Saul is trying to kill you. So be careful tomorrow morning. Find a hiding place and stay in seclusion.
I will go out and stand beside my father in the field where you are. I will speak about you to my father. When I find out what the problem is, I will let you know.”
So Jonathan spoke on David’s behalf to his father Saul. He said to him,“The king should not sin against his servant David, for he has not sinned against you. On the contrary, his actions have been very beneficial for you.
He risked his life when he struck down the Philistine and the LORD gave all Israel a great victory. When you saw it, you were happy. So why would you sin against innocent blood by putting David to death for no reason?”
Saul accepted Jonathan’s advice and took an oath,“As surely as the LORD lives, he will not be put to death.”
Then Jonathan called David and told him all these things. Jonathan brought David to Saul, and he served him as he had done formerly.
Now once again there was war. So David went out to fight the Philistines. He defeated them thoroughly and they ran away from him.
Then an evil spirit from the LORD came upon Saul. He was sitting in his house with his spear in his hand, while David was playing the lyre.
Saul tried to nail David to the wall with the spear, but he escaped from Saul’s presence and the spear drove into the wall. David escaped quickly that night.
Saul sent messengers to David’s house to guard it and to kill him in the morning. Then David’s wife Michal told him,“If you do not save yourself tonight, tomorrow you will be dead!”
So Michal lowered David through the window, and he ran away and escaped.
Then Michal took a household idol and put it on the bed. She put a quilt made of goat’s hair over its head and then covered the idol with a garment.
When Saul sent messengers to arrest David, she said,“He’s sick.”
Then Saul sent the messengers back to see David, saying,“Bring him up to me on his bed so I can kill him.”
When the messengers came, they found only the idol on the bed and the quilt made of goat’s hair at its head.
Saul said to Michal,“Why have you deceived me this way by sending my enemy away? Now he has escaped!” Michal replied to Saul,“He said to me,‘Help me get away or else I will kill you!’”
Now David had run away and escaped. He went to Samuel in Ramah and told him everything that Saul had done to him. Then he and Samuel went and stayed at Naioth.
It was reported to Saul saying,“David is at Naioth in Ramah.”
So Saul sent messengers to capture David. When they saw a company of prophets prophesying with Samuel standing there as their leader, the Spirit of God came upon Saul’s messengers, and they also prophesied.
When it was reported to Saul, he sent more messengers, but they prophesied too. So Saul sent messengers a third time, but they also prophesied.
Finally Saul himself went to Ramah. When he arrived at the large cistern that is in Secu, he asked,“Where are Samuel and David?” They said,“At Naioth in Ramah.”
So Saul went to Naioth in Ramah. The Spirit of God came upon him as well, and he walked along prophesying until he came to Naioth in Ramah.
He even stripped off his clothes and prophesied before Samuel. He lay there naked all that day and night.(For that reason it is asked,“Is Saul also among the prophets?”)
20
Jonathan Seeks to Protect David David fled from Naioth in Ramah. He came to Jonathan and asked,“What have I done? What is my offense? How have I sinned before your father? For he is seeking my life!”
Jonathan said to him,“By no means are you going to die! My father does nothing large or small without making me aware of it. Why would my father hide this matter from me? It just won’t happen!”
Taking an oath, David again said,“Your father is very much aware of the fact that I have found favor with you, and he has thought,‘Don’t let Jonathan know about this, or he will be upset.’ But as surely as the LORD lives and you live, there is about one step between me and death!”
Jonathan replied to David,“Tell me what I can do for you.”
David said to Jonathan,“Tomorrow is the new moon, and I am certainly expected to join the king for a meal. You must send me away so I can hide in the field until the third evening from now.
If your father happens to miss me, you should say,‘David urgently requested me to let him go to his city Bethlehem, for there is an annual sacrifice there for his entire family.’
If he should then say,‘That’s fine,’ then your servant is safe. But if he becomes very angry, be assured that he has decided to harm me.
You must be loyal to your servant, for you have made a covenant with your servant in the LORD’s name. If I am guilty, you yourself kill me! Why bother taking me to your father?”
Jonathan said,“Far be it from you to suggest this! If I were at all aware that my father had decided to harm you, wouldn’t I tell you about it?”
David said to Jonathan,“Who will tell me if your father answers you harshly?”
Jonathan said to David,“Come on. Let’s go out to the field.”When the two of them had gone out into the field,
Jonathan said to David,“The LORD God of Israel is my witness. I will feel out my father about this time the day after tomorrow. If he is favorably inclined toward David, will I not then send word to you and let you know?
But if my father intends to do you harm, may the LORD do all this and more to Jonathan, if I don’t let you know and send word to you so you can go safely on your way. May the LORD be with you, as he was with my father.
While I am still alive, extend to me the loyalty of the LORD, or else I will die!
Don’t ever cut off your loyalty to my family, not even when the LORD has cut off every one of David’s enemies from the face of the earth
and called David’s enemies to account.” So Jonathan made a covenant with the house of David.
Jonathan once again took an oath with David, because he loved him. In fact Jonathan loved him as much as he did his own life.
Jonathan said to him,“Tomorrow is the new moon, and you will be missed, for your seat will be empty.
On the third day you should go down quickly and come to the place where you hid yourself the day this all started. Stay near the stone Ezel.
I will shoot three arrows near it, as though I were shooting at a target.
When I send a boy after them, I will say,“Go and find the arrows.” If I say to the boy,‘Look, the arrows are on this side of you; get them,’ then come back. For as surely as the LORD lives, you will be safe and there will be no problem.
But if I say to the boy,“Look, the arrows are on the other side of you,’ get away. For in that case the LORD has sent you away.
With regard to the matter that you and I discussed, the LORD is the witness between us forever!”
So David hid in the field. When the new moon came, the king sat down to eat his meal.
The king sat down in his usual place by the wall, with Jonathan opposite him and Abner at his side. But David’s place was vacant.
However, Saul said nothing about it that day, for he thought,“Something has happened to make him ceremonially unclean. Yes, he must be unclean.”
But the next morning, the second day of the new moon, David’s place was still vacant. So Saul said to his son Jonathan,“Why has Jesse’s son not come to the meal yesterday or today?”
Jonathan replied to Saul,“David urgently requested that he be allowed to go to Bethlehem.
He said,‘Permit me to go, for we are having a family sacrifice in the city, and my brother urged me to be there. So now, if I have found favor with you, let me go to see my brothers.’ For that reason he has not come to the king’s table.”
Saul became angry with Jonathan and said to him,“You stupid traitor! Don’t I realize that to your own disgrace and to the disgrace of your mother’s nakedness you have chosen this son of Jesse?
For as long as this son of Jesse is alive on the earth, you and your kingdom will not be established. Now, send some men and bring him to me. For he is as good as dead!”
Jonathan responded to his father Saul,“Why should he be put to death? What has he done?”
Then Saul threw his spear at Jonathan in order to strike him down. So Jonathan was convinced that his father had decided to kill David.
Jonathan got up from the table enraged. He did not eat any food on that second day of the new moon, for he was upset that his father had humiliated David.
The next morning Jonathan, along with a young servant, went out to the field to meet David.
He said to his servant,“Run, find the arrows that I am about to shoot.” As the servant ran, Jonathan shot the arrow beyond him.
When the servant came to the place where Jonathan had shot the arrow, Jonathan called out to the servant,“Isn’t the arrow further beyond you?”
Jonathan called out to the servant,“Hurry! Go faster! Don’t delay!” Jonathan’s servant retrieved the arrow and came back to his master.
(Now the servant did not understand any of this. Only Jonathan and David knew what was going on.)
Then Jonathan gave his equipment to the servant who was with him. He said to him,“Go, take these things back to the city.”
When the servant had left, David got up from beside the mound, knelt with his face to the ground, and bowed three times. Then they kissed each other and they both wept, especially David.
Jonathan said to David,“Go in peace, for the two of us have sworn together in the name of the LORD saying,‘The LORD will be between me and you and between my descendants and your descendants forever.’”
21
David Goes to Nob(21:1) Then David got up and left, while Jonathan went back to the city.(21:2) David went to Ahimelech the priest in Nob. Ahimelech was shaking with fear when he met David, and said to him,“Why are you by yourself with no one accompanying you?”
David replied to Ahimelech the priest,“The king instructed me to do something, but he said to me,‘Don’t let anyone know the reason I am sending you or the instructions I have given you.’ I have told my soldiers to wait at a certain place.
Now what do you have at your disposal? Give me five loaves of bread, or whatever can be found.”
The priest replied to David,“I don’t have any ordinary bread at my disposal. Only holy bread is available, and then only if your soldiers have abstained from relations with women.”
David said to the priest,“Certainly women have been kept away from us, just as on previous occasions when I have set out. The soldiers’ equipment is holy, even on an ordinary journey. How much more so will they be holy today, along with their equipment!”
So the priest gave him holy bread, for there was no bread there other than the bread of the Presence. It had been removed from before the LORD in order to replace it with hot bread on the day it had been taken away.
(One of Saul’s servants was there that day, detained before the LORD. His name was Doeg the Edomite, who was in charge of Saul’s shepherds.)
David said to Ahimelech,“Is there no sword or spear here at your disposal? I don’t have my own sword or equipment in hand due to the urgency of the king’s instructions.”
David Goes to Gath The priest replied,“The sword of Goliath the Philistine, whom you struck down in the valley of Elah, is wrapped in a garment behind the ephod. If you wish, take it for yourself. Other than that, there’s nothing here.” David said,“There’s nothing like it! Give it to me!”
So on that day David arose and fled from Saul. He went to King Achish of Gath.
The servants of Achish said to him,“Isn’t this David, the king of the land? Isn’t he the one that they sing about when they dance, saying,‘Saul struck down his thousands, But David his tens of thousands’?”
David thought about what they said and was very afraid of King Achish of Gath.
He altered his behavior in their presence. Since he was in their power, he pretended to be insane, making marks on the doors of the gate and letting his saliva run down his beard.
Achish said to his servants,“Look at this madman! Why did you bring him to me?
Do I have a shortage of fools, that you have brought me this man to display his insanity in front of me? Should this man enter my house?”
22
David Goes to Adullam and Mizpah So David left there and escaped to the cave of Adullam. When his brothers and the rest of his father’s family learned about it, they went down there to him.
All those who were in trouble or owed someone money or were discontented gathered around him, and he became their leader. He had about four hundred men with him.
Then David went from there to Mizpah in Moab, where he said to the king of Moab,“Please let my father and mother stay with you until I know what God is going to do for me.”
So he had them stay with the king of Moab; they stayed with him the whole time that David was in the stronghold.
Then Gad the prophet said to David,“Don’t stay in the stronghold. Go to the land of Judah.” So David left and went to the forest of Hereth.
Saul Executes the Priests But Saul found out the whereabouts of David and the men who were with him. Now Saul was sitting at Gibeah under the tamarisk tree at an elevated location with his spear in hand and all his servants stationed around him.
Saul said to his servants who were stationed around him,“Listen up, you Benjaminites! Is Jesse’s son giving fields and vineyards to all of you? Or is he making all of you commanders and officers?
For all of you have conspired against me! No one informs me when my own son makes an agreement with this son of Jesse! Not one of you feels sorry for me or informs me that my own son has commissioned my own servant to hide in ambush against me, as is the case today!”
But Doeg the Edomite, who had stationed himself with the servants of Saul, replied,“I saw this son of Jesse come to Ahimelech son of Ahitub at Nob.
He inquired of the LORD for him and gave him provisions. He also gave him the sword of Goliath the Philistine.”
Then the king arranged for a meeting with the priest Ahimelech son of Ahitub and all the priests of his father’s house who were at Nob. They all came to the king.
Then Saul said,“Listen, son of Ahitub.” He replied,“Here I am, my lord.”
Saul said to him,“Why have you conspired against me, you and this son of Jesse? You gave him bread and a sword and inquired of God on his behalf, so that he opposes me and waits in ambush, as is the case today!”
Ahimelech replied to the king,“Who among all your servants is faithful like David? He is the king’s son-in-law, the leader of your bodyguard, and honored in your house!
Was it just today that I began to inquire of God on his behalf? Far be it from me! The king should not accuse his servant or any of my father’s house. For your servant is not aware of all this– not in whole or in part!”
But the king said,“You will surely die, Ahimelech, you and all your father’s house!”
Then the king said to the messengers who were stationed beside him,“Turn and kill the priests of the LORD, for they too have sided with David! They knew he was fleeing, but they did not inform me.” But the king’s servants refused to harm the priests of the LORD.
Then the king said to Doeg,“You turn and strike down the priests!” So Doeg the Edomite turned and struck down the priests. He killed on that day eighty-five men who wore the linen ephod.
As for Nob, the city of the priests, he struck down with the sword men and women, children and infants, oxen, donkeys, and sheep– all with the sword.
But one of the sons of Ahimelech son of Ahitub escaped and fled to David. His name was Abiathar.
Abiathar told David that Saul had killed the priests of the LORD.
Then David said to Abiathar,“I knew that day when Doeg the Edomite was there that he would certainly tell Saul! I am guilty of all the deaths in your father’s house!
Stay with me. Don’t be afraid! Whoever seeks my life is seeking your life as well. You are secure with me.”
23
David Delivers the City of Keilah They told David,“The Philistines are fighting in Keilah and are looting the threshing floors.”
So David asked the LORD,“Should I go and strike down these Philistines?” The LORD said to David,“Go, strike down the Philistines and deliver Keilah.”
But David’s men said to him,“We are afraid while we are still here in Judah! What will it be like if we go to Keilah against the armies of the Philistines?”
So David asked the LORD once again. But again the LORD replied,“Arise, go down to Keilah, for I will give the Philistines into your hand.”
So David and his men went to Keilah and fought the Philistines. He took away their cattle and thoroughly defeated them. David delivered the inhabitants of Keilah.
David Eludes Saul Again Now when Abiathar son of Ahimelech had fled to David at Keilah, he had brought with him an ephod.
When Saul was told that David had come to Keilah, Saul said,“God has delivered him into my hand, for he has boxed himself into a corner by entering a city with two barred gates.”
So Saul mustered all his army to go down to Keilah and besiege David and his men.
When David realized that Saul was planning to harm him, he told Abiathar the priest,“Bring the ephod!”
Then David said,“O LORD God of Israel, your servant has clearly heard that Saul is planning to come to Keilah to destroy the city because of me.
Will the leaders of Keilah deliver me into his hand? Will Saul come down as your servant has heard? O LORD God of Israel, please inform your servant!”Then the LORD said,“He will come down.”
David asked,“Will the leaders of Keilah deliver me and my men into Saul’s hand?” The LORD said,“They will deliver you over.”
So David and his men, who numbered about six hundred, set out and left Keilah; they moved around from one place to another. When told that David had escaped from Keilah, Saul called a halt to his expedition.
David stayed in the strongholds that were in the desert and in the hill country of the wilderness of Ziph. Saul looked for him all the time, but God did not deliver David into his hand.
David realized that Saul had come out to seek his life; at that time David was in Horesh in the wilderness of Ziph.
Then Jonathan son of Saul left and went to David at Horesh. He encouraged him through God.
He said to him,“Don’t be afraid! For the hand of my father Saul cannot find you. You will rule over Israel, and I will be your second in command. Even my father Saul realizes this.”
When the two of them had made a covenant before the LORD, David stayed on at Horesh, but Jonathan went to his house.
Then the Ziphites went up to Saul at Gibeah and said,“Isn’t David hiding among us in the strongholds at Horesh on the hill of Hakilah, south of Jeshimon?
Now at your own discretion, O king, come down. Delivering him into the king’s hand will be our responsibility.”
Saul replied,“May you be blessed by the LORD, for you have had compassion on me.
Go and make further arrangements. Determine precisely where he is and who has seen him there, for I am told that he is extremely cunning.
Locate precisely all the places where he hides and return to me with dependable information. Then I will go with you. If he is in the land, I will find him among all the thousands of Judah.”
So they left and went to Ziph ahead of Saul. Now David and his men were in the wilderness of Maon, in the rift valley to the south of Jeshimon.
Saul and his men went to look for him. But David was informed and went down to the rock and stayed in the wilderness of Maon. When Saul heard about it, he pursued David in the wilderness of Maon.
Saul went on one side of the mountain, while David and his men went on the other side of the mountain. David was hurrying to get away from Saul, but Saul and his men were surrounding David and his men so they could capture them.
But a messenger came to Saul saying,“Come quickly, for the Philistines have raided the land!”
So Saul stopped pursuing David and went to confront the Philistines. Therefore that place is called Sela Hammahlekoth.
(24:1) Then David went up from there and stayed in the strongholds of En Gedi.
24
David Spares Saul’s Life(24:2) When Saul returned from pursuing the Philistines, they told him,“Look, David is in the desert of En Gedi.”
So Saul took three thousand select men from all Israel and went to find David and his men in the region of the rocks of the mountain goats.
He came to the sheepfolds by the road, where there was a cave. Saul went into it to relieve himself. Now David and his men were sitting in the recesses of the cave.
David’s men said to him,“This is the day about which the LORD said to you,‘I will give your enemy into your hand, and you can do to him whatever seems appropriate to you.’” So David got up and quietly cut off an edge of Saul’s robe.
Afterward David’s conscience bothered him because he had cut off an edge of Saul’s robe.
He said to his men,“May the LORD keep me far away from doing such a thing to my lord, who is the LORD’s chosen one, by extending my hand against him. After all, he is the LORD’s chosen one.”
David restrained his men with these words and did not allow them to rise up against Saul. Then Saul left the cave and started down the road.
Afterward David got up and went out of the cave. He called out after Saul,“My lord, O king!” When Saul looked behind him, David kneeled down and bowed with his face to the ground.
David said to Saul,“Why do you pay attention when men say,‘David is seeking to do you harm’?
Today your own eyes see how the LORD delivered you– this very day– into my hands in the cave. Some told me to kill you, but I had pity on you and said,‘I will not extend my hand against my lord, for he is the LORD’s chosen one.’
Look, my father, and see the edge of your robe in my hand! When I cut off the edge of your robe, I didn’t kill you. So realize and understand that I am not planning evil or rebellion. Even though I have not sinned against you, you are waiting in ambush to take my life.
May the LORD judge between the two of us, and may the LORD vindicate me over you, but my hand will not be against you.
It’s like the old proverb says:‘From evil people evil proceeds.’ But my hand will not be against you.
Who has the king of Israel come out after? Who is it that you are pursuing? A dead dog? A single flea?
May the LORD be our judge and arbiter. May he see and arbitrate my case and deliver me from your hands!”
When David finished speaking these words to Saul, Saul said,“Is that your voice, my son David?” Then Saul wept loudly.
He said to David,“You are more innocent than I, for you have treated me well, even though I have tried to harm you!
You have explained today how you have treated me well. The LORD delivered me into your hand, but you did not kill me.
Now if a man finds his enemy, does he send him on his way in good shape? May the LORD repay you with good this day for what you have done to me.
Now look, I realize that you will in fact be king and that the kingdom of Israel will be established in your hand.
So now swear to me in the LORD’s name that you will not kill my descendants after me or destroy my name from the house of my father.”
David promised Saul this on oath. Then Saul went to his house, and David and his men went up to the stronghold.
25
The Death of Samuel Samuel died, and all Israel assembled and mourned him. They buried him at his home in Ramah. Then David left and went down to the wilderness of Paran.
David Marries Abigail the Widow of Nabal There was a man in Maon whose business was in Carmel. This man was very wealthy; he owned three thousand sheep and a thousand goats. At that time he was shearing his sheep in Carmel.
The man’s name was Nabal, and his wife’s name was Abigail. She was both wise and beautiful, but the man was harsh and his deeds were evil. He was a Calebite.
When David heard in the wilderness that Nabal was shearing his sheep,
he sent ten servants, saying to them,“Go up to Carmel to see Nabal and give him greetings in my name.
Then you will say to my brother,“Peace to you and your house! Peace to all that is yours!
Now I hear that they are shearing sheep for you. When your shepherds were with us, we neither insulted them nor harmed them the whole time they were in Carmel.
Ask your own servants; they can tell you! May my servants find favor in your sight, for we have come at the time of a holiday. Please provide us– your servants and your son David– with whatever you can spare.”
So David’s servants went and spoke all these words to Nabal in David’s name. Then they paused.
But Nabal responded to David’s servants,“Who is David, and who is this son of Jesse? This is a time when many servants are breaking away from their masters!
Should I take my bread and my water and my meat that I have slaughtered for my shearers and give them to these men? I don’t even know where they came from!”
So David’s servants went on their way. When they had returned, they came and told David all these things.
Then David instructed his men,“Each of you strap on your sword!” So each one strapped on his sword, and David also strapped on his sword. About four hundred men followed David up, while two hundred stayed behind with the equipment.
But one of the servants told Nabal’s wife Abigail,“David sent messengers from the wilderness to greet our lord, but he screamed at them.
These men were very good to us. They did not insult us, nor did we sustain any loss during the entire time we were together in the field.
Both night and day they were a protective wall for us the entire time we were with them, while we were tending our flocks.
Now be aware of this, and see what you can do. For disaster has been planned for our lord and his entire household. He is such a wicked person that no one tells him anything!”
So Abigail quickly took two hundred loaves of bread, two containers of wine, five prepared sheep, five seahs of roasted grain, a hundred bunches of raisins, and two hundred lumps of pressed figs. She loaded them on donkeys
and said to her servants,“Go on ahead of me. I will come after you.” But she did not tell her husband Nabal.
Riding on her donkey, she went down under cover of the mountain. David and his men were coming down to meet her, and she encountered them.
Now David had been thinking,“In vain I guarded everything that belonged to this man in the wilderness. I didn’t take anything from him. But he has repaid my good with evil.
God will severely punish David, if I leave alive until morning even one male from all those who belong to him!”
When Abigail saw David, she got down quickly from the donkey, threw herself facedown before David, and bowed to the ground.
Falling at his feet, she said,“My lord, I accept all the guilt! But please let your female servant speak to you! Please listen to the words of your servant!
My lord should not pay attention to this wicked man Nabal. He simply lives up to his name! His name means‘fool,’ and he is indeed foolish! But I, your servant, did not see the servants my lord sent.
“Now, my lord, as surely as the LORD lives and as surely as you live, it is the LORD who has kept you from shedding blood and taking matters into your own hands. Now may your enemies and those who seek to harm my lord be like Nabal.
Now let this present that your servant has brought to my lord be given to the servants who follow my lord.
Please forgive the sin of your servant, for the LORD will certainly establish a lasting dynasty for my lord, because my lord fights the battles of the LORD. May no evil be found in you all your days!
When someone sets out to chase you and to take your life, the life of my lord will be wrapped securely in the bag of the living by the LORD your God. But he will sling away the lives of your enemies from the sling’s pocket!
The LORD will do for my lord everything that he promised you, and he will make you a leader over Israel.
Your conscience will not be overwhelmed with guilt for having poured out innocent blood and for having taken matters into your own hands. When the LORD has granted my lord success, please remember your servant.”
Then David said to Abigail,“Praised be the LORD, the God of Israel, who has sent you this day to meet me!
Praised be your good judgment! May you yourself be rewarded for having prevented me this day from shedding blood and taking matters into my own hands!
Otherwise, as surely as the LORD, the God of Israel, lives– he who has prevented me from harming you– if you had not come so quickly to meet me, by morning’s light not even one male belonging to Nabal would have remained alive!”
Then David took from her hand what she had brought to him. He said to her,“Go back to your home in peace. Be assured that I have listened to you and responded favorably.”
When Abigail went back to Nabal, he was holding a banquet in his house like that of the king. Nabal was having a good time and was very intoxicated. She told him absolutely nothing until morning’s light.
In the morning, when Nabal was sober, his wife told him about these matters. He had a stroke and was paralyzed.
After about ten days the LORD struck Nabal down and he died.
When David heard that Nabal had died, he said,“Praised be the LORD who has vindicated me and avenged the insult that I suffered from Nabal! The LORD has kept his servant from doing evil, and he has repaid Nabal for his evil deeds.” Then David sent word to Abigail and asked her to become his wife.
So the servants of David went to Abigail at Carmel and said to her,“David has sent us to you to bring you back to be his wife.”
She arose, bowed her face toward the ground, and said,“Your female servant, like a lowly servant, will wash the feet of the servants of my lord.”
Then Abigail quickly went and mounted her donkey, with five of her female servants accompanying her. She followed David’s messengers and became his wife.
David had also married Ahinoam from Jezreel; the two of them became his wives.
(Now Saul had given his daughter Michal, David’s wife, to Paltiel son of Laish, who was from Gallim.)
26
David Spares Saul’s Life Again The Ziphites came to Saul at Gibeah and said,“Isn’t David hiding on the hill of Hakilah near Jeshimon?”
So Saul arose and went down to the wilderness of Ziph, accompanied by three thousand select men of Israel, to look for David in the wilderness of Ziph.
Saul camped by the road on the hill of Hakilah near Jeshimon, but David was staying in the wilderness. When he realized that Saul had come to the wilderness to find him,
David sent scouts and verified that Saul had indeed arrived.
So David set out and went to the place where Saul was camped. David saw the place where Saul and Abner son of Ner, the general in command of his army, were sleeping. Now Saul was lying in the entrenchment, and the army was camped all around him.
David said to Ahimelech the Hittite and Abishai son of Zeruiah, Joab’s brother,“Who will go down with me to Saul in the camp?” Abishai replied,“I will go down with you.”
So David and Abishai approached the army at night and found Saul lying asleep in the entrenchment with his spear stuck in the ground by his head. Abner and the army were lying all around him.
Abishai said to David,“Today God has delivered your enemy into your hands. Now let me drive the spear right through him into the ground with one swift jab! A second jab won’t be necessary!”
But David said to Abishai,“Don’t kill him! Who can extend his hand against the LORD’s chosen one and remain guiltless?”
David went on to say,“As the LORD lives, the LORD himself will strike him down. Either his day will come and he will die, or he will go down into battle and be swept away.
But may the LORD prevent me from extending my hand against the LORD’s chosen one! Now take the spear by Saul’s head and the jug of water, and let’s get out of here!”
So David took the spear and the jug of water by Saul’s head, and they got out of there. No one saw them or was aware of their presence or woke up. All of them were asleep, for the LORD had caused a deep sleep to fall on them.
Then David crossed to the other side and stood on the top of the hill some distance away; there was a considerable distance between them.
David called to the army and to Abner son of Ner,“Won’t you answer, Abner?” Abner replied,“Who are you, that you have called to the king?”
David said to Abner,“Aren’t you a man? After all, who is like you in Israel? Why then haven’t you protected your lord the king? One of the soldiers came to kill your lord the king.
This failure on your part isn’t good! As surely as the LORD lives, you people who have not protected your lord, the LORD’s chosen one, are as good as dead! Now look where the king’s spear and the jug of water that was by his head are!”
When Saul recognized David’s voice, he said,“Is that your voice, my son David?” David replied,“Yes, it’s my voice, my lord the king.”
He went on to say,“Why is my lord chasing his servant? What have I done? What wrong have I done?
So let my lord the king now listen to the words of his servant. If the LORD has incited you against me, may he take delight in an offering. But if men have instigated this, may they be cursed before the LORD! For they have driven me away this day from being united with the LORD’s inheritance, saying,‘Go on, serve other gods!’
Now don’t let my blood fall to the ground away from the LORD’s presence, for the king of Israel has gone out to look for a flea the way one looks for a partridge in the hill country.”
Saul replied,“I have sinned. Come back, my son David. I won’t harm you anymore, for you treated my life with value this day. I have behaved foolishly and have made a very terrible mistake!”
David replied,“Here is the king’s spear! Let one of your servants cross over and get it.
The LORD rewards each man for his integrity and loyalty. Even though today the LORD delivered you into my hand, I was not willing to extend my hand against the LORD’s chosen one.
In the same way that I valued your life this day, may the LORD value my life and deliver me from all danger.”
Saul replied to David,“May you be rewarded, my son David! You will without question be successful!” So David went on his way, and Saul returned to his place.
27
David Aligns Himself with the Philistines David thought to himself,“One of these days I’m going to be swept away by the hand of Saul! There is nothing better for me than to escape to the land of the Philistines. Then Saul will despair of searching for me through all the territory of Israel and I will escape from his hand.”
So David left and crossed over to King Achish son of Maoch of Gath accompanied by his six hundred men.
David settled with Achish in Gath, along with his men and their families. David had with him his two wives, Ahinoam the Jezreelite and Abigail the Carmelite, Nabal’s widow.
When Saul learned that David had fled to Gath, he did not mount a new search for him.
David said to Achish,“If I have found favor with you, let me be given a place in one of the country towns so that I can live there. Why should your servant settle in the royal city with you?”
So Achish gave him Ziklag on that day.(For that reason Ziklag has belonged to the kings of Judah until this very day.)
The length of time that David lived in the Philistine countryside was a year and four months.
Then David and his men went up and raided the Geshurites, the Girzites, and the Amalekites.(They had been living in that land for a long time, from the approach to Shur as far as the land of Egypt.)
When David would attack a district, he would leave neither man nor woman alive. He would take sheep, cattle, donkeys, camels, and clothing and would then go back to Achish.
When Achish would ask,“Where did you raid today?” David would say,“The Negev of Judah” or“The Negev of Jeharmeel” or“The Negev of the Kenites.”
Neither man nor woman would David leave alive so as to bring them back to Gath. He was thinking,“This way they can’t tell on us, saying,‘This is what David did.’” Such was his practice the entire time that he lived in the country of the Philistines.
So Achish trusted David, thinking to himself,“He is really hated among his own people in Israel! From now on he will be my servant.”
28
The Witch of Endor In those days the Philistines gathered their troops for war in order to fight Israel. Achish said to David,“You should fully understand that you and your men must go with me into the battle.”
David replied to Achish,“That being the case, you will come to know what your servant can do!” Achish said to David,“Then I will make you my bodyguard from now on.”
Now Samuel had died, and all Israel had lamented over him and had buried him in Ramah, his hometown. In the meantime Saul had removed the mediums and magicians from the land.
The Philistines assembled; they came and camped at Shunem. Saul mustered all Israel and camped at Gilboa.
When Saul saw the camp of the Philistines, he was absolutely terrified.
So Saul inquired of the LORD, but the LORD did not answer him– not by dreams nor by Urim nor by the prophets.
So Saul instructed his servants,“Find me a woman who is a medium, so that I may go to her and inquire of her.” His servants replied to him,“There is a woman who is a medium in En Dor.”
So Saul disguised himself and put on other clothing and left, accompanied by two of his men. They came to the woman at night and said,“Use your ritual pit to conjure up for me the one I tell you.”
But the woman said to him,“Look, you are aware of what Saul has done; he has removed the mediums and magicians from the land! Why are you trapping me so you can put me to death?”
But Saul swore an oath to her by the LORD,“As surely as the LORD lives, you will not incur guilt in this matter!”
The woman replied,“Who is it that I should bring up for you?” He said,“Bring up for me Samuel.”
When the woman saw Samuel, she cried out loudly. The woman said to Saul,“Why have you deceived me? You are Saul!”
The king said to her,“Don’t be afraid! What have you seen?” The woman replied to Saul,“I have seen a divine spirit coming up from the ground!”
He said to her,“What about his appearance?” She said,“An old man is coming up! He is wrapped in a robe!”Then Saul realized it was Samuel, and he bowed his face toward the ground and kneeled down.
Samuel said to Saul,“Why have you disturbed me by bringing me up?” Saul replied,“I am terribly troubled! The Philistines are fighting against me and God has turned away from me. He does not answer me anymore– not by the prophets nor by dreams. So I have called on you to tell me what I should do.”
Samuel said,“Why are you asking me, now that the LORD has turned away from you and has become your enemy?
The LORD has done exactly as I prophesied! The LORD has torn the kingdom from your hand and has given it to your neighbor David!
Since you did not obey the LORD and did not carry out his fierce anger against the Amalekites, the LORD has done this thing to you today.
The LORD will hand you and Israel over to the Philistines! Tomorrow both you and your sons will be with me. The LORD will also hand the army of Israel over to the Philistines!”
Saul quickly fell full length on the ground and was very afraid because of Samuel’s words. He was completely drained of energy, not having eaten anything all that day and night.
When the woman came to Saul and saw how terrified he was, she said to him,“Your servant has done what you asked. I took my life into my own hands and did what you told me.
Now it’s your turn to listen to your servant! Let me set before you a bit of bread so that you can eat. When you regain your strength, you can go on your way.”
But he refused, saying,“I won’t eat!” Both his servants and the woman urged him to eat, so he gave in. He got up from the ground and sat down on the bed.
Now the woman had a well-fed calf at her home that she quickly slaughtered. Taking some flour, she kneaded it and baked bread without leaven.
She brought it to Saul and his servants, and they ate. Then they arose and left that same night.
29
David Is Rejected by the Philistine Leaders The Philistines assembled all their troops at Aphek, while Israel camped at the spring that is in Jezreel.
When the leaders of the Philistines were passing in review at the head of their units of hundreds and thousands, David and his men were passing in review in the rear with Achish.
The leaders of the Philistines asked,“What about these Hebrews?” Achish said to the leaders of the Philistines,“Isn’t this David, the servant of King Saul of Israel, who has been with me for quite some time? I have found no fault with him from the day of his defection until the present time!”
But the leaders of the Philistines became angry with him and said to him,“Send the man back! Let him return to the place that you assigned him! Don’t let him go down with us into the battle, for he might become our adversary in the battle. What better way to please his lord than with the heads of these men?
Isn’t this David, of whom they sang as they danced,‘Saul has struck down his thousands, but David his tens of thousands’?”
So Achish summoned David and said to him,“As surely as the LORD lives, you are an honest man, and I am glad to have you serving with me in the army. I have found no fault with you from the day that you first came to me until the present time. But in the opinion of the leaders, you are not reliable.
So turn and leave in peace. You must not do anything that the leaders of the Philistines consider improper!”
But David said to Achish,“What have I done? What have you found in your servant from the day that I first came into your presence until the present time, that I shouldn’t go and fight the enemies of my lord the king?”
Achish replied to David,“I am convinced that you are as reliable as the angel of God! However, the leaders of the Philistines have said,‘He must not go up with us in the battle.’
So get up early in the morning along with the servants of your lord who have come with you. When you get up early in the morning, as soon as it is light enough to see, leave.”
So David and his men got up early in the morning to return to the land of the Philistines, but the Philistines went up to Jezreel.
30
David Defeats the Amalekites On the third day David and his men came to Ziklag. Now the Amalekites had raided the Negev and Ziklag. They attacked Ziklag and burned it.
They took captive the women and all who were in it, from the youngest to the oldest, but they did not kill anyone. They simply carried them off and went on their way.
When David and his men came to the city, they found it burned. Their wives, sons, and daughters had been taken captive.
Then David and the men who were with him wept loudly until they could weep no more.
David’s two wives had been taken captive– Ahinoam the Jezreelite and Abigail the Carmelite, Nabal’s widow.
David was very upset, for the men were thinking of stoning him; each man grieved bitterly over his sons and daughters. But David drew strength from the LORD his God.
Then David said to the priest Abiathar son of Ahimelech,“Bring me the ephod.” So Abiathar brought the ephod to David.
David inquired of the LORD, saying,“Should I pursue this raiding band? Will I overtake them?” He said to him,“Pursue, for you will certainly overtake them and carry out a rescue!”
So David went, accompanied by his six hundred men. When he came to the Wadi Besor, those who were in the rear stayed there.
David and four hundred men continued the pursuit, but two hundred men who were too exhausted to cross the Wadi Besor stayed there.
Then they found an Egyptian in the field and brought him to David. They gave him bread to eat and water to drink.
They gave him a slice of pressed figs and two bunches of raisins to eat. This greatly refreshed him, for he had not eaten food or drunk water for three days and three nights.
David said to him,“To whom do you belong, and where are you from?” The young man said,“I am an Egyptian, the servant of an Amalekite man. My master abandoned me when I was ill for three days.
We conducted a raid on the Negev of the Kerethites, on the area of Judah, and on the Negev of Caleb. We burned Ziklag.”
David said to him,“Can you take us down to this raiding party?” He said,“Swear to me by God that you will not kill me or hand me over to my master, and I will take you down to this raiding party.”
So he took David down, and they found them spread out over the land. They were eating and drinking and enjoying themselves because of all the loot they had taken from the land of the Philistines and from the land of Judah.
But David struck them down from twilight until the following evening. None of them escaped, with the exception of four hundred young men who got away on camels.
David retrieved everything the Amalekites had taken; he also rescued his two wives.
There was nothing missing, whether small or great. He retrieved sons and daughters, the plunder, and everything else they had taken. David brought everything back.
David took all the flocks and herds and drove them in front of the rest of the animals. People were saying,“This is David’s plunder!”
Then David approached the two hundred men who had been too exhausted to go with him, those whom they had left at the Wadi Besor. They went out to meet David and the people who were with him. When David approached the people, he asked how they were doing.
But all the evil and worthless men among those who had gone with David said,“Since they didn’t go with us, we won’t give them any of the loot we retrieved! They may take only their wives and children. Let them lead them away and be gone!”
But David said,“No! You shouldn’t do this, my brothers. Look at what the LORD has given us! He has protected us and has delivered into our hands the raiding party that came against us.
Who will listen to you in this matter? The portion of the one who went down into the battle will be the same as the portion of the one who remained with the equipment! Let their portions be the same!”
From that time onward it was a binding ordinance for Israel, right up to the present time.
When David came to Ziklag, he sent some of the plunder to the elders of Judah who were his friends, saying,“Here’s a gift for you from the looting of the LORD’s enemies!”
The gift was for those in the following locations: for those in Bethel, Ramoth Negev, and Jattir;
for those in Aroer, Siphmoth, Eshtemoa,
and Racal; for those in the cities of the Jerahmeelites and Kenites;
for those in Hormah, Bor Ashan, Athach,
and Hebron; and for those in whatever other places David and his men had traveled.
31
The Death of Saul Now the Philistines were fighting against Israel. The men of Israel fled from the Philistines and many of them fell dead on Mount Gilboa.
The Philistines stayed right on the heels of Saul and his sons. They struck down Saul’s sons Jonathan, Abinadab, and Malki-Shua.
Saul himself was in the thick of the battle; the archers spotted him and wounded him severely.
Saul said to his armor bearer,“Draw your sword and stab me with it! Otherwise these uncircumcised people will come, stab me, and torture me.” But his armor bearer refused to do it, because he was very afraid. So Saul took his sword and fell on it.
When his armor bearer saw that Saul was dead, he also fell on his own sword and died with him.
So Saul, his three sons, his armor bearer, and all his men died together that day.
When the men of Israel who were in the valley and across the Jordan saw that the men of Israel had fled and that Saul and his sons were dead, they abandoned the cities and fled. The Philistines came and occupied them.
The next day, when the Philistines came to strip loot from the corpses, they discovered Saul and his three sons lying dead on Mount Gilboa.
They cut off Saul’s head and stripped him of his armor. They sent messengers to announce the news in the temple of their idols and among their people throughout the surrounding land of the Philistines.
They placed Saul’s armor in the temple of the Ashtoreths and hung his corpse on the city wall of Beth Shan.
When the residents of Jabesh Gilead heard what the Philistines had done to Saul,
all their warriors set out and traveled throughout the night. They took Saul’s corpse and the corpses of his sons from the city wall of Beth Shan and went to Jabesh, where they burned them.
They took the bones and buried them under the tamarisk tree at Jabesh; then they fasted for seven days.